Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 752: Hoắc tam gia



Cái gật đầu này của Tần Nguyễn không chỉ cứu mạng Leslie, mà còn là cả quyền khai thác nguồn tài nguyên dầu mỏ khổng lồ của Fuluo.
1
Nó sẽ mang lại càng nhiều lợi ích hơn cho nhà họ Hoắc, và cũng sẽ là một con át chủ bài đảm bảo cho việc thương thảo làm ăn với cá2c thế lực ở các nước khác.

Đương nhiên, người kiếm được nhiều lợi ích nhất vẫn là Tập đoàn HEA của Hoắc thị, đó là một món lợi7 khổng lồ mà bất kỳ ngành nghề nào cũng không thể vượt qua được.

Tần Nguyễn cười nhẹ, lắc đầu với Hoắc Dịch Dung. Hoắc Dịch Dung uể oải quét mắt qua hai người đối diện, toàn thân anh ta để lộ ra dáng vẻ vừa tao nhã vừa du côn, khóe môi anh ta hơi cong lên: “Em ba, em vừa ra tay đã tặng sính lễ phách lối như vậy, tìm khắp cái đất thủ đô này cũng không có người thứ hai, em làm thế này là sau này anh không lấy được vợ đâu đấy.”

Tam gia liếc anh ta, anh nói, giọng nhạt như nước: “Anh tìm được người trước đi đã, cũng không biết gia đình ta có cơ hội đưa sính lễ vì anh hay không nữa.”

Hai mắt Hoắc Dịch Dung trợn tròn: “Này, nghe em nói giống như không ai thèm lấy anh ấy!”
Công ty dầu mỏ của Tập đoàn Hoắc thị sẽ không được thành lập trong nước, mà cô cũng không muốn đi đến Fuluo.

Thậm chí cô còn không có đủ tư cách để trở thành người ra quyết định trong công ty, bởi vì cô không biết gì về phương diện này.

Tam gia vuốt lên mi tâm khẽ nhíu của Tần Nguyễn, anh nhẹ giọng nói: “Em chỉ là người hưởng lợi nhuận của công ty, không cần tham gia bất cứ chuyện gì, công ty sẽ có người đại diện giải quyết mọi chuyện cho em, em chỉ cần an tâm thu tiền là được.
Làm Hoắc Dịch Dung khó có thể không chú ý, anh ta cúi đầu, nhìn thấy sự hoài niệm sâu đậm trong đáy mắt của Tống Tình.

“Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Giọng điệu lạnh lẽo không kiên nhẫn.

Tống Tình cúi đầu, giọng bình tĩnh nói: “Nhị gia có một lọn tóc chưa được buộc vào ạ.”
Cô phải nghĩ biện pháp hấp thụ thêm nhiều sát khí nữa để kéo dài mạng sống mới được.

Sau đó, Hoắc Dịch Dung giải thích chi tiết về nguồn tài nguyên dầu mỏ, dù chưa lấy được, nhưng bọn họ đã tính toán kỹ việc chia sẻ với gia tộc Boleyn rồi.

Tần Nguyễn nghe cái hiểu cái không, thỉnh thoảng cô nghe thấy hai người họ nói mấy từ, cô vẫn hiểu được.
Chỉ có điều hai anh em do dự về việc ai sẽ là người được hưởng lợi nhuận sau khi Tập đoàn Hoắc thị chính thức thành lập công ty dầu mỏ.

Hoắc Tam gia nghiêng đầu nhìn cô gái ngoan ngoãn yên tĩnh ngồi bên cạnh mình, anh lên tiếng: “Lấy tên Tần Nguyễn thành lập công ty đi, mọi lợi nhuận kiếm được đều sẽ thuộc về cô ấy.”

“A?”
Thấy Hoắc Dịch Dung nhìn chằm chằm vào sợi dây chun trên cổ tay mình, cô tháo xuống và ném vào lòng bàn tay đang mở rộng của Hoắc Dịch Dung.

“Cám ơn!”

Hoắc Dịch Dung nhận lấy dây chun, thuần thục buộc mái tóc hơi dài của mình thành một túm nhỏ.
Nếu nhà họ Hoắc hợp tác với gia tộc Boleyn để chia sẻ nguồn tài nguyên này, thì dù thu nhập không đến một tỷ, nhưng đó vẫn là một con số đáng kinh ngạc.

Tuy nhiên vẫn nên cẩn thận khi hợp tác cùng gia tộc Boleyn.

Hai anh em họ ở bên cạnh Tần Nguyễn đã thảo luận rất nhiều vấn đề chi tiết.
Đúng là không miễn cưỡng thật.

Chỉ là sẽ làm tiêu hao mất sát khí của cô, khiến cô hơi đau lòng thôi.

Đối với cô mà nói, sát khí càng ngày càng quan trọng.
Tần Nguyễn cũng không phải muốn từ chối, mà là cô muốn nói có cần phải nói qua một tiếng với ông nội hay không.

Lợi nhuận do công ty dầu mỏ mang lại đối với cô mà nói là rất khủng khiếp, mỗi ngày nhận được số tài sản khổng lồ như vậy khiến cô không an lòng.

Nghe anh nói là sính lễ, mặt Tần Nguyễn đỏ ửng.
Hoắc Dịch Dung đưa tay vén lọn tóc trên vai, động tác khá thành thạo.

Anh ta lười biếng nói: “Mấy ngày nay anh bận quá, mấy hôm nữa sẽ đi cắt.”

Lọn tóc quét vào phần da trên cổ khiến Hoắc Dịch Dung có cảm giác ngứa ngáy, anh ta khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tần Nguyễn: “Em dâu, em có dây chun không?”
Sau khi trưởng thành, Hoắc Dịch Dung đã cắt tóc ngắn gọn gàng và trở nên chững chạc, cuốn hút.

Anh ta đã không còn sự liều lĩnh và ngông cuồng như thời còn thiếu niên, nhưng sự nguy hiểm từ trong xương cốt vẫn còn, cũng càng thêm đáng sợ khó lường hơn.

Ánh mắt Tống Tình quá mãnh liệt, cảm xúc quá nặng nề.
Tống Tình đang quỳ bên cạnh, cô ta nhìn thấy rõ động tác thuần thục tự nhiên của Hoắc Dịch Dung.

Cảnh tượng này cô ta đã được nhìn thấy một, hai lần vào mười năm trước.

Hoắc Nhị gia trẻ tuổi nóng tính, năm đó để tóc dài ngang vai, dáng người của anh ta khi ấy không giống như bây giờ, trông mảnh khảnh và tao nhã, toát lên khí chất cao quý của một chàng trai trẻ, giống như một vị hoàng tử bước ra từ bức tranh vậy.
Hai mắt anh ta đưa xuống dưới, nhìn vào cổ tay trắng trẻo của Tần Nguyễn.

Phía trên có một sợi dây chun màu cà phê.

Đúng là Tần Nguyễn có một cái, mái tóc dài của cô khó tránh khỏi có lúc gây vướng víu, nên cô thường xuyên đeo dây chun trên cổ tay.
Tần Nguyễn: “Em...”

Hoắc Tam gia: “Cô bé, đừng cự tuyệt, coi như là sính lễ anh đưa cho em đi.”

Giọng nói dịu dàng của anh như gió đêm, khiến người ta xao xuyến.
Hoắc Tam gia cười khẽ: “Thế nào, có vấn đề gì à?”

Tận mắt nhìn thấy em ba nhà mình trở thành nô lệ của vợ, năng lực cầu sinh của Hoắc Dịch Dung lập tức được bật, anh ta vội vàng xua tay: “Không, anh đâu có ý kiến gì.”

Tần Nguyễn ngẩng đầu, nhíu mày hỏi: “Tại sao lại đưa cho em?”
Mọi người đều biết, đất nước Fuluo đã tồn tại từ rất xa xưa, và nó cũng là một quốc gia hùng mạnh về kinh tế.

Bọn họ dựa vào nguồn tài nguyên dầu mỏ có thể nuôi sống mấy thế hệ.

Trung bình mỗi ngày, quốc gia này kiếm được hơn một tỷ đô la từ tài nguyên dầu mỏ, đây là một khoản tiền khổng lồ.
Mái tóc hơi dài theo động tác của Hoắc Dịch Dung mà có một lọn xõa xuống cổ, sắp rủ xuống phần xương quai xanh bên trong cổ áo sơ mi mở rộng.

Nhìn thấy cảnh này, không hiểu sao Tần Nguyễn cảm thấy nếu xem nhẹ ánh mắt lạnh như băng của Hoắc Dịch Dung, thì anh ta cũng có nét quyến rũ khó tả.

Cô vô thức lên tiếng: “Anh Dung, tóc anh dài rồi.”
Đã nhiều năm không để tóc dài, cảm giác lọn tóc cọ vào da khiến anh ta không quen.

Cũng nói chuyện hòm hòm rồi, Hoắc Dịch Dung đứng dậy, đút hai tay vào túi quần.

Anh ta hếch cằm với Tần Nguyễn đang ngồi trên ghế sô pha phía đối diện: “Em dâu, nếu em đã đồng ý cứu chị của Nicolas, thì lát nữa anh sẽ nhắn tin cho cậu ta, bảo cậu ta đến lúc nào cũng được à?”
Tam gia khẽ cười: “Anh hai, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần anh đưa được một người trở về, em sẽ tự mình chuẩn bị sính lễ cho anh, đảm bảo anh cưới được vợ.”

Hoắc Nhị gia ngồi thẳng người, vội vàng xua tay sợ hãi nói: “Thôi thôi, anh còn muốn yên tĩnh hai năm nữa.”

Khoảng thời gian này quá bận rộn, đã lâu anh ta không cắt tóc.
Hoắc Dịch Dung trợn to mắt.

Ngay cả sau khi công ty dầu mỏ chính thức được thành lập, lợi nhuận mỗi ngày của nó không thể so sánh được với lợi nhuận của Tập đoàn HEA, thì nó vẫn là một khoản tài phú đáng kể.

Đây là một miếng thịt mỡ mà rất nhiều người mơ ước được cắn một miếng, nhưng lại bị em ba đưa cho Tần Nguyễn mà không chớp mắt lấy một cái.
Tần Nguyễn gật đầu: “Được ạ.”

Hoắc Dịch Dung nhấc chân đi: “Vậy anh không quấy rầy hai vợ chồng son các em nữa, anh đang đói đây, tìm chỗ ăn cơm đã.”

Tam gia lên tiếng hỏi: “Anh đi đâu ăn? Để em bảo người hầu nấu cho anh?”

“Ăn cùng với cơm chó à?” Hoắc Dịch Dung quay đầu lại, cười tủm tỉm nói: “Anh sợ không tiêu hóa được.”

Nói rồi anh ta quay người rời đi, bước chân thong dong, mang theo một chút lưu manh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.