Nhưng hắn chẳng làm gì cả, thậm chí còn cùng cô con gái nhà giàu Đào Mạn quấn quýt với nhau.
Biết nhữn2g điều này là đủ rồi. Hoắc Tam gia đang đứng cởi cúc áo trong phòng tắm, nghe Tần Nguyễn nói thế thì hơi khựng lại, rồi lập tức bật cười vui vẻ.
“Cô bé này, hôm nay em ăn mật à mà sao miệng lại ngọt như vậy?”
Tiếng cười nhẹ nhàng mập mờ, mang theo một chút cưng chiều, giống như dòng suối trong vắt truyền vào trong tai Tần Nguyễn. Lục Hàn không để ý ánh mắt dò xét của Viên Chí Vi, anh ta cắm thẻ nhớ của máy ảnh vào máy vi tính.
Bánh bao trong tay đã bị anh ta tiêu diệt. Anh ta lại đưa tay cầm thêm một cái bánh bao nữa, vừa ăn vừa điều khiển máy tính, tìm kiếm video có liên quan đến Lý Tuyết Mai.
Rất nhanh anh ta đã mở đến một thư mục. Anh ta lịch sự gật đầu: “Cảm ơn.” Sau đó đi đến bên cạnh Viên Chí Vi, cầm bánh bao nhét luôn vào miệng bắt đầu ăn.
Viên Chí Vi không ngờ Lục Hàn chẳng câu nệ gì cả, có gì ăn nấy vô cùng tự nhiên.
Nhìn thấy Lục đại thiếu như thế này, Viên Chí Vi như nhìn thấy trên người đối phương hình ảnh mình năm xưa ở tầng dưới chót đã dốc sức làm việc chăm chỉ như thế nào. Hoắc Vân Tiêu đứng trước bồn tắm lớn, cúi người dùng tay thử nhiệt độ nước, giọng anh dịu đi: “Khi nào em trở về?”
Tần Nguyễn thở dài: “Em cũng không biết, đêm qua có ba người bị giết, tình tiết vụ án tương đối phức tạp.”
Một tiếng cười rất khẽ truyền đến: “Anh không biết Nguyễn Nguyễn còn có bản lĩnh điều tra phá án đấy, cả một đống người ở Tổng cục điều tra Hình sự đều là đám vô dụng sao?” Ánh mắt anh ta trở nên âm u, anh ta vươn tay ra: “Đưa cho tôi.”
Đối phương đưa máy ảnh ra, trên mặt lộ vẻ khó chịu: “Cha mẹ của Hoàng Hiểu Vân biết con mình bị bắt thì đang làm loạn ở dưới lầu, bọn họ nói con mình rất ngoan, sẽ không giết người.”
“Vậy thì mời bọn họ vào uống chén trà, vừa đúng lúc để họ tận mắt nhìn thấy cô con gái ngoan trong mắt bọn họ đã làm những gì mà bọn họ không biết!” Những ngón tay đang cầm di động của Hoắc Tam gia lạnh buốt, mặt anh hơi cau lại, anh giơ tay vuốt mái tóc dài, động tác tùy ý lộ ra phong thái quyến rũ.
Trên môi nở nụ cười, anh nói: “Anh mới dậy không lâu.”
Bàn tay mảnh khảnh vén chăn lên, đôi chân dài đặt trên mặt đất, anh xỏ giày đi trong nhà ở bên cạnh giường và đi về phía phòng tắm. Khu nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu tựa vào bên giường cảm thấy cơ thể lạnh lẽo dị thường.
Trước kia có Tần Nguyễn ở bên cạnh, mỗi ngày tỉnh lại, ôm cô giống như ôm một cái bếp lò nhỏ vậy. Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn thu lại: “Em nhớ.”
Sao cô có thể quên được người tài xế kia chứ, đối phương là một người đàn ông trung niên bình thường, rất tốt bụng, hiền lành, chết thảm cũng không biến thành lệ quỷ.
Hoắc Vân Tiêu có thể nghe ra được sự buồn rầu trong giọng nói của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Lúc trước vì vụ án kia mà Lục Hàn quen biết với em, khi đó cậu ta còn chưa biết em là vợ của anh. Cho nên với sự coi trọng mà cậu ta dành cho Thiệu Húc Kiệt, thì cậu ta sẽ không bỏ mặc chuyện này đâu.” Cô hướng mắt về dòng xe cộ đông đúc trên đường phố vào giờ cao điểm, và quán ăn sáng đối diện với cổng vào của Tổng cục điều tra Hình sự.
Cô nghe thấy giọng Tam gia khàn khàn, giống như vừa tỉnh ngủ.
Tần Nguyễn hỏi: “Anh đang ngủ à?” Điều anh chưa nói là, để Lục Hàn ra tay có thể phải mất một chút thời gian.
Tần Nguyễn nói đùa: “Nếu như em không biết Lục đại thiếu thì sao?”
Hoắc Vân Tiêu cũng cười: “Khả năng này không tồn tại, em còn nhớ người tài xế đã chết ở khu bắc không?” Tần Nguyễn vội vàng trấn an: “Không phải do người làm, nếu không thì cũng chẳng chậm trễ đến bây giờ. Lần này có thể em sẽ thu hoạch được rất nhiều sát khí đấy.”
Biết tầm quan trọng của sát khí đối với Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu lo lắng hỏi: “Sẽ gặp nguy hiểm sao?”
“Không đâu ạ.” Tần Nguyễn: “Vậy em cúp máy trước.”
Hoắc Vân Tiêu nói, giọng vô cùng dịu dàng: “Nhớ đi ăn sáng đấy.”
“Em biết rồi.” Giọng Lục Hàn lạnh như dao, anh ta quay người đi về phía văn phòng.
“Tôi đi ngay!” Giọng của người thanh niên ở phía sau rất hưng phấn.
Nên biết rằng, không phải ai cũng có thể uống trà của bọn họ đâu. Nụ cười trên môi Tần Nguyễn hạ xuống, cô vô thức than thở: “Em còn chưa ăn gì.”
“Để Hoắc Khương đi mua đồ ăn sáng cho em, bận bịu lâu như vậy cũng nên đói bụng rồi, Lục Hàn chăm sóc em như vậy đấy à.”
Giọng Hoắc Tam gia không vui, rõ ràng là không hài lòng với Lục đại thiếu. Tần Nguyễn mỉm cười, thầm nghĩ hiện giờ Lục Hàn đang quay như chong chóng, làm gì có thời gian chăm sóc cho cô.
Mà cô cũng không phải trẻ con, không cần người khác chăm sóc.
“Em nhìn thấy dưới lầu có một cửa hàng bán đồ ăn sáng, lát nữa em sẽ xuống ăn.” “Nguyễn Nguyễn?”
Cuộc 2gọi được kết nối ngay khi vừa có tín hiệu, giọng nói nhẹ nhàng của người đàn ông truyền rõ vào trong tai cô.
Tần N0guyễn dựa vào cửa sổ ở hành lang, cũng không để ý quần áo trên người bị dính bẩn. “Anh đang làm gì đấy?”
“Anh vừa ngủ dậy, chuẩn bị tắm một cái, xong rồi lát nữa đi xem anh hai.”
Bàn tay cầm di động siết chặt lại. Tần Nguyễn đại khái cũng đoán được người đứng sau vụ án này là ai, cũng đánh giá được mức độ nguy hiểm.
Tiếng dặn dò trầm thấp truyền vào trong tai Tần Nguyễn: “Chú ý bảo vệ tốt chính mình.”
Cô vừa định trả lời thì nghe thấy tiếng nước phát ra từ điện thoại. “Lục thiếu, tôi đã điều tra ra được, năm ngoái Lý Tuyết Mai có trở về thôn Sơn Lô vào tháng 10!”
Lục Hàn tiếp nhận tư liệu ghi chép về hành tung của Lý Tuyết Mai trong năm ngoái.
Tháng 9 năm ngoái Lý Tuyết Mai xin nghỉ việc ở công ty Công nghệ cao Trí Mỹ, tháng 10 trở về quê thôn Sơn Lô, cuối tháng lại quay lại thủ đô. Tam gia đang vòng vo để trấn an Tần Nguyễn đây mà.
Nếu như không có Hoắc Vân Tiêu, thì với năng lực của Tần Nguyễn sớm muộn gì cũng sẽ đụng phải người của nhà họ Lục.
Tần Nguyễn nghe hiểu, cô thả lỏng người dựa vào bức tường cạnh cửa sổ, trên môi nở nụ cười rất nhẹ: “Nhưng Lục Hàn không lợi hại như anh.” Viên Chí Vi đang ở trong văn phòng ăn bữa sáng do cấp dưới mua, và xem qua hồ sơ vụ án trên bàn.
Nghe thấy tiếng Lục Hàn đi vào, hắn ta ngẩng đầu nhìn đối phương.
Lúc đó, chiếc thìa múc hoành thánh trên tay hắn ta sắp đưa tới miệng. Còn trên tay kia, cô cầm theo hai suất bữa sáng giống như của Lâm Hạo.
...
Lục Hàn bước ra khỏi phòng thẩm vấn của Lưu Tiểu Nhứ, người mà anh ta phái đi điều tra hành tung của Lý Tuyết Mai trở về quê năm ngoái đã trở lại. Nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lục đại thiếu, Viên Chí Vi hơi nhướng mày, cười hỏi: “Lục thiếu, bận rộn cả đêm rồi, cậu ăn sáng chưa, có muốn ăn luôn cùng với tôi không?”
Lục Hàn liếc nhìn bữa sáng trên bàn, một bát mì vằn thắn, bảy, tám cái bánh bao, còn có cả trứng luộc nước trà và quẩy nữa.
Nhìn có vẻ không phải là suất ăn của một người. Lục Hàn mở cửa đi ra ngoài, những lời lẽ xúc phạm người khác của Hoàng Hiểu Vân ở sau lưng đ7ã bị cánh cửa đóng lại giam ở bên trong.
Anh ta bước vào phòng thẩm vấn bên cạnh nơi Lưu Tiểu Nhứ đang bị thẩm vấn7.
Trong hành lang cách đó không xa, Tần Nguyễn đang nói chuyện với Tam gia. Tần Nguyễn nghe thấy tiếng sột soạt ở đầu dây bên kia, đôi mắt đẹp của cô cong lên, cô nhẹ nhàng nói: “Em gặp được chú Hoắc Khương.”
“Ừ.” Hoắc Vân Tiêu lên tiếng: “Em không bị bắt nạt chứ?”
Tần Nguyễn nhìn cửa hàng bán đồ ăn sáng ở bên ngoài, thấy hơi đói: “Không ạ, em chỉ cảm thấy mình rất vô dụng, nếu như chú Hoắc Khương không đến, chẳng phải hiện tại Thiệu Húc Kiệt sẽ không có đường sống à.” Tần Nguyễn cúp điện thoại, xoay người rời đi.
Đôi tai đỏ ửng bị mái tóc dài che khuất vô tình lộ ra.
Hoắc Khương và Hoắc Chi đứng gác ở đầu cầu thang, nhìn thấy phu nhân đi tới thì đi theo sau lưng cô. Nội Các và đội Thiên Hành đến, chỉ dựa vào một mình Lục Hàn thì khó mà ngăn cản được.
Hoắc Vân Tiêu mở loa ngoài rồi đặt điện thoại lên bồn rửa mặt, anh xoay người mở vòi nước bên cạnh, nước bắt đầu tràn vào bồn tắm có thể chứa được ba, bốn người lớn ở trong.
Anh cười nhẹ: “Sẽ không, Lục Hàn sẽ ra tay.” Giọng vô cùng chắc chắn. Đến tháng 11, thi thể của cô ấy được tìm thấy trong hồ chứa nước.
Một người thanh niên mặc đồng phục cảnh sát từ góc rẽ bước nhanh tới: “Lục thiếu, lấy được video ở trong nhà Hoàng Hiểu Vân rồi!”
Lục Hàn nhìn chiếc máy ảnh trong tay đối phương, bên trong có video quay cảnh Lý Tuyết Mai bị làm nhục. Lục Hàn nhìn chằm chằm vào video với đôi mắt nặng nề.
Trong video, Lý Tuyết Mai như một con rối gỗ bị những người kia giày vò, bị đánh không đánh lại, bị mắng cũng không cãi.