Diêm Ma vươn tay đặt ở trên lưng Minh Vương, chuẩn bị vận chuyển quỷ lực.
Phát giác đối phương đ2ịnh làm gì, Minh Vương nhanh chóng tránh đi và trầm giọng nói: “Không cần.” Thiên tử Bắc Âm, vị thần tối cao của Minh giới đang bế quan, nên tất cả các công việc của Địa Phủ, thậm chí là của Lục Thiên, đều đặt ở trên người Minh Vương. Ranh giới giữa Nhân giới và Địa Phủ ngày càng yếu đi, bây giờ hắn ta rất thận trọng, không dám phạm bất cứ sai lầm nào.
Nhân giới.
Trong văn phòng của lãnh đạo Tổng cục điều tra Hình sự. Anh ta nín cười, vươn tay ra đặt ở trước ngực Hoắc Dịch Dung, như muốn cách một lớp da ấm áp cảm thụ cổ trùng ở bên trong.
“Nhị gia, nhà họ Hoắc tìm một dược nhân cho cậu, mỗi ngày cậu đều phải uống một bát máu của cô ấy.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì lập tức mở mắt ra. “Vậy là ai?”
“Tống Tình.”
Hai mắt Hoắc Dịch Dung nheo lại: “Là cô ta à...” Tần Nguyễn ngồi lại xuống ghế, cô gác chân lên bàn làm việc, tư thế lười biếng tùy ý, còn hơi lộ ra một chút tính tình hoang dã phóng túng.
“Vậy tôi đợi thêm nửa tiếng, quá giờ không đợi nữa.”
“Để tôi đi thúc giục!” “Nhị gia, cậu đã tỉnh rồi!”
Công Tôn Nghị dẫn đầu đi đến bên giường, tiến vào trong tầm mắt của Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Dịch Dung hé miệng định nói chuyện, nhưng lại làm không khí tràn vào bên trong, khiến mùi máu tươi hình như càng nồng hơn. Hắc Bát gia vừa dứt lời, Tần Nguyễn cảm giác trong cơ thể có một luồng sức mạnh bị rút đi.
Cô vô thức kéo ống tay áo lên, để lộ ra đường chỉ đỏ ở mặt trong của cánh tay.
Tuổi thọ chưa được một năm, bây giờ chỉ còn lại mấy tháng. Diêm Ma cau mày: “Có phải nhâ0n gian đã xảy ra chuyện gì không?”
Nếu không phải liên quan đến vấn đề sống còn, thì Minh Vương sẽ không bị cắn trả.
Nghe thấy lời nói lo lắng của Diêm Ma, Minh Vương phất tay: “Không sao, chúng ta tiếp tục.” Hoắc Dịch Dung nghe thế mà sắc mặt hơi vặn vẹo.
Anh ta nhìn chằm chằm vào Công Tôn Nghị ngồi ở bên cạnh, và hỏi bằng giọng lạnh lùng uy hiếp: “Gia chủ Công Tôn?”
Nếu có biện pháp mau lẹ, anh ta đương nhiên muốn nhanh chóng thoát khỏi cảnh nằm liệt trên giường giống một người tàn tật như thế này rồi. Anh ta vô thức rùng mình, miệng phàn nàn: “Sao lạnh thế, lò sưởi trong phòng hỏng hồi à?”
Tần Nguyễn cười cười nhìn Lục Hàn đang đi tới, và để mặc cho anh ta đi xuyên qua hồn thể của hai sứ giả Hắc Bạch.
Cô khẽ hé đôi môi đỏ mọng, trong giọng nói mang theo ý cười: “Chẳng lẽ Lục thiếu đã quên nghề của tôi là gì rồi à?” Thấy ánh mắt lo lắng của Lục Hàn, Tần Nguyễn nhìn anh ta từ đầu đến chân một lượt, cô nhếch khóe môi: “Anh không tin đội Thiên Hành hay là không tin Địa Phủ?”
“Tôi đều không tin.” Lục Hàn chậm rãi nói: “Với những thứ không nhìn thấy được và những người không thể khống chế thì luôn tồn tại biến số nhất định, nên tôi chỉ tin Tam thiếu phu nhân.”
Bất kể câu nói cuối cùng kia có phải là lời nói thật lòng hay không, thì đều rõ ràng là đang lấy lòng Tần Nguyễn. Khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong đầu Hoắc Dịch Dung chính là Hoắc Chi, khuôn mặt cô ấy thoạt nhìn có vẻ rất xinh đẹp, nhưng trên thực tế lại cứng như gỗ.
Tiểu Chi là con cưng của đội Ám vệ, tuổi còn trẻ và rất trung thành với nhà họ Hoắc.
Đương nhiên, các chủ nhân trong nhà họ Hoắc cũng đều thích cô ấy, nhất là khi cô ấy còn nhỏ được ông cụ Hoắc rất yêu thương. Nhà họ Hoắc dương thịnh âm suy, ngoại trừ công chúa của nhà họ Hoắc được ông cụ yêu thương nâng niu, thì không còn người nào khác.
Vì tình nghĩa từ thuở nhỏ, nên nếu không phải là chuyện liên quan đến công việc, Hoắc Dịch Dung vẫn còn được tính là quan tâm đến Hoắc Chi.
Tuy không thể nói là coi cô ấy như em gái, nhưng vì lúc trước cô ấy được ông cụ Hoắc thương yêu, rồi vì tình cảm cùng nhau lớn lên, nên anh ta cũng có chút bảo vệ cho Hoắc Chi. Lục Hàn khựng lại ngay tại chỗ, sắc mặt anh ta thay đổi rõ rệt, hơi lạnh trong phòng thấm vào da thịt, máu anh ta như đông cứng lại.
Anh ta vừa hãi vừa sợ, toàn thân đông cứng như thể đang ở trong hầm băng.
Lục Hàn giật giật khóe môi, giọng điệu mất tự nhiên: “Vậy, trong phòng này có thứ đó à?” Lúc bọn họ đi lên, Minh Vương đã dặn dò, nếu không giấu được thì có thể nói hết cho Tần Nguyễn biết.
Tần Nguyễn không dễ bị lừa, cuối cùng Minh Vương cũng phải chịu cắn trả, cảm giác không sung sướng gì.
“Cốc cốc...” Công Tôn Nghị biết Hoắc Dịch Dung rất khó để tiếp nhận tình huống hiện tại: “Sẽ tốt lên thôi, tình huống hiện tại chỉ là tạm thời.”
“Hoàng thất Fuluo, tôi sẽ nhớ kỹ món nợ này!”
Khóe môi Hoắc Dịch Dung cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn, giọng anh ta giống như ác quỷ bò ra từ Địa Ngục, mang theo sát khí khát máu. Nếu người khác trở thành dược nhân, có lẽ anh ta sẽ thử một lần.
Nhưng Hoắc Chi không được, hai người bọn họ lớn lên cùng nhau.
Chỉ cần nghĩ đến việc cùng làm chuyện đó với cô ấy, tâm lý của anh ta lập tức không thể chấp nhận được, và có cảm giác khó chịu không thể tả nổi. Hai mắt Tần Nguyễn cong lên thành hình trăng non: “Tất nhiên, vừa rồi cơ thể của Lục đại thiếu còn được thể nghiệm mấy giây dung hợp với hai vị sứ giả của Địa Phủ đấy.”
Lục Hàn rùng mình một cái rõ mạnh, anh ta ước gì mình có thể thoát ra khỏi phòng.
Một giây sau, anh ta nhấc chân chạy tới phía sau lưng Tần Nguyễn. “Hoắc Chi?” Công Tôn Nghị ngẩn ra: “Tối hôm qua Hoắc Chi bị bên Tam gia gọi đi rồi.”
Hoắc Dịch Dung không để ý đến đau đớn trên người, anh ta nhíu mày, hỏi: “Hoắc Chi không phải là dược nhân?”
“Tất nhiên không phải, cơ thể của cô ấy không thích hợp trở thành dược nhân.” Lục Hàn nghe vậy thì quay người chạy ra ngoài cửa.
Đi đến nửa đường, không hiểu sao anh ta cảm thấy lạnh hơn một chút, người lại nổi da gà.
Nghĩ đến chuyện trong phòng có những sinh vật vô hình khác, Lục Hàn cắn răng gần như là dựa người vào tường mà đi ra ngoài cửa. Lục Hàn không tránh né ánh nhìn chăm chú của Tần Nguyễn, biểu cảm trên gương mặt anh ta rất thẳng thắn.
Tâm tình của Tần Nguyễn bất giác tốt hơn nhiều: “Còn bao lâu nữa đội Thiên Hành sẽ đến”
“Nhanh thì 20 phút, chậm thì nửa tiếng.” Gương mặt vốn dữ tợn của Hoắc Dịch Dung càng thêm thối: “Không thể đổi cách điều trị khác à?”
Nghĩ đến chuyện ngày nào cũng phải uống một bát máu của người khác, là dạ dày anh ta cuộn lên, cảm giác buồn nôn lại ập tới.
Công Tôn Nghị dùng ngón tay chỉ vào ngực của Hoắc Dịch Dung: “Muốn sống thì đây là biện pháp duy nhất.” Sắc mặt âm trầm của Hoắc Dịch Dung biến mất, nghĩ đến Hoắc Chi phải trải qua loại tra tấn thể xác này, tâm tình cũng hơi phức tạp.
Đây coi như là báo đáp ơn cứu mạng của anh ta lúc ở tộc Pháp sư à?
Anh khẽ thở dài, giọng hòa hoãn hơn: “Hoắc Chi có bị đau đến mức không chịu nổi không? Nếu có biện pháp giảm bớt đau đớn thì hãy cố gắng để cô ấy bớt đau, còn cái phương pháp chỉ chắc chắn được một nửa kia thì thôi quên đi.” Tần Nguyễn lên tiếng hỏi: “Anh xử lý xong với bên đội Thiên Hành chưa?”
Hai mắt của Lục Hàn quét quanh văn phòng như muốn tìm ra thứ gì đó, miệng thì đáp: “Bọn họ đang trên đường tới.”
Tần Nguyễn gật đầu, đứng lên, cô nhẹ nhàng nói: “Vậy chuyện tiếp theo cũng không cần tôi nhúng tay vào, Địa Phủ sẽ phái người nói chuyện với bên đội Thiên Hành, Thiệu Húc Kiệt sẽ không sao đâu.” Công Tôn Nghị cũng không giấu giếm, kể cho anh ta nghe về những điều kiện cực kỳ hà khắc để trở thành một dược nhân.
Một trong những điều kiện ấy phải là phụ nữ và vẫn còn trinh tiết.
Tiếp theo nhất định phải trung thành, dù cho bị Thực Âm cổ ăn mòn trong cơ thể, đau đớn đến chết đi sống lại thì cũng không được có bất kỳ oán giận nào. Lại có tiếng gõ cửa vang lên.
Lần này gõ cửa xong, người ở bên ngoài đẩy cửa đi thẳng vào bên trong luôn.
Lục Hàn vừa bước vào phòng thì bị luồng hơi lạnh vây xung quanh. Cảm giác này khiến tâm tình của anh ta vô cùng táo bạo và phẫn nộ, chỉ có thể dùng máu tươi để xoa dịu.
Công Tôn Nghị biết Hoắc Nhị gia là người có thù tất báo, anh ta lo lắng Hoắc Dịch Dung vừa tỉnh dậy lại nóng giận hại đến thân thể, nên lên tiếng xoa dịu: “Có lẽ Tam gia cũng có ý đấy, bây giờ trong người cậu đang có Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ, không nên để cảm xúc quá kích động, một tháng tới phải an tâm dưỡng thương.”
Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào Công Tôn Nghị bằng ánh mắt hung ác, anh ta cực kỳ gắng sức kiềm chế sự không cam lòng: “Một tháng là có thể khỏi hẳn à?” Công Tôn Nghị bật cười lắc đầu, anh ta cố ý đè thấp giọng xuống, nói: “Là một tháng sau mới có thể xuống giường.”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì nhắm chặt mắt lại, miệng phun ra một từ thô tục.
Hoắc Nhị gia ngày xưa kiêu ngạo phóng khoáng, bây giờ lại phải nằm ở trên giường không thể động đậy, từ trong thâm tâm, Công Tôn Nghị cảm thấy Nhị gia như vậy nhìn càng vừa mắt. Hắn ta ngồi thẳng người, dưới ánh nhìn chăm chú 7của chúng quỷ thần, hắn ta vươn tay bắt lấy một chút sát khí trong hư không.
Sát khí là từ ngoài điện bay tới, luồng khí đen7 kia tràn ngập lực lượng mạnh mẽ, và tản ra hơi thở quen thuộc.
Trước khi các vị quỷ thần có thể cảm nhận được nó, Minh Vươn2g đã hấp thu xong sát khí, nhờ đó mà sắc mặt tái nhợt của hắn ta cũng hồi phục được khá nhiều. Tần Nguyễn biết rõ Lục Hàn kiêng kị với quỷ thần nên chỉ giả vờ không phát giác ra hành vi cẩn thận của anh ta.
...
Khu nhà họ Hoắc. Chỉ có đứng ở bên cạnh Tần Nguyễn, Lục Hàn mới có được một chút cảm giác an toàn.
Anh ta nghiến răng nhìn Tần Nguyễn, và nói bằng giọng oán trách: “Sao Tam thiếu phu nhân không nhắc nhở tôi?”
Nghĩ đến việc mình đụng vào hồn thể của quỷ sai, máu khắp người Lục Hàn trở nên lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống, trông dáng vẻ vẫn còn rất sợ hãi. Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh ta, cô nhún vai: “Lục đại thiếu cũng có cho tôi cơ hội giải thích đâu.”
Vẻ mặt của Lục Hàn giống như ăn phải con ruồi, trong lòng anh ta vẫn luôn vừa nể vừa sợ những thứ không biết đó.
Biết người này sợ hãi nhưng vẫn không chạy mất thì hẳn là đang có chuyện rất quan trọng. Khuôn mặt tuấn tú của anh ta tỏ ra khó chịu, hai mắt vằn tia máu: “Chuyện gì đã xảy ra?”
Giọng khàn khàn, đứt quãng.
Công Tôn Nghị ngồi trên chiếc giường đã được dọn dẹp sạch sẽ, anh ta duỗi tay đè chặt cơ thể hơi giãy giụa của Hoắc Dịch Dung. Trên môi anh ta nở nụ cười lạnh lẽo không có chút tình cảm nào: “Em ba ra tay à?”
Công Tôn Nghị không lên tiếng, anh ta gật đầu ngầm thừa nhận.
Nụ cười trên môi Hoắc Dịch Dung ấm hơn một chút. Không có quà đáp lễ là máu tươi, anh ta làm sao có thể chịu được cục tức này.
Công Tôn Nghị khẽ nhướng mày, trông có vẻ hả hê, anh ta nói: “Tối hôm qua, hoàng tử nhỏ do sủng phi của quốc vương Fuluo sinh ra đã chết ở trên đường đến bệnh viện. Sáng hôm nay, Đại hoàng tử đi ra ngoài gặp tai nạn xe cộ, cũng mất mạng ngay tại chỗ.
Trên gương mặt tái nhợt của Hoắc Dịch Dung hiện ra vẻ nghi hoặc, rồi lập tức chuyển thành kinh ngạc và hiểu rõ. Hoắc Dịch Dung tỉnh lại vì đau, toàn thân đau nhức không chịu nổi, anh ta cau mày mở mắt ra.
Đập vào mắt là khung cảnh quen thuộc, đây là phòng ngủ của anh ta.
Bên tai truyền đến những tiếng xì xào, mùi máu tanh nồng nặc xông lên mũi khiến người ta buồn nôn, trong dạ dày cuộn lên. Công Tôn Nghị nhìn Hoắc Dịch Dung một lúc: “Phương pháp này chỉ chắc chắn 50%, tôi không dám khẳng định có thể dụ được Thực Dương cổ và Thực Âm cổ ra hay không. Đương nhiên, nếu Nhị gia muốn thử cũng không sao cả, dẫu sao cho dù cách này không thành công, thì cũng sẽ không tạo thành tổn thất gì.”
Hoắc Dịch Dung híp mắt lại, lạnh giọng hỏi: “Dược nhân tìm được ở đâu đến?”
“Ám vệ nhà họ Hoắc.” Nhớ lại hương vị tanh ngọt mà anh ta cảm thấy trong miệng khi vừa mới tỉnh dậy, đôi mắt anh ta tràn đầy sự bài xích và ghê tởm.
Giọng nói vì không vui mà trở nên cứng nhắc: “Ngày nào cũng phải uống?”
Công Tôn Nghị gật đầu: “Ngày nào cũng phải uống.” Anh ta nhẹ giọng trấn an: “Hôm qua cậu bị tập kích... Hiện giờ không sao rồi, sắp tới cậu phải an tâm nghỉ ngơi, tốt nhất là đừng vận động mạnh, nếu không sẽ mang đến cảm giác nguy cơ cho cổ trùng trong người cậu.”
Chuyện xảy ra tối hôm qua hiện lên trong đầu, gương mặt tuấn tú của Hoắc Dịch Dung trở nên hung ác, dữ tợn, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Bàn tay để ở dưới chăn, nhưng ngay cả động tác nắm lại cũng không thể làm được, khiến toàn thân anh ta tràn ngập lửa giận dữ dội. Giọng nói của Hoắc Dịch Dung vẫn khàn khàn, hẳn là trong thời gian ngắn không thể hồi phục lại được.
Công Tôn Nghị không lên tiếng, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt nhưng không mất đi vẻ đẹp trai kia.
Cách đó không xa, một vị cổ sư của nhà họ Công Tôn đứng dậy, nói với Hoắc Dịch Dung đang nằm trên giường: “Hoắc Nhị gia, thật ra còn một biện pháp khác, Nhị gia có thể giao hợp với dược nhân được cấy ghép Thực Âm cổ. Khi hai vật chủ kết hợp, thì Thực Dương cổ và Thực Âm cổ ở bên trong cơ thể cũng sẽ có động tĩnh, một khi bọn chúng muốn giao phối thì sẽ phải rời khỏi cơ thể của vật chủ.” Tần Nguyễn ngước mắt nhìn sứ giả Hắc Bạch, khóe môi cô cong lên mang mang ẩn ý khác: “Tộc Pháp sư tính kế Lý Tuyết Mai giết tôi mới là chuyện quan trọng mà Minh Vương không để các người nói cho tôi biết?” Giọng cô rất khẳng định.
“Vâng.”
Bát gia Thất gia cúi đầu với Tần Nguyễn, thành thật trả lời. Ai mà chẳng thích nghe những lời tốt đẹp, đến cả Tần Nguyễn cũng không ngoại lệ.
Bận rộn từ tối hôm qua đến giờ, chẳng những không bắt được một chút sát khí nào, mà còn biết được tin tộc Pháp sư muốn giết cô.
Nên tâm tình của Tần Nguyễn không được tốt lắm, không muốn tiếp tục đi theo vụ án. Gia chủ nhà Công Tôn thu tay lại, vẻ mặt hài lòng, dù sao không phải người nào cũng có thể bắt nạt Hoắc Nhị gia.
Ít nhất cũng phải nửa năm, Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ một khi bị cấy vào trong cơ thể thì rất khó lấy ra, trừ phi đến thời kỳ giao phối, bị Thực Âm cổ hấp dẫn dụ dỗ ra thôi.”
“Không có biện pháp khác sao?” Hoắc Dịch Dung không vui nhìn Công Tôn Nghị: “Sao không tìm ở bên ngoài?”
Mỗi một ám vệ của nhà họ Hoắc đều được bồi dưỡng rất cẩn thận.
Cũng không phải anh ta không nỡ, mà là không hiểu, nếu có thể đi tìm một người râu ria khác thì tại sao lại muốn phí phạm ám vệ để làm dược nhân. Đầu óc choáng váng, cơ thể không thể cử động, và thậm chí anh ta không thể quay đầu.
Ánh mắt Hoắc Dịch Dung trở nên u ám, anh ta muốn mở miệng nói chuyện nhưng lại chỉ phát ra âm thanh khàn khàn trầm thấp.
Cuộc trò chuyện trong phòng đột ngột dừng lại. Anh ta yếu ớt nằm ở trên giường, nhìn như vô hại, nhưng những lời nói ra khỏi miệng lại khiến người ta sợ hãi.
“Nhưng như thế chưa là gì cả, dòng dõi của hoàng thất Fuluo mà không tuyệt hậu thì khó mà giải được mối hận trong lòng tôi.”
Gần 30 năm, đây là lần đầu tiên Hoắc Dịch Dung cảm nhận được sự bất lực khi thấy sinh mệnh của mình bị cắn nuốt từng chút một. Nhắc đến Tống Tình, hai mắt Công Tôn Nghị lập tức phát sáng, trong mắt anh ta lóe lên tia khát vọng: “Cơ thể của Tống Tình có thể nói là cực phẩm, cho dù là nhóm máu hay thể chất thì cô ấy đều là sự lựa chọn tốt nhất để làm dược nhân...”
Không đợi gia chủ Công Tôn biểu đạt xong niềm khao khát của mình đối với Tống Tình, Hoắc Dịch Dung đã lên tiếng ngắt lời anh ta: “Hiện giờ Tống Tình đang ở đâu?”