Cả hai đề1u không nói gì, họ im lặng, bầu không khí không hề xấu hổ mà ấm áp.
Hai đứa trẻ ngồi trên tấm thảm dưới sàn cũng2 rất hiểu chuyện, giữ im lặng, ngoan ngoãn chơi trò chơi của mình. Hoắc Dịch Dung dựa vào lưng ghế, tư thế thoải mái tùy ý, anh ta không hề thu lại khí thế của kẻ đứng ở vị trí cao.
Giọng anh ta hơi trầm xuống: “Bên nhà họ Tống mấy lần ngầm hỏi cô khi nào sẽ rời khỏi nhà họ Hoắc, cô đã nghĩ kỹ chưa?”
“Thuộc hạ không đi.” Tiếng nói vang dội mạnh mẽ. “Hử?” Hoắc Dịch Dung nhíu mày, nhìn chằm chằm cô gái đang quỳ trước mặt, anh ta không hiểu ý tứ trong lời nói của Tống Tình: “Mạng của cô là tôi cho?”
Trên mặt Tống Tình lộ ra biểu cảm khác thường, hai mắt cô ta hơi mở to, nhìn rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông trước mắt.
Trên khuôn mặt này có sự nghi ngờ, mờ mịt và ngạc nhiên, mỗi biểu cảm đều không thể chân thực hơn. Hoắc Dịch Dung giống như một con hồ ly to đùng đang lắc lắc cái đuôi nhìn chằm chằm vào cô, khiến Tần Nguyễn có cảm giác bị tính kế.
Tam gia ôm cô vào trong ngực, dùng đầu ngón tay xoa nắn bờ vai gầy của cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng chết không đền mạng: “Nguyễn Nguyễn đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”
Trong đó có yếu tố dỗ dành Tần Nguyễn, nhưng phần lớn là lời thật lòng. Đằng sau cô ta còn một người hầu khác, hai người họ bế hai cậu chủ nhỏ không khóc cũng không quấy đi ra ngoài.
Trước khi đi, Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ còn vẫy vẫy tay với cha mẹ ở phía sau.
Dáng vẻ nhỏ bé làm người ta thương yêu. Mỗi một ám vệ trải qua sàng lọc, đều phải thực hiện một việc rất quan trọng.
Cho dù trước khi vào nhà họ Hoắc có thân phận gì, thì một khi trở thành ám vệ, bọn họ là người hầu, phải tuân theo mệnh lệnh của chủ nhân nhà họ Hoắc.
Nhìn thấy Tần Nguyễn đi xuống lầu, Hoắc Dịch Dung nhớ tới lời cầu khẩn của Nicolas. Tống Tình quỳ một chân trước mặt anh ta, tư thế phục tùng.
Nghe thấy âm thanh phía trên truyền đến, cơ thể Tống Tình hơi run lên, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Khóe môi Hoắc Dịch Dung cong lên nở nụ cười xấu xa: “Ngẩng đầu lên, để tôi xem.” Tống Tình vẫn luôn ghi nhớ, ở trước mặt chủ nhân phải biết phục tùng, tốt nhất không nên nhìn thẳng vào mắt họ.
Là người đứng ở địa vị cao, họ luôn có một đôi mắt có thể nhìn thấu lòng người.
Rất dễ dàng bị bại lộ những suy nghĩ chân thực ở trong lòng. Nhìn hai đứa nhỏ đi ra khỏi phòng, Tam gia mới cúi đầu nhìn Tần Nguyễn: “Chúng ta cùng đi xuống lầu xem nhé?”
Dù đang hỏi, nhưng anh đã đưa tay ra kéo cô xuống giường.
... Cho đến khi Hoắc Khương tới.
“Tam gia7, Nhị gia tới ạ.”
Hoắc Vân Tiêu nghe vậy, cánh tay ôm eo Tần Nguyễn không hề có dấu hiệu thả lỏng, anh vẫn ôm ch7ặt cô vào trong ngực. Tống Tình liếc nhìn sợi dây chun có viên đá màu đen đeo ở trên cổ tay cô ta.
Tay áo đã che kín sợi dây chun, không có bất kỳ khả năng nào sẽ bị lộ ra ngoài.
Cô ta thở phào, rồi nhanh chóng ngẩng đầu lên, mí mắt hơi rũ xuống, nhìn chằm chằm vào đôi chân đi đôi giày da đắt tiền được đặt làm riêng ở trước mặt. Khóe môi anh ta không tự chủ được nhếch lên, cười tủm tỉm nói: “Em dâu tới thật đúng lúc, anh đang có việc muốn nói với em đây.”
Tần Nguyễn vô thức sờ lên cánh tay mình.
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đứng bên cạnh, giả vờ sợ hãi: “Sao em lại có dự cảm không lành thế nhỉ, cảm giác giống như mình sắp bị bán mà còn muốn đếm tiền cho người ta ấy.” Những ngón tay mảnh khảnh của anh rất trắng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ, trông khá gầy.
Tần Nguyễn đã từng nhìn thấy đôi tay này cầm bút, lúc ký tên động tác rõ ràng lưu loát, rất có cảm giác đánh vào thị giác.
Bởi vì thích đôi tay này nên cô không dùng quá nhiều lực khi kéo chúng ra. Tống Tình không thể nói rõ trong lòng cô ta lúc này cảm thấy như thế nào, đắng chát lại chua xót.
Hai bàn tay đặt bên hông hơi run lên, các ngón tay không tự chủ được siết chặt lại.
Mí mắt cô ta buông thõng, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Mười năm trước, ở bờ biển Giang Thành...” Chiếc cằm gợi cảm của anh đặt trên hõm vai Tần Nguyễn, đôi mắt lười biếng khép hờ.
Tầ0n Nguyễn đưa tay kéo hai tay của anh đang ôm eo cô: “Đừng để anh Dung chờ lâu.”
Bàn tay của Tam gia rất đẹp, đẹp đến mức chỉ cần nhìn thấy đôi tay này thôi cũng có thể khiến người ta rung động.
Hoắc Dịch Dung cười nửa miệng nhìn người trước mắt, nhất là cái cổ lộ ra của đối phương.
“Mới có mấy ngày không thấy mà vết thương trên cổ cô đã gần như lành hẳn rồi.” “Anh vừa nhận được điện thoại của chú Hoắc Khương, còn chưa kịp ăn cơm là đã vội vàng chạy tới đây rồi, thế mà hai đứa đối xử với anh như vậy à?”
Tam gia ngước mắt liếc Hoắc Dịch Dung một cái: “Bọn em làm gì với anh?”
Hoắc Dịch Dung lười biếng dựa người vào ghế sô pha, cảm thấy tuyệt vọng: “Ném hẳn một bữa tiệc toàn cơm chó xa xỉ, anh chưa ăn gì cũng đã thấy no rồi đây này.” Tống Tình vẫn hiểu người đàn ông trước mặt cô ta.
Lúc này, cô ta nói cái gì đều là sai.
Bởi vậy, tốt nhất là cứ im lặng, đáp lại bằng sự im lặng. Ai dám bán Tam thiếu phu nhân nhà họ Hoắc, chắc chỉ có những người không muốn sống nữa mới làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
“...” Khóe môi Hoắc Dịch Dung run rẩy, bị hai vợ chồng này làm cho im lặng.
Khi Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn ngồi xuống phía đối diện, anh ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của hai người đang đan ngón tay vào nhau mà nhếch môi. Giọng của Tống Tình khàn khàn, giống như rất ít khi nói chuyện.
Hoắc Dịch Dung đã biết cô gái này cố chấp đến mức nào, hôm đó cô ta sắp chết rồi mà cũng không chịu nhả ra. Hoắc Dịch Dung không thay đổi sắc mặt, nhìn xuống đánh giá Tống Tình: “Cô đúng là định ỷ lại nhà họ Hoắc, cô...”
Tống Tình nói cực nhanh: “Cái mạng này của thuộc hạ là do Nhị gia cho, nhà họ Tống như thế nào không liên quan gì đến thuộc hạ. “Anh Dung, anh lại đang bắt nạt người ta rồi.”
Tiếng nói trong trẻo nhẹ nhàng của Tần Nguyễn từ trên lầu truyền đến.
Hoắc Dịch Dung ngẩng đầu, Tống Tình cũng không nói nữa. Một lời khen rõ ràng như vậy khiến Tam gia bật cười.
Anh buông tay Tần Nguyễn ra, cầm cốc nước còn bốc khói trên bàn đưa cho cô.
Biết Hoắc Dịch Dung đến đây là có việc, Tam gia đi thẳng vào vấn đề: “Bên gia tộc Boleyn nói thế nào?” Hoắc Tam gia ôm vợ yêu xuống lầu, anh làm như không thấy cảnh tượng dưới lầu.
Nhìn thấy Tống Tình quỳ gối trước mặt Hoắc Dịch Dung, Tần Nguyễn không nhịn được phải lên tiếng.
Cô biết ám vệ nhà họ Hoắc đã tồn tại từ thời xa xưa. Hoắc Dịch Dung dùng một tay đỡ đầu, ánh mắt rơi vào Tống Tình đang quỳ ở trước mặt: “Nicolas nói sẽ trả lại đồ vật.”
Sắc mặt Hoắc Tam gia tỉnh táo, anh bình tĩnh nói: “Điều kiện để trả lại là gì?”
Hoắc Dịch Dung cười, ánh mắt nhìn về phía Tần Nguyễn đang cầm cốc nước. Tam gia nhìn thấy mà khẽ nhíu mày.
Tần Nguyễn phát giác được ánh mắt của hai người họ, cô chớp chớp mắt: “Có liên quan tới em à?”
Cô chỉ biết một chút về chuyện bên nước Fuluo, nhưng không biết rõ chi tiết, chỉ biết là thành quả nghiên cứu trong nhiều năm của cơ sở nghiên cứu nhà họ Hoắc bị đánh cắp.