Xong việc, anh ta mới sai người man1g Tống Tình đến.
Anh ta chưa quên chuyện tối hôm qua, nên tìm người đến để tính sổ. Lâm Hạo khởi động xe và nhanh chóng lái đi.
...
Trong một căn hộ yên tĩnh nào đó ở trung tâm thành phố. Ánh mắt Lăng Hiểu Huyên nhìn về phía phát ra giọng nói.
Người đàn ông ngồi bên giường bình tĩnh nhìn cô ấy.
Lăng Hiểu Huyên đưa tay lên xoa trán, vẻ mặt thả lỏng, giọng điệu quen thuộc nói: “Hôm nay anh không đi làm à?” Anh ta mở cửa xe, rồi ngồi vào vị trí lái.
Tống Tình đi theo sau lưng Tần Nguyễn, lúc cô đến phía trước xe, Tống Tình bước nhanh đi lên trước mở cửa xe.
Sau khi lên xe Tần Nguyễn cởi áo khoác lông, cúi đầu gõ gõ màn hình điện thoại. Tống Tình đóng cửa xe, rồi tự giác ngồi vào ghế lái phụ.
Cô ta và Lâm Hạo liếc nhìn nhau, cả hai nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.
“Phu nhân, đi đâu đây?” Các đường nét trên khuôn mặt của anh ta cũng không tồi, ôn tồn lễ độ, khí chất rất ôn hòa.
Chỉ là trong mắt anh ta không có ý cười, rõ ràng khí chất và tướng mạo rất thân thiện, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác không hay lắm.
Anh ta chính là nha sĩ Lận Ninh, người mà Lăng Trạch Hằng và Tần Nguyễn đã thảo luận qua. Anh cao quý nhưng khiêm tốn, không giận mà tự có uy.
Tần Nguyễn nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú không cười của Tam gia liền cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô cất điện thoại và đi đến chỗ anh: “Sao vậy?” Tại phòng ngủ tối om kéo rèm.
Một cô gái nằm ở trên giường, mở đôi mắt ngái ngủ nhìn xung quanh.
Nguồn sáng duy nhất trong phòng là ánh sáng chiếu qua các khe hở trên rèm cửa, còn vị trí của chiếc giường nằm trong bóng tối. Tần Nguyễn hờ hững đáp lại, đi lướt qua người cô ta.
Ngoài cửa, Lâm Hạo đang đứng dựa vào chiếc xe sang trọng.
Thấy Tần Nguyễn đi ra, anh ta ném điếu thuốc trong tay xuống đất, và dùng đầu mũi chân giẫm tắt. Lận Ninh: “Mấy tháng nay hẳn cũng đủ thời gian để em biết thứ mình muốn là cái gì, tôi muốn ở bên cạnh em nhưng sẽ không ép buộc em, có một số việc cuối cùng em vẫn phải đối mặt thôi. Chú út của em biết em đang ở chỗ tôi, anh ta sắp đính hôn rồi, em biết không? Tần Nguyễn biết em đã biến mất một tháng nên đang trên đường tới đây, Hiểu Huyên, em không còn chỗ nào để trốn nữa rồi.”
Hai tay siết chặt tấm chăn hơi run run.
Lận Ninh vươn tay ra nhẹ nhàng xoa đầu Lăng Hiểu Huyên: “Đối mặt vẫn tốt hơn là trốn tránh, bất kể quyết định của em là gì, Hiểu Huyên, tôi hy vọng em có thể bước tiếp và sống cho chính mình.” Lúc cửa phòng ngủ vừa đóng lại, Hoắc Tam gia đã cúi người xuống.
Anh nặng nề ho một tiếng, dùng những ngón tay mảnh khảnh che miệng, và có máu đỏ tươi chảy ra từ kẽ ngón tay.
Máu đỏ tươi nhỏ xuống tấm thảm trong phòng ngủ. Cô vội vã xuống nhà, ngón tay vẫn gõ trên màn hình điện thoại.
Dưới lầu, Tống Tình đã đợi được một lúc.
Nhìn thấy Tần Nguyễn đang cúi mặt vào cái điện thoại và đi tới, cô ta cúi đầu cung kính nói: “Thiếu phu nhân.” Giọng của Lăng Hiểu Huyên rất kiên quyết, tràn ngập sự sợ hãi khó tả.
“Hiểu Huyên...” Lận Ninh thở dài, muốn nói điều gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của Lăng Hiểu Huyên thì lại nói không nên lời.
Lăng Hiểu Huyên nắm chặt tay anh ta, gấp gáp nói: “Anh đã nói sẽ giúp em, em không muốn gặp bất cứ ai cả, anh đã đồng ý với em rồi!” Nói xong lời này, anh ta đứng dậy không do dự đi ra ngoài.
Lăng Hiểu Huyên ngồi bất động trên giường.
Cơ thể cô ấy căng cứng, hai bàn tay nắm chặt tấm chăn dùng sức rất mạnh. Hoắc Tam gia đang đứng trước cửa sổ sát đất, nghe thấy tiếng động trong phòng thay đồ thì chậm rãi quay đầu lại.
Hình ảnh Tần Nguyễn ăn mặc đơn giản chỉnh tề phản chiếu vào đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh.
Toàn thân Tam gia tỏa ra hơi thở cao quý, anh mặc quần tây áo sơ mi, dáng người đứng thẳng tao nhã, khí chất quanh thân càng lộ ra cảm giác áp bách. Giọng nói khàn khàn do hút thuốc của Lâm Hạo truyền đến từ phía trước.
Tần Nguyễn đưa màn hình di động đến trước mặt Lâm Hạo, bên trên có địa chỉ lấy được từ Lăng Trạch Hằng: “Đi đến nơi này, anh biết đường không?”
“Biết.” “Em biết rồi.”
Tần Nguyễn nhẹ nhàng thở ra, ngoan ngoãn dịu dàng cười một tiếng.
“Đi đi.” Tống Tình bị dìm vào nước đến ngạt thở nhưn2g vẫn cố hết sức kiềm chế vùng vẫy, cảm giác đau đớn do thể lực dần cạn kiệt khiến toàn thân Tống Tình run lên.
Những ký ức này ùa về t7rong tâm trí, làm trái tim của Tống Tình như bị xuyên thủng.
Cô ta không trả lời Hoắc Chi. Tống Tình nghe vậy, ánh mắt khẽ run rẩy.
Cô ta chậm rãi xoay người lại, ánh mắt kiên định và bình tĩnh: “Chị biết rồi, chị sẽ không bao giờ mắc sai lầm như vậy nữa.”
Hoắc Chi nghe vậy thì thở dài một hơi, sắc mặt căng cứng cũng giãn ra. Lận Ninh vuốt mái tóc rối bời của Lăng Hiểu Huyên và cười nói: “Người của nhà họ Hoắc muốn biết em ở đâu rất dễ dàng, tôi không thể giấu em đi được.”
Hàng lông mi của Lăng Hiểu Huyên khẽ run lên, nhịp tim cũng bắt đầu tăng tốc.
Vẻ mặt cô ấy bối rối, cô ấy đưa tay tóm lấy cái tay của Lận Ninh đang đặt trên đầu mình, rồi thấp giọng cầu xin: “Em không muốn gặp em ấy đâu, em không muốn gặp bất kỳ ai cả.” Sai lầm đã phạm phải thì không có cá7ch nào cứu vãn được.
Bây giờ được tiếp tục ở lại đã là sự ban ơn lớn nhất đối với cô ta rồi.
Ánh mắt không có cảm xúc gì của Ho2ắc Chi nhìn chằm chằm vào Tống Tình đang tiếp tục mặc quần áo, cô ta nói, giọng hơi trầm xuống: “Tối hôm qua Nhị gia nói đưa chị cho Hạ Minh Cẩ0n chẳng qua chỉ là nói vui một chút mà thôi. Em đi theo bên cạnh Nhị gia nhiều năm như vậy cũng đã bị ngài ấy cho người khác hơn tám trăm lần rồi, nhưng chẳng phải bây giờ em vẫn còn ổn đấy sao. Nhà họ Hạ cũng là danh môn vọng tộc sánh ngang với nhà họ Hoắc. Chị Tình à, tối hôm qua lẽ ra chị nên tin tưởng Nhị gia một chút, ngài ấy chưa bao giờ dùng thân thể của thuộc hạ để đổi lấy bất kỳ lợi ích nào, bao nhiêu năm qua chưa từng có.” Một giọt, hai giọt...
Tấm thảm hoa văn trang nhã quý giá dưới chân nhanh chóng thấm đẫm máu.
Tần Nguyễn rời đi cũng không phát hiện ra Tam gia có cái gì không đúng. Lần này, Hoắc Tam gia không tự mình đưa cô xuống nhà.
Anh đứng ở trước cửa sổ sát đất, tắm mình dưới ánh nắng mặt trời, ánh mắt dịu dàng nhìn Tần Nguyễn rời đi.
Tần Nguyễn rời đi dưới ánh mắt phức tạp sâu xa khó dò này. “Đi thôi, thiếu phu nhân đang sốt ruột rồi.”
...
Quay trở lại biệt thự, Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn đưa hai đứa trẻ cho người hầu. Hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm khiến đôi mắt mới thức dậy của cô gái hiện lên sự nghi hoặc.
Trong cặp mắt ấy có sự mờ mịt, không biết nhớ tới cái gì mà đôi đồng tử trở nên ảm đạm.
“Dậy rồi à?” Một giọng nói ấm áp vang lên trong phòng, ở hoàn cảnh yên tĩnh này, nó giống như tiếng sét đánh ngang tai Lăng Hiểu Huyên. Lận Ninh mím môi: “Hiểu Huyên, tôi vẫn luôn chờ đợi em, tranh thủ cơ hội được ở bên em.”
Hai tay đang nắm chặt tay Lận Ninh từ từ buông ra.
Lăng Hiểu Huyên nắm chặt chăn bông, cô ấy cúi thấp đầu và im lặng. Giọng nói rất nhỏ, mang theo một chút thấp thỏm cùng bất an.
Sắc mặt trầm tĩnh không có biểu cảm gì của Hoắc Tam gia bỗng dưng như gió xuân làm tan chảy băng lạnh.
Khóe môi anh cong lên, anh đưa tay vuốt tóc Tần Nguyễn, tiếng nói vẫn dịu dàng như trước đây: “Về sớm một chút, đừng để bị thương.” Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường vươn tay bật ngọn đèn màu cam ở đầu giường: “Có người muốn tới gặp em, là đàn em cùng trường với em, Tần Nguyễn.”
Động tác trên đầu ngón tay của Lăng Hiểu Huyên hơi dừng lại, cô ấy nói, giọng hơi khàn khàn: “Em ấy biết em đang ở đây?”
Ánh đèn màu cam lờ mờ được bật lên, khuôn mặt của người đàn ông ngồi bên giường cũng lộ rõ. Hai tên nhóc không khóc cũng không làm ầm ĩ, giống như là chúng biết mẹ có chuyện quan trọng cần làm vậy, chúng để yên cho người hầu ôm đi, rất ngoan ngoãn.
Tần Nguyễn đi vào phòng thay đồ, nhanh chóng thay một bộ quần áo rộng rãi thoải mái.
Trên tay cô khoác một chiếc áo lông màu trắng, tay kia cầm điện thoại di động, đầu ngón tay gõ nhanh cái gì đó. Cũng không biết là bị câu nói nào của Lận Ninh kích thích.
Không biết qua bao lâu, trong phòng ngủ vang lên tiếng cười nhạo.
Lăng Hiểu Huyên đi chân trần giẫm lên mặt đất và xông ra khỏi phòng ngủ.
Nhìn thấy Lận Ninh đang đứng rót nước trong phòng khách, cô ấy xông lên ôm chặt lấy eo của đối phương.
“Lận Ninh, anh đã nói sẽ cứu em, anh không thể từ bỏ em được.”