Hiện tại anh ta chỉ muốn biết vụ án tiến ctriển đến đâu rồi, gia tộc của anh ta có bị liên lụy vì việc này hay không thôi. Cậu cảnh sát ngồi bên cạnh Lục Hàn đập mạnh xuống bàn, nhìn Hoàng Hiểu Vân bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Lý Tuyết Mai chưa bao giờ làm gì có lỗi với cô, cô có biết tất cả những gì cô làm sẽ tạo thành tổn thương lớn như thế nào đối với cô ấy không, những điều đó sẽ là bóng ma tâm lý mà cả đời cô ấy cũng không thể chữa lành được!” Mỗi một sinh viên bước ra từ Học viện Thịnh Thế, tuy không thể nói đều có một tương lai tươi sáng, nhưng chỉ cần bọn họ đi ra khỏi cửa trường học, sẽ có vô số con đường đang chờ đợi họ.
Lý Tuyết Mai có xuất thân không tốt, nhưng cô ấy đã rất khắc khổ cố gắng, có được mọi thứ nhờ vào thực lực của mình. Sắc mặt của Hoàng Hiểu Vân đột nhiên trầm xuống, trong đôi mắt đen toát ra phẫn nộ.
Giọng nói của cô ta cũng trở nên dồn dập hơn: “Đương nhiên, nếu như cô ta phản kháng không chịu thừa nhận mình đã từng làm những việc kia, thì gương mặt cô ta sẽ bị tát thành đầu heo, giống như là bôi phấn hồng ấy. Chắc chắc các anh chưa từng nhìn thấy, Lý Tuyết Mai rất xinh đẹp, gương mặt cô ta bị tát sưng đến mức biến dạng mà vẫn xinh như vậy, chậc chậc... Nếu như không phải làm vậy sẽ gây phiền phức cho gia đình, thì tôi thật sự muốn hủy hoại khuôn mặt của cô ta.” Nhìn thấy màu máu đỏ tươi, cô ta sẽ trở nên rất hưng phấn, tâm lý kiềm chế và vặn vẹo sẽ được giải tỏa.
Sau khi thẩm vấn bằng các thù đoạn đặc biệt, lý trí của Hoàng Hiểu Vân trở về. Bên phía Lục Hàn im lặng nhìn chằm chằm Hoàng Hiểu Vân.
Đối phương giống như cực kỳ kích động, nóng lòng muốn kể lại việc cô ta đã tra tấn Lý Tuyết Mai như thế nào. Cô ta khịt mũi tỏ vẻ khinh thường: “Thì chuyện tôi bắt cô ta quỳ như chó, nói mình là đĩ, thừa nhận mình cặp kè với đàn ông, đều được camera ghi lại rõ ràng thôi. Vì để cô ta hiểu biết sâu sắc về đức tính của mình, ngày nào tôi cũng cho cô ta xem video ấy một lần, nếu như cô ta không xem, tôi sẽ cho người mời cô ta đến, để cô ta luôn nhớ rằng mình là một con đĩ!”
“Rầm!” Lục Hàn liếc nhìn nội dung thẩm vấn được người thẩm vấn bên cạnh ghi lại, anh ta ngước mắt nhìn Hoàng Hiểu Viên: “Cô còn làm gì với Lý Tuyết Mai nữa?”
Hoàng Hiểu Vân như bị thần kinh chà xát móng tay của mình, phòng thẩm vấn trở nên yên tĩnh, chỉ có âm thanh kỳ lạ do móng tay cọ xát gây ra. Lúc nói lời này, trên khuôn mặt chật vật của Hoàng Hiểu Vân lộ ra sự tức giận và ghen tị, trên tóc cô ta còn có vết máu đỏ tươi khi cô ta giết Trần Đạt Khang.
Lục Hàn ngồi xuống bên cạnh người thẩm vấn, ánh mắt anh ta nhàn nhạt liếc nhìn Hoàng Hiểu Vân, rồi trầm giọng hỏi: “Bình thường cô bắt nạt cô ấy như thế nào?” Nhưng cô ấy lại bị hủy hoại bởi một cô gái đạo đức giả, có lòng đố kị cực nặng và nội tâm ghê tởm ở trước mặt này.
Hoàng Hiểu Vân tỏ ra xem thường, cô ta nói với giọng căm ghét: “Ai bảo cô ta là con, đĩ, cơ!” Câu hỏi này khiến toàn thân Hoàng Hiểu Vân đều trở nên hưng phấn, lý trí của cô ta quay trở về, vì trước đó bị thôi miên nên cô ta đã trả lời hết mọi câu hỏi của người thẩm vấn.
Cô ta cười hề hề: “Có phải các người nghĩ rằng tôi sẽ rót nhựa cao su vào nước gội đầu của cô ta, đổ nước vào trong giày, lấy bàn chải đánh răng của cô ta đánh bồn cầu rồi lại trả về chỗ cũ, hoặc là bỏ mù tạt vào trong kem đánh răng phải không?” Viên Chí Vi cũng là lão cáo già, làm sao có tahể dễ dàng nói cho Thiệu Húc Kiệt biết được.
“Tạm thời không ai dám động vào cái mạng của thằng nhóc cậu đâu, cứ chờ đấy đi!” Bàn tay để ở trên bàn của Lục Hàn nắm chặt lại, vẻ mặt anh ta u ám.
Hóa ra Hoàng Hiểu Vân quay phim lại cảnh làm nhục Lý Tuyết Mai, đây có lẽ chính là lý do khiến Lý Tuyết Mai không dám phản kháng. Hắn ta để lại cho Thiệu Húc Kiệt một câu nói như vậy rồi quay người rời đi.
Lục Hàn vừa rời khỏi phòng thẩm vấn liền phái người đi điều tra, xem tháng 10 năm ngoái Lý Tuyết Mai có trở về thôn Sơn Lô hay không. Sau đó anh ta lại đi gặp hai hung thủ của hai vụ án mạng khác là Hoàng Hiểu Vân và Lưu Tiểu Nhứ. Bị kiềm chế thời gian dài khiến tâm lý cô ta trở nên vặn vẹo, tính cách cũng dần thay đổi.
Không biết bắt đầu từ khi nào, cô ta thích bắt chó mèo hoang trong trường học, mang đến những nơi hẻo lánh, và dùng thủ đoạn tàn ác chặt xác chúng để nghiên cứu. Lục Hàn hỏi: “Video cô quay lúc đó vẫn còn chứ?”
“Tất nhiên! Thỉnh thoảng tôi vẫn mở ra thưởng thức dáng vẻ con đĩ thấp kém đó cầu xin tôi mà, đúng là quá sung sướng!” Hoàng Hiểu Vân nói xấu Lý Tuyết Mai là bởi vì nội tâm của cô ta xấu xí vặn vẹo, và muốn thỏa mãn sự âm u của chính bản thân mình mà thôi.
ChChỉ khi Lý Tuyết Mai trở nên chật vật không chịu nổi, lòng hư vinh của cô ta mới có thể được thỏa mãn. Vốn dĩ cô ta xuất thân trong một gia đình thấp kém, cha mẹ cũng không phải là người có học thức cao nên đã tiếp xúc với một số thủ đoạn bỉ ổi.
Vì ghen tị với khuôn mặt xinh đẹp và thành tích quá ưu tú của Lý Tuyết Mai, mà Hoàng Hiểu Vân mới cố tình lên kế hoạch để làm bẽ mặt một cô gái không có gia cảnh ưu việt như vậy. Bên trong những lời nói tàn nhẫn còn mang theo sự đáng tiếc.
Ánh mắt mấy người bên Lục Hàn khi nhìn Hoàng Hiểu Vân trở nên chán ghét. Mọi thứ chẳng qua là vì sự ghen tị và căm ghét của cô ta đối với Lý Tuyết Mai.
Còn Lý Tuyết Mai ở trường học, bởi vì cô ấy có bạn trai nên không bao giờ đến gần bất kỳ nam sinh nào. Khi Lục Hàn bước vào phòng thẩm vấn, đối phương đang kể lại ân oán giữa cô ta và Lý Tuyết Mai.
Khuôn mặt cô ta vặn vẹo dữ tợn: “Lý Tuyết Mai là một con điếm! Cô ta xuất thân thấp hèn, ỷ vào việc mình có khuôn mặt xinh đẹp thuần tự nhiên, mà cứ nhìn thấy đàn ông là lại đi dụ dỗ họ. Tôi ngứa mắt cô ta lâu lắm rồi, ai mà chẳng có thành tích tốt, cô ta cho rằng mình là ai! Chẳng qua chỉ là con nhà quê từ trong núi đi ra mà thôi!” Lúc hai cô gái này được đưa đến, họ điên điên khùng khùng, miệng toàn nói những lời vô nghĩa. Lúc thì nói mình không giết người, lúc lại bảo Lý Tuyết Mai quay lại trả thù, họ còn nói ra một vài chuyện khủng khiếp mà mình đã từng làm.
Hoàng Hiểu Vân là người có tính cách vặn vẹo, học ở trong Học viện Thịnh Thế, một ngôi trường toàn những đứa trẻ con nhà giàu có và quyền lực, trong lòng cô ta cảm thấy rất tự ti. Lục Hàn kìm nén cơn giận, hỏi: “Video ở đâu?”
Hoàng Hiểu Vân cười hì hì: “Ở nhà.”