Áknh mắt cô rơi xuống màn hình máy tính, đập vào trong tầm mắt là ba nụ cười điên cuồng vặn vẹo: “Nhìn vẻ mặt đắc ý này đi, là giết người xong rồci khiêu khích? Nhưng cô ta làm sao biết tôi nhất định sẽ xem video giám sát, vốn tôi đâu có quen biết gì với cô ta...”
Bàn tay có nhữnga vết sẹo mờ nhạt vươn tới màn hình, đầu ngón tay điểm vào khuôn mặt tươi cười dữ tợn của Thiệu Húc Kiệt. Đối với cô mà nói, sát khí là vô giá, là mạng sống của cô.
Hắc Bát gia giống như không phát hiện Tần Nguyễn đang tức giận mà lặp lại một lần nữa: “Cái giá là hai phần ba sát khí của cô.”
Tần Nguyễn ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc, cằm hơi nhếch lên, khuôn mặt xinh dẹp lạnh lùng nghiêm túc: “Số sát khí mà tôi có hiện giờ còn chưa đủ một năm tuổi thọ, Minh Vương đang chê tôi sống quá lâu à?” “Cái giá phải trả cho việc báo thù của Lý Tuyết Mai là trở thành công cụ giết người cho tộc Pháp sư, sau khi cô ta báo thù xong sẽ phải thay tộc Pháp sư giết cô.”
“Ồ?” Tần Nguyễn mở to mắt: “Lý Tuyết Mai giết tôi?”
Bạch Vô Thường thở dài: “Tần tiểu thư, hãy nghĩ lại thật kỹ tất cả những gì cô đã trải qua ở nhân gian, Lý Tuyết Mai đã bị tộc Pháp sư coi là quân cờ săn giết cô, thì chắc chắn cô ta sẽ giống như một quả bom người trong Nhân giới. Chỉ là, cái giá phải trả sau khi giết cô xong là cô ta sẽ tan biến, không thể khinh thường tộc Pháp sư được đâu.” Hắc Bát gia lập tức chắp tay nói: “Tần tiểu thư, chúng tôi đã nói tất cả những gì có thể nói. Lý Tuyết Mai được Minh Vương đích thân hạ lệnh áp giải xuống 18 tầng Địa Ngục chịu cực hình, không có lệnh thì không ai có thể gặp cô ta. Về phần những chuyện tiếp theo ở Nhân giới, thì cần cô phải tự mình đi điều tra.”
Tần Nguyễn một tay đỡ đầu, chậm rãi nói: “Tại sao tôi lại cảm thấy vụ mua bán này mình bị lỗ nhỉ.”
Hắc Bát gia: “Chúng tôi chỉ là người truyền lời thôi.” Hắc Bát gia thấy cô ngày càng nói nhiều, thì vội vàng lên tiếng ngắt lời: “Tần tiểu thư, cô suy nghĩ nhiều rồi! Cô ta chỉ là một con lệ quỷ bình thường thôi!”
Tần Nguyễn liếc anh ta một cái, giọng cô hơi trầm xuống: “Bát gia, anh coi tôi là kẻ ngu đấy à? Năm đó tôi ở trong Luyện ngục gần trăm năm, làm sao không biết 18 tầng Địa Ngục trông như thế nào. Anh cùng Thất gia là thuộc cấp của Diêm La Vương, Thành Hoàng, và Đông Nhạc Đại Đế dưới Minh giới, việc triệu hồi một con quỷ nhỏ như Lý Tuyết Mai từ Luyện ngục của Minh giới lên đây thì có gì mà khó?”
Gương mặt vốn đã trầm như nước của Hắc Vô Thường lại càng đen hơn, trong mắt mang theo một tia hoảng sợ không cách nào che giấu được. Nếu Minh Vương mà ở đây. Cô chắc chắn sẽ phải lý luận với đối phương một phen.
Cô vừa tái sinh xong là mang thai, bụng càng lúc càng lớn mà cô chưa bao giờ quên thu thập sát khí, cho dù là sau khi sinh cô cũng không lơ là, tại sao đến miệng của Minh Vương lại không được câu nào tử tế.
Nếu Lý Tuyết Mai chỉ liên quan đến ba vụ án giết người, thì đối với cô cũng không có gì đáng sợ. Tần Nguyễn che giấu sự bực tức trong đáy mắt, cô rút bàn tay đang đặt trên màn hình về, xoa xoa đầu ngón tay một lúc mới nghe thấy cô thở dài: “Hai người đã không muốn nói chuyện, tôi đành phải mời Minh Vương đi lên một chuyến vậy.”
Hắc Bạch Vô Thường đột nhiên ngẩng đầu lên, và họ có thể nhìn ra được một chút cố chấp với chuyện của Lý Tuyết Mai trong vẻ mặt bình tĩnh của Tần Nguyễn.
Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Bạch Thất gia lộ ra vẻ thỏa hiệp, anh ta khẽ nói: “Tần tiểu thư, Minh Vương nhờ tôi nhắn cho cô.” Lúc nghe thấy tộc Pháp sư, trong lòng Tần Nguyễn khẽ động, lại nghe đối phương nói Lý Tuyết Mai oán hận mình, cô tức giận: “Bát gia, anh nhìn tôi giống đứa ngốc lắm à?”
Cô và Lý Tuyết Mai không thù không oán, đối phương làm sao đến mức có oán hận với cô được.
Đôi mắt lạnh lùng lại nhìn về phía màn hình máy vi tính. “Chúng tôi sẽ lấy đi hai phần ba số sát khí hiện giờ cô đang có.”
Lần này người nói là Hắc Bát gia, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, trong mắt tràn đầy phức tạp cùng lo lắng.
Tần Nguyễn nhíu mày, nụ cười trên mặt bị thu lại, khóe môi cô cong lên thành một nụ cười lạnh lùng: “Anh nói cái gì cơ?” Tần Nguyễn cụp mắt xuống, cô cười lạnh: “Nếu như ngay từ đầu các người để cho tôi gặp cô ta một lần, có lẽ tôi sẽ không nghĩ nhiều như vậy, nhưng các người lại ngăn cản tôi. Bây giờ tôi thực sự tò mò, Lý Tuyết Mai này là ai?”
Cô lại ngước mắt lên, đôi mắt sâu thẳm trầm tĩnh, hai con ngươi nhìn chăm chú vào Hắc Bạch Vô Thường, như thể cô có thể nhìn thấy rõ tất cả.
Hắc Bát gia và Bạch Thất gia liếc nhìn nhau, trông họ có vẻ bình tĩnh đấy, nhưng thật ra trong lòng đã rất hoảng sợ rồi. Minh Vương muốn sát khí của cô rõ ràng là muốn mạng của cô mà!
Hắc Bát gia cúi đầu, nói lí nhí: “Minh Vương nói cô quá lười biếng, cần phải được thúc giục.”
Tần Nguyễn nghe vậy thì nghiến răng nghiến lợi, hai tay đặt ở trên bàn cong lại như móng vuốt, lửa giận gần như trong nháy mắt tràn ra. Bạch Thất gia siết chặt cây roi đả hồn trong tay, cúi đầu cung kính nói: “Minh vương nói rằng nếu cô muốn biết, thì đây là tội tiết lộ thiên cơ, cần phải trả giá một chút.”
Tần Nguyễn hơi mở to mắt, sau đó cười mắng: “Đúng là gian thương!”
Sau khi cười xong, cô hỏi: “Minh Vương muốn cái gì?” “Tôi muốn nghe lời nói thật, mà không phải là lời lấy cớ đầy sơ hở của các anh. Lý Tuyết Mai chẳng có thù hận gì với tôi cả, nhưng cặp mắt cô ta nhìn tôi giống như đang khóa chặt con mồi vậy, cô ta muốn giết tôi?”
Thật ra Tần Nguyễn cũng không quá chắc chắn, dù sao dấu vết mà Lý Tuyết Mai để lại quá ít, cô chỉ có thể suy đoán dựa vào cảm giác của mình thôi.
Hắc Bạch Vô Thường ôm chặt vũ khí trong tay, cả hai cùng giữ im lặng. Giọng nói của Tần Nguyễn nhẹ nhàng chậm rãi, mang theo sự dụ dỗ khó tả: “Đã là giao dịch thì cũng nên để cho tôi lấy được tin tức ngang giá chứ, do Minh Vương không để các anh nói, hay là tôi trả giá không đủ?”
Bạch Thất gia ngước mắt lên, nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn với đôi mắt đen nhánh: “Cô nhất định phải biết?”
Khóe môi Tần Nguyễn hơi cong lên: “Nếu không biết, chỉ sợ tôi ăn ngủ không yên.” Cùng lúc ấy, trong Minh giới âm u đầy tử khí.
Minh Vương ngồi bên trong đại điện xa hoa lộng lẫy, bỗng dưng phun ra một ngụm máu.
Khuôn mặt vô cùng tuấn tú yêu nghiệt, hấp dẫn trí mạng của hắn ta nhanh chóng trở nên tái nhợt, sức sống cũng nhanh chóng xói mòn. Nhưng, có vẻ như đối phương biết sự tồn tại của cô, thậm chí còn kinh động đến Minh Vương, và ngay cả Hắc Bạch sứ giả cũng che giấu điều gì đó.
Trực giác mách bảo rằng đã có chuyện gì đó xảy ra mà cô không hề hay biết.
Mà cô thì lại có khứu giác rất nhạy bén đối với những mối nguy hiểm chưa biết. Tần Nguyễn hơi nhướng mày: “Anh nói đi.”
Giọng nói của Bạch Thất gia không hề dao động, anh ta thuật lại: “Không phải Lý Tuyết Mai nhằm vào cô, nhưng thế lực thúc đẩy cô ta hóa thành lệ quỷ lại có chút liên quan đến cô.”
Tần Nguyễn cau mày, trầm ngâm nói: “Tôi là người tái sinh sống lại, nên đã cố gắng hết sức tránh những người trong giới quyền quý nhiều nhất có thể, cũng chưa từng kết thù kết oán gì với giới Huyền học. Tôi thực sự tò mò, rốt cuộc là ai đang ở sau lưng nhớ thương tôi.” Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Hai người nói trước, hay ra tay trước?”
Hắc Bát gia cùng Bạch Thất gia hạ thấp người trước cô, Hắc Bát gia chậm rãi lên tiếng: “Lúc Lý Tuyết Mai còn sống đã quyết muốn chết, vì có thể hóa thành lệ quỷ để báo thù, trước khi tự sát cô ta đã đọc rất nhiều sách để sưu tập tà thuật, cuối cùng thông qua một vài con đường mà liên hệ được với tộc Pháp sư.”
“Đêm hôm qua là thời khắc quỷ lực của cô ta lên cao nhất kể từ khi hóa thành lệ quỷ, cô ta dốc hết sức lực để giải quyết xong những ân oán khi còn sống. Còn về chuyện cô ta lộ ra hành vi khiêu khích với Tần tiểu thư, là bởi vì do tộc Pháp sư đã điều tra rất nhiều chuyện về cô. Sau khi chết, tính cách của Lý Tuyết Mai thay đổi đáng kể, biết được cô có xuất thân còn kém hơn cả cô ta, nên có lẽ là có oán hận với cô.” “Vương!”
“Minh Vương!”
Thập điện Diêm La, Tứ đại Phán Quan, Thập đại Âm Tướng, Lục án Công Tào và một đám thủ hạ ở phía dưới vội vàng đứng dậy vây lấy hắn ta.
“Cút!”
Đôi môi đỏ thắm của Minh Vương khẽ mấp máy, toàn thân tràn đầy thịnh nộ.
Tất cả đám cấp dưới đều đứng im tại chỗ.
Minh Vương xoa xoa đôi môi nhuốm máu, hai mắt đen láy nhìn về phía 18 tầng Địa Ngục.