Trên đời này, có những người sinh ra đã là nguồn gốc của tội ác.
Cũng có người là trong sạch, nhưng vì đủ loại2 nguyên nhân mà khi trưởng thành bọn họ lại chọn con đường đi vào bóng tối. Công Tôn Nghị lộ vẻ do dự: “Cái này…”
“Để con bé đi đi.”
Ông cụ Hoắc lên tiếng. Một lúc lâu sau, ông cụ mới hỏi Công Tôn Nghị: “Cậu thấy cô gái này thế nào?”
“Vậy phải xem Thực Âm cổ có thích ký chủ này hay không.” Công Tôn Nghị rời mắt khỏi người Hoắc Chi: “Cổ trùng cũng muốn chọn vật chủ, tôi sẽ sai người về nhà lấy Thực Âm cổ, nếu đêm nay có thể tìm được dược nhân, ngày mai sẽ chính thức bắt đầu điều trị cho Nhị gia.”
Ông cụ Hoắc gật đầu, trầm giọng nói với Hoắc Vân Tiêu: “Tiêu Tiêu, hãy bảo ám vệ tìm tất cả những cô gái còn trinh, hỏi xem có ai tình nguyện làm dược nhân của Dịch Dung không. Một khi được chọn làm dược nhân, nhà họ Hoắc có thể bảo đảm cả đời bọn họ không lo ăn mặc, hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận, nếu như họ xuất thân từ thế gia, chúng ta cũng bảo đảm cho gia tộc của bọn họ được thăng tiến nhanh chóng!” Tần Nguyễn đứng bên cạnh Tam gia, ánh mắt vô tình liếc qua Tống Tình.
Đối phương đứng im không nhúc nhích, cứ như thể không biết những chuyện đang xảy ra ở đây.
Nhìn dáng vẻ mất hồn của cô gái, Tần Nguyễn thu ánh mắt lại rồi nói nhỏ với người đàn ông bên cạnh: “Tam gia, em muốn lên lầu thăm anh Dung.” Sau khi cửa phòng ngủ của Hoắc Dịch Dung bị đẩy ra, Tần Nguyễn mới nhìn thấy anh ta thê thảm đến mức nào.
Mùi máu tươi xộc vào mặt chưa là gì so với cảnh tượng máu me tung toé khắp căn phòng, trông như hiện trường của một vụ án mạng.
Có mấy người đang canh giữ bên giường Hoắc Dịch Dung, nhìn thấy Công Tôn Nghị và Tần Nguyễn đến thì lập tức đứng dậy. Hoắc Chi quỳ một chân xuống đất, hướng về người nhà họ Hoắc nói dứt khoát: “Thuộc hạ nguyện ý làm dược nhân của Nhị gia.”
Ánh mắt Hoắc Chi rất kiên quyết, vẻ mặt kính dâng một cách vô tư.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Hoắc Chi. Biểu cảm trong đôi mắt đẹp của cô ta thay đổi nhanh chóng, khuôn mặt quyến rũ không hề có biểu cảm gì, khiến người khác không thể phát hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Ngay sau đó, Hoắc Chi nhấc chân bước từng bước kiên định về phía người nhà họ Hoắc.
Một âm thanh trầm trầm vang lên trong phòng khách yên tĩnh. Với tình hình của Hoắc Dịch Dung bây giờ, người đầu tiên bọn họ nghĩ đến là Linh Hư Tử, nhưng đối phương không ở thủ đô.
Linh Hư Tử là môn chủ môn phái Linh Sơn, đối phương đã hơn một lần nhắc tới ở trước mặt người nhà họ Hoắc rằng năng lực của Tần Nguyễn rất xuất sắc, ngay cả ông ta cũng phải chịu phục.
Bây giờ Tần Nguyễn nói muốn xem tình huống, ông cụ Hoắc không có lý do gì để ngăn cản. Bọn họ làm đủ loại việc ác, cuối cùng sẽ có một ngày 7bị nhốt ở nơi mà họ phải chịu sự trừng phạt.
Nhà họ Hoắc có quyền lợi tìm vài người sắp chết, để bọn họ làm một số việc thiện trư7ớc khi chết.
Công Tôn Nghị nở nụ cười bất đắc dĩ, sau đó lắc đầu: “Chuyện này không đơn giản như vậy đâu, muốn trở thành dược nhâ2n cứu tính mạng Nhị gia, đầu tiên đối phương phải có lòng trung thành với cậu ấy. Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ rất gian xảo không dễ bị lừa, 0Thực Âm cổ cư trú trong cơ thể dược nhân sẽ truyền cảm xúc mạnh nhất của đối phương cho Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ trong người Nhị gia. Nếu trong lúc chịu đựng cơn đau, dược nhân nảy sinh sự căm thù với Nhị gia, Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ sẽ cảm nhận được sự kháng cự của Thực Âm cổ, như vậy sẽ không đạt được hiệu quả dụ dỗ, thậm chí còn làm trầm trọng thêm việc Nhị gia bị cổ trùng tra tấn.” Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Sau vài giây, anh gật đầu với ông cụ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu khoá chặt vị trí của Hoắc Khương, trầm giọng ra lệnh: “Hoắc Khương, chú đi làm chuyện này đi.” “Vâng, Tam gia!”
Hoắc Khương xoay người rời đi, bước chân vội vàng, không còn sự bình tĩnh trước đó nữa.
Công Tôn Nghị cũng sai thuộc hạ thân tín về nhà Công Tôn để lấy Thực Âm cổ. “Gia chủ!”
Công Tôn Nghị hỏi: “Tình hình sao rồi?”
“Nhị gia đã phun ít máu hơn, cổ trùng bắt đầu phát tác, nó bắt đầu ăn máu thịt của ngài ấy.” “Ư ư…”
Hoắc Dịch Dung dính chặt vào chiếc giường đầy máu, tay chân đều bị trói chặt.
Các đường nét trên khuôn mặt tuấn tú trở nên méo mó vì phải chịu đựng cơn đau, hốc mắt giãn ra, đôi mắt lồi ra ngoài, giống như một con quỷ đến từ địa ngục. Lực Minh Thần truyền vào cơ thể Tam gia qua chỗ tiếp xúc của hai người.
Đêm nay tất cả mọi người đều không ngủ được, Tần Nguyễn hi vọng một chút lực Minh Thần đó có thể giúp cơ thể Tam gia thoải mái hơn.
Sau khi hai đầu ngón tay tách ra, Công Tôn Nghị tự mình dẫn Tần Nguyễn lên lầu. Nghe thấy câu này, Công Tôn Nghị lên tiếng trước: “Tam thiếu phu nhân, tôi sợ rằng không thể làm như vậy được đâu, Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ rất hung ác, nó còn tiết ra độc tố, máu mà Nhị gia phun ra bây giờ đều có chất độc.”
Đây cũng là lý do tại sao người nhà họ Hoắc chờ ở dưới lầu.
Tần Nguyễn cau mày, nhẹ giọng nói: “Gia chủ Công Tôn chắc cũng biết tôi là Thiên Sư, tuy không phải là không sợ chất độc, nhưng tôi vẫn có năng lực để tự bảo vệ mình, tôi muốn thử ra tay với tình huống của anh Dung.” “Vâng.”
Tần Nguyễn khẽ gật đầu, ngón út nhẹ nhàng khều lòng bàn tay Tam gia.
Từng tia sáng quanh quẩn trên ngón tay mảnh khảnh. Dưới lầu chỉ có mùi máu thoang thoảng, nhưng sau khi lên lầu, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào mũi.
Tần Nguyễn cau mày sâu hơn một chút.
Cô ung dung bước theo sau Công Tôn Nghị. Hoắc Chi là một trong số các thủ lĩnh ám vệ của nhà họ Hoắc, cô ta là phụ nữ và vô cùng trung thành với người nhà họ Hoắc.
Quan trọng nhất là Hoắc Chi suýt nữa chết ở tộc Pháp sư, chính Hoắc Dịch Dung đã cứu cô ta, chuyện này cũng khiến ông cụ Hoắc tức giận.
Được Hoắc Hồng Hưng đỡ, ông cụ Hoắc nhìn chằm chằm vào Hoắc Chi bằng ánh mắt tìm tòi. Hoắc Vân Tiêu buông tay Tần Nguyễn, dịu dàng nói: “Em đi đi, phải bảo vệ tốt chính mình.”
Nghe anh nói thế là Tần Nguyễn biết anh sẽ không đi lên cùng cô.
Cơ thể Tam gia vốn đã yếu ớt, người nhà họ Hoắc sao có thể để anh lên lầu. Tần Nguyễn chưa bao giờ thấy dáng vẻ chật vật như thế này của Hoắc Dịch Dung.
Anh ta giống như một con thú hoang bị mắc kẹt, vùng vẫy trong đau đớn, từng cơ bắp trên cơ thể đều đang kêu gào một cách không cam lòng.
Tần Nguyễn đi tới bên giường, một tia sáng vàng thoáng xuất hiện trong đôi mắt xinh đẹp của cô. Tần Nguyễn mở Thiên Nhãn, thăm dò Hoắc Dịch Dung từ đầu đến chân.
Linh hồn của đối phương vẫn ổn định, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trên khuôn mặt vặn vẹo đáng sợ của anh ta hiện lên một chút tuyệt vọng.
Nếu Hoắc Dịch Dung tiếp tục bị Tuyệt Mệnh Thực Dương cổ tra tấn, sức sống của anh ta sẽ dần cạn kiệt.