Tay của Tần Nguyễn còn chưa chạm tới quần áo của Hoắc Dịch Dung thì đã bị người khác hất ra. Bóng dáng cô nhanh chóng biến mất khỏi căn phòng.
Dưới lầu. Tần Nguyễn cúi đầu nhìn Hoắc Dịch Dung, anh ta đang nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt, cơ bắp toàn thân không tự chủ được run lên, trong mắt Tần Nguyễn lộ ra sự lo lắng.
Cổ trùng có thể tiêu diệt được bằng lực Minh Thần hay không? Đây chỉ là một câu nói đùa, nhưng Công Tôn Nghị lại tin là thật.
Anh ta hưng phấn hỏi: “Cô có cách lấy Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ ra à?” Gia tộc Boleyn sẽ thu được lợi ích khá lớn trong vụ giao dịch này.
Trong lúc hai người đang thỏa thuận, Hoắc Vân Tiêu đột nhiên cau mày, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, màu của đôi môi nhanh chóng nhạt đi. “Tôi có thể nhìn thấy.” Tần Nguyễn chỉ tay vào tim Hoắc Dịch Dung: “Dưới tâm nhĩ trái, cổ trùng đang chui vào buồng tim của anh Dung, động tác của nó rất chậm, thân hình nhỏ bé, chắc chỉ bằng đầu ngón tay cái.”
“Cô nhìn được à?” Cô hạ tay xuống bên hông, đầu ngón tay tích tụ sức mạnh.
Tần Nguyễn thầm nghĩ muốn thử xem thế nào. Nhà Công Tôn đã chơi cổ vài trăm năm, cho dù là cổ sư trong gia tộc cũng không thể dùng mắt thường để xác định vị trí cổ trùng.
Bọn họ phải thông qua máu cùng với phản ứng của người bị trúng cổ, cũng như một loạt các quá trình cực kỳ rườm rà, mới có thể xác định là loại cổ nào và vị trí đang ký sinh trong cơ thể vật chủ. Nếu Tần Nguyễn có thể giết con cổ trùng trong cơ thể Hoắc Dịch Dung, như thế cũng giúp người khác không phải chịu tội.
Tần Nguyễn nâng tay lên, lần này cô không trực tiếp chạm vào Hoắc Dịch Dung, vô số lực Minh Thần trong lòng bàn tay cô truyền đến tim Hoắc Dịch Dung qua không trung. Tần Nguyễn lên lầu không bao lâu, Hoắc Vân Tiêu lại trở về sảnh phụ một lần nữa, anh và Nicolas thương lượng với nhau về kế hoạch hai gia tộc cùng chèn ép nước Fuluo.
Nếu Hoắc Dịch Dung không bị hoàng thất nước Fuluo tấn công, nhà họ Hoắc và gia tộc Boleyn chỉ muốn tài nguyên dầu mỏ của họ mà thôi. Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng bị đám đông vây quanh.
Khi mọi người đang hoảng sợ, Tần Nguyễn đã lao xuống lầu. Hay là dùng lửa Địa Ngục để thanh lý con trùng nhỏ này?
Tần Nguyễn thầm tính toán trong lòng, có lẽ có thể thành công. Tần Nguyễn không muốn trả lời vấn đề của đối phương, cô có Thiên Nhãn nên đương nhiên có thể nhìn thấy nhiều thứ mà người thường không thể nhìn thấy.
Tần Nguyễn không thể nhìn thấy hình dáng của cổ trùng, nhưng nó là sinh vật âm sát, loài vật này không thể thoát khỏi mắt cô. Sương mù màu đen tràn ngập trên mặt Minh Vương khiến người khác khó có thể nhìn thấy khuôn mặt thật của ông ta.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, Tần Nguyễn vẫn không biết đối phương trông như thế nào. Công Tônk Nghị biến sắc khi nhìn thấy động tác của Tần Nguyễn, anh ta gạt tay cô ra.
Công Tôn Nghị nói với giọng điệu bất đắcc dĩ và hơi tức giận: “Cô điên rồi à, nếu làm Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ nổi điên, người chịu đau đớn cuối cùng vẫn là Nhị giaa.” Tần Nguyễn lộ vẻ khó hiểu, giọng nói lạnh lẽo êm tai: “Tại sao?”
Cho dù Tần Nguyễn không thể cứu Hoắc Dịch Dung hay vì nguyên nhân khác, thì với một kẻ vắt cổ chày ra nước như Minh Vương, ông ta chắc chắn sẽ không chủ động xuất hiện nếu không có lợi ích. Cô không nhìn Hoắc Dịch Dung đang nằm trên giường rên rỉ vì đau đớn, mà xoay người lao ra khỏi phòng.
Sức khỏe của Tam gia gần đây không tốt. “Tam gia!”
Ám vệ ở phía sau lưng sợ hãi hô lên. Thế này… Quá bắt nạt người khác!
Thậm chí anh ta còn nghi ngờ Tần Nguyễn cũng là một cổ sư. Giọng cô run run: “Tại sao lại phun máu, xảy ra chuyện gì thế?”
Nicolas thản nhiên lau vết máu trên mặt rồi bước ra khỏi sảnh phụ. Ánh mắt Tần Nguyễn như trăng lạnh, nhưng vì nhóm người Công Tôn Nghị đang ở đây nên cô không chủ động lên tiếng.
Minh Vương nói: “Tần Nguyễn, dừng tay đi.” Tần Nguyễn mới vào phòng có vài phút, vậy mà cô có thể nói ngắn gọn tất cả những vấn đề mà bọn họ phải mất hơn một tiếng mới xác định được.
Công Tôn Nghị không thể chấp nhận sự thật này. Ông cụ Hoắc và những người khác nghe thấy vậy vội chạy tới.
“Tiêu Tiêu!” Đôi mắt lo lắng của cô đột nhiên có cảm giác và nhìn về phía sảnh phụ, Hoắc Vân Tiêu được Hoắc Quân Tín đỡ, đôi môi của anh đỏ thắm trông vô cùng chói mắt.
Tần Nguyễn vội vàng chạy tới nắm tay Tam gia và truyền vô số lực Minh Thần sang người đối phương. Đầu ngón tay mang lực Minh Thần của Tần Nguyễn đã chạm đến ngực Hoắc Dịch Dung.
Chỉ cần tiếp tục phóng ra một chút sức mạnh, Tần Nguyễn sẽ có thể chạm đến Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ trong người đối phương. Tần Nguyễn ngước mắt nhìn Công Tôn Nghị, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt âm trầm như nước: “Tôi biết Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ đang ở chỗ đó.”
Sắc mặt Công Tôn Nghị trở nên nghiêm túc, anh ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Tại sao cô biết?” Bọn họ sẽ có một bước đột phá lớn nếu lấy được một báu vật như vậy.
Ngay khi Tần Nguyễn đáp lại Công Tôn Nghị, sắc mặt cô bỗng thay đổi. Hoắc Vân Tiêu phun ra máu đỏ tươi.
Nicolas đang ngồi đối diện không tránh kịp, anh ta bị máu phun đầy mặt. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào phía đối diện chiếc giường, ánh mắt tối sầm xuống.
Công Tôn Nghị sờ lên tay áo, cảm thấy không khí trong phòng đột nhiên giảm xuống thì lẩm bẩm: “Tại sao đột nhiên lại lạnh thế?” Có lẽ cô sẽ thành công.
Thực Âm cổ cấy vào người sống, trở thành dược nhân sẽ phải chịu đựng sự tra tấn đầy đau đớn, chỉ nghe thấy thôi đã khiến người khác phải rùng mình. Đối phương đột nhiên xuất hiện như một bóng ma, khiến cô không kịp trở tay.
Tuy không quá kinh hãi, nhưng cổ họng cũng hơi nghẹn, trái tim khẽ trùng xuống. “Em ba!”
“Gọi bác sĩ, mau gọi bác sĩ!” Tần Nguyễn rất tò mò, tại sao Minh Vương lại muốn ngăn cản cô.
Được bao phủ bởi sát khí màu đen dày đặc, Minh Vương nói với giọng mệt mỏi: “Tam gia nôn ra máu rồi.” Anh nói là do trời lạnh.
Bây giờ Minh Vương cũng phải xuất hiện, trong đầu Tần Nguyễn lóe lên một cái gì đó, nhanh đến mức cô không thể bắt kịp. Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ là cổ trùng của nước Fuluo, mấy năm nay nhà Công Tôn vẫn luôn nghiên cứu nó, mặc dù đã luyện được Thực Âm cổ, nhưng bọn họ không thể tìm thấy Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ.
Bây giờ nước Fuluo đưa tới một con, nhà Công Tôn nhất định phải lấy được. Thấy Tần Nguyễn giơ tay về phía tim Hoắc Dịch Dung, Công Tôn Nghị khó hiểu hỏi: “Cô lại định làm gì thế?”
Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên một tia sáng mờ nhạt, cô thản nhiên nói: “Tôi đang làm phép.” Tuy nhiên, Tần Nguyễn đã quá quen với cảm giác áp bách mạnh mẽ trên người đối phương.
Ánh mắt hai người gặp nhau qua màn sương đen, sương mù đen xung quanh người Minh Vương sôi trào, trông như thể ông ta sắp nổi giận. Ông ta vừa nói thế, Tần Nguyễn nhanh chóng thu tay lại.
Tần Nguyễn bỗng có một cảm giác, việc Minh Vương đột nhiên xuất hiện và Tam gia nôn ra máu đều có liên quan đến cô. Bây giờ hoàng thất nước Fuluo dám tấn công người nhà họ Hoắc, bọn họ nhất định phải thay đổi kế hoạch trước đó.
Hiện giờ Hoắc Vân Tiêu không chỉ muốn tài nguyên dầu mỏ của nước Fuluo, anh còn muốn khống chế hoàng thất và kiểm soát mạch sống của nó. Tần Nguyễn đã cứu được Leslie, Nicolas sẽ dốc hết sức hợp tác với nhà họ Hoắc.
Đương nhiên, những lợi ích thu được trong chuyện này cũng khó mà tưởng tượng nổi. Nicolas cảm thấy có gì đó không ổn: “Cậu sao thế?”
“Phụt!” Công Tôn Nghị cứ tưởng Tần Nguyễn đang nói chuyện với mình: “Tam thiếu phu nhân, cô nói cái gì?”
Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh ta, trong mắt hiện lên sự lo lắng. Nghe thấy câu hỏi của Tần Nguyễn, anh ta trả lời: “Cậu ấy đột nhiên phun ra máu, không có bất kỳ dấu hiệu nào.”
Hoắc Quân Tín đỡ Tam gia, nói với Tần Nguyễn: “Em dâu, trước tiên cứ tránh ra đã, anh sẽ đưa em ba đến gặp bác sĩ.”
“Không được.” Tần Nguyễn lắc đầu từ chối.