Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 711: Hoắc diêu và hoắc an kỳ làm nũng



Ông cụ Hoắc đặt tay lên mu bàn tay của Tần Nguyễn, rồi trầm giọng nói: “Đây là cho hai đứa nhỏ, cháu là mẹ của chúng nó nên có thể cầm hkộ trước cho chúng.”

Hoắc Tam gia cũng đưa tay ra cầm tập văn kiện rồi đặt vào trong tay Tần Nguyễn. “Anh thấy rồi.”

Hoắc Tam gia ôm Tần Nguyễn vào lòng, ánh mắt mỉm cười nhìn cậu con trai cả của mình trong lồng ấp bên trái.
Hoắc Tam gia nắm tay Tần Nguyễn rời đi.

Lúc ngồi trước bàn ăn, ăn cơm, Tam gia mới nói: “Nguyễn Nguyễn, ba em còn chưa biết em đã sinh con rồi đâu, có nên gọi điện báo cho bọn họ một tiếng không?”
“Ba, là con.”

“Sao lại gọi về vào giờ này, con không xảy ra chuyện gì đấy chứ?”
Cô sờ lên bụng mình, vết thương đã hết đau.

Đi thôi.”
“Chuyện lớn như vậy làm sao không gấp được!”

Tần An Quốc nghe tin mấy đứa bé được sinh vào đêm qua thì vừa tức vừa giận.
Thằng bé cong nửa người trên lên, cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía Tam gia và Tần Nguyễn.

Đôi mắt ướt át còn đen hơn cả Hoắc Diêu đang háo hức nhìn bọn họ.
Hiện cô đang sở hữu 50% cổ phần của tập đoàn HEA, tương đương với việc cô có quyền quyết định lớn nhất trong công ty.

Hoắc Dịch Dung cùng anh cả Hoắc Quân Tín và chị dâu Long Vi từ phòng điều trị trở về, nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Nguyễn, bọn họ cười trêu ghẹo.
“Lúc tới anh nhớ lái xe cẩn thận nhé.”

“Anh biết rồi.”
Tiếng hét đinh tai nhức óc của Tần Muội xuyên qua ống nghe truyền vào trong tai Tần Nguyễn.

Cô vô thức đưa di động ra xa một chút, sợ mình bị rách màng nhĩ.
Tam gia buồn cười, nói: “Em vừa dậy cũng chưa ăn gì, chắc là đói rồi, đi ăn cái gì trước đã nhé.”

Không đề cập tới còn đỡ, vừa nhắc đến chuyện ăn là Tần Nguyễn thật sự có cảm giác đói bụng.
Một tuần lễ đối với Tam gia cùng Tần Nguyễn mà nói, đúng là không dài.

Trên gương mặt tuyệt đẹp của hai người nhẹ nở nụ cười, đáy mắt lộ ra vẻ chờ mong.
Tần Nguyễn đứng bên ngoài cửa sổ thủy tinh, đôi mắt lo lắng nhìn chằm chằm vào bên trong, cô thấy thân thể nhỏ bé của hai đứa trẻ đang đập vào lồng kính.

Tam gia đi đến bên cạnh Tần Nguyễn, khoác tay lên vai cô, anh nói: “Anh đã cho người đi mời bác sĩ đến đây rồi, em đừng lo lắng.”
Anh ta bỗng đổi giọng: “Anh chợt nhớ ra công ty có việc, nên đi trước đây, lát nữa anh sẽ quay lại thăm hai đứa cháu trai bảo bối của anh sau!”

“Anh quay lại đây!” Ông cụ Hoắc nổi giận gầm lên một tiếng.
“Được, để em tiễn anh chị.” Hoắc Tam gia đứng dậy đi tiễn.

Khi Tần Nguyễn cũng chuẩn bị đứng dậy, anh lại đè tay của cô: “Cơ thể em còn yếu nên cứ ngoan ngoãn ngồi ở đây đi, chờ anh quay trở lại.”
Giọng nói lành lạnh của Tam gia khó kìm nén được sự chờ mong.

Trần Hằng Phong đứng ở cửa ra vào, đánh giá hai đứa bé trong phòng, anh ta trầm ngâm một lát rồi nói: “Ít nhất cũng phải một tuần.”
“Ba, con sinh rồi, là hai bé trai.”

Tần Nguyễn nói một câu mà làm Tần An Quốc bị sốc đến mức mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Nhị gia bỏ cuộc: “Ông xem thường cháu quá đấy ạ.”

“Anh tìm cho ông một người có để ý đến anh đi!”
Một lúc lâu sau, ông Tần mới hoàn toàn bùng nổ: “Con nói thật chứ?! Không phải mới hơn sáu tháng à, làm sao con lại sinh rồi?”

Con đang ở bệnh viện nào? Sức khóe thế nào rồi? Anh cả con không ở nhà, nhưng có A Muội, ba với nó sang ngay! Cái con bé này, chuyện sinh con lớn như vậy mà sao không báo trước với ba một tiếng, chờ sinh xong rồi mới nói hả!”
Hoắc Khương dừng chân, xoay người lao ra ngoài.

Cửa phòng vô trùng.
Tần Nguyễn nói nhẹ nhàng xoa dịu: “Em rất khỏe, đã muộn rồi, anh và ba cũng đừng tới đây, để mai hẵng tới thăm cháu.”

Tần Muội: “Anh nói được cái tích sự gì, ba đã đi mặc quần áo rồi.”
Hoắc Nhị gia bĩu môi, không nói nữa.

Anh ta sợ mình nói nhiều quá, ông nội lại thật sự tìm đại một người phụ nữ để anh ta kết hôn.
Thằng nhóc này cũng lanh lợi lắm, vừa mở mắt ra đã dỗ được mẹ nó vui vẻ như vậy.

Mà cậu con trai thứ hai Hoắc An Kỳ nằm ở bên phải cũng không cam chịu lạc hậu.
Hoắc Nhị gia chuẩn bị chuồn đi bèn thành thật đứng lại tại chỗ.

“Con bé nhà họ Phó kia ngoan ngoãn lễ phép, cũng không làm chuyện gì bậy bạ, tại sao anh lại không thích nó hả?”
Cho dù là thai đôi thì ít nhất cũng phải tám tháng mới được.

Lúc này mới hơn sáu tháng mà đã sinh rồi, chắc chắn là xảy ra chuyện.
Lúc này ông cụ Hoắc cũng đứng dậy: “Bộ xương già này của ông không chịu nổi nữa rồi, ông cũng đã nhìn thấy bọn trẻ, chúng đều không sao cả là được rồi, ông đi về đây.”

“Cha, để con đỡ cha.”
Anh đưa tay lơ đãng vỗ vỗ lên bàn tay đang véo mình.

Tần Nguyễn biết mình đang bộc phát cảm xúc nên ngượng ngùng rút tay về: “Chúng thật đáng yêu.”
Hoắc Hồng Hưng cùng ông hai nhà họ Hoắc đứng dậy, một trái một phải đỡ ông cụ Hoắc ra ngoài cửa.

Lần này thì Tần Nguyễn không tiếp tục ngồi được nữa rồi.
Hoắc Vân Tiêu sao lại không thấy, Tần Nguyễn giờ phút này thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại đang bất an.

Anh biết là cô sợ bị cha vợ của anh mắng.
Hoắc Quân Tín và Long Vi đi đến trước mặt Tần Nguyễn.

Long Vi trông có tri thức và hiểu lễ nghĩa, khí chất lại dịu dàng cười nói với Tần Nguyễn: “Chúc mừng em dâu, hai cậu nhóc rất đáng yêu.”
Hoắc Vân Tiêu: “Bọn nhỏ ngủ rồi.”

Tần Nguyễn đáp lời rồi đứng yên không nhúc nhích.
Đường dây vừa được kết nối không bao lâu thì đầu bên kia đã bắt máy.

“Nguyễn Nguyễn?”
Tần Muội lấy điện thoại di động, vội vàng lên tiếng hỏi: “Nguyễn Nguyễn, em sinh thật à?”

Tần Nguyễn: “Ừ, em sinh tối hôm qua, hai đứa bé đều rất khỏe.”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ ở trong lồng ấp, dùng phương thức của bọn chúng mà nũng nịu làm trò dễ thương, nhưng cuối cùng cũng không được cha mẹ ôm.

Bọn chúng mệt rồi, bèn gục đầu trong lồng ấp và nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ say.
Tần Nguyễn bấm vào tin tức xem một chút. Nội dung bài báo đều là phỏng đoán, không có bất kỳ thông tin chân thực nào.

Cô khẽ di chuyển đầu ngón tay, trở lại phần danh bạ và bấm số điện thoại của cha cô, ông Tần An Quốc.
Hoắc Nhị gia đút một tay vào túi, khẽ phàn nàn: “Ông nói giống như không ai muốn cháu vậy.”

Ông cụ Hoắc khịt mũi: “Nghe anh nói cứ như có người muốn anh ấy nhỉ.”
“Chủ nhân, phu nhân, mấy đứa trẻ...”

“Chúng thế nào?”
Ông lớn tiếng hô hào Tần Muội: “A Muội! A Muội! Thằng nhóc thối này chạy đi đâu rồi?”

“Meo! Meo!!”
Đập vào lồng kính?

Chúng nhỏ như vậy, cơ thể lại mềm mại, nhỡ đụng phải cái gì nguy hiểm thì làm sao!
Tần Nguyễn thích nghe người ta khen con mình, bèn nở nụ cười chân thành: “Em cảm ơn chị dâu.”

Hoắc Quân Tín gật đầu với Hoắc Vân Tiêu, anh ta nói: “Em ba, bên Nội Các còn có việc, anh và chị dâu em đi trước đây, hôm nào anh lại tới thăm các cháu sau.”
Tam gia tăng tốc bước nhanh đến phòng điều trị, vừa đi anh vừa ra lệnh: “Đi mời bác sĩ Trần đến!”

“Rõ!”
Bọn chúng chớp đôi mắt to đen láy nhìn Hoắc Tam gia cùng Tần Nguyễn đang đứng ở cửa.

Đôi mắt sáng ngời hoạt bát của Hoắc Diêu mở to tròn, thằng bé vung nắm đấm nhỏ về phía hai người họ.
“An Kỳ cũng nhìn lại đây kìa, có phải chúng nhận biết chúng ta không?”

Năm ngón tay kích động của Tần Nguyễn nắm lấy áo của Tam gia, véo da thịt dưới lớp áo của anh.
“Em dâu à, sau này anh là người làm công cho em rồi, em xem có phải nên tăng lương cho anh không hả?”

Tần Nguyễn chớp chớp mắt, nhìn Hoắc Tam gia ở bên cạnh.
Sắc mặt Hoắc Tam gia không vui lắm, anh trầm giọng hỏi: “Mấy đứa trẻ thế nào?”

Hoắc Khương nói nhanh: “Chúng đang lăn lộn ở trong lồng ấp, không ngừng đập vào lồng thủy tinh giống như muốn đi ra ngoài vậy.”
Tần Nguyễn cúp điện thoại, cô bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Tam gia.

Cô nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ba em và anh hai muốn qua đây ngay bây giờ.”
Tần Nguyễn để tay lên cửa sổ thủy tinh, như muốn xuyên qua tấm chắn này, chạm vào hai đứa bé.

Hai đứa bé đang va đập vào lớp kính thủy tinh của lồng ấp, có lẽ chúng nghe được động tĩnh ngoài cửa nên dừng hành vi “tự ngược” lại.
Tần Nguyễn thấy hơi hối hận: “Biết thế em để đến mai hẵng báo cho hai người.”

Giọng của Tần nhị thiếu hơi cao lên: “Nếu em mà để đến ngày mai thì anh dám cá là ba sẽ cho em một trận đấy.”
Tam gia hơi cong khóe môi lên, nói: “Anh hai, hay là anh giải quyết chuyện hôn nhân của anh trước đi, đến lúc đó ông nội cũng sẽ cho anh món quà mà tiền lương không thể so sánh được đâu.”

Hoắc Dịch Dung khựng lại, rồi liếc nhìn sắc mặt của ông nội.
Dù sao đó cũng là đứa con mà cô đã mong đợi suốt hai đời.

Trần Hằng Phong vừa chạy tới, nhìn thấy cặp cha mẹ bỉm sữa mới thăng chức Hoắc Tam gia và Tần Nguyễn, đang ở bên nhau rất ấm áp, giống như không thể chứa thêm được người nào khác nữa.
Đây là thời gian nghỉ ngơi của Tần An Quốc.

Tần Nguyễn rất ít khi gọi điện cho ông vào giờ này, nên trong lòng ông khó tránh khỏi có phần lo lắng.
Tiếng kêu của Bóng Tuyết phát ra từ trong điện thoại.

Rất nhanh, giọng của Tần Muội vang lên: “Ba, ba đang gọi hồn đấy à, con bị ba làm cho giật nảy mình rồi đây này!”
Tần Nguyễn nghĩ một chút rồi bảo: “Lát nữa em sẽ gọi điện về cho họ.”

Chuyện lớn như vậy, không nên giấu giếm bọn họ.
Tần Nguyễn hất tay Tam gia ra, nhấc chân chạy về phía phòng điều trị.

Tốc độ của cô rất nhanh, lúc chạy lướt qua người Hoắc Khương còn làm tung một góc áo vét của ông ta.
Cơn nước xong xuôi, Tần Nguyễn lấy điện thoại di động ra, cô còn chưa kịp gọi cho cha mình thì đã nhìn thấy tin tức mới được đẩy lên màn hình điện thoại di động.

Hôm qua, ảnh đế Tiêu bị thương không rõ nguyên nhân khi đang đóng phim, đến giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện.
“Em thì sao? Em không sao chứ?”

Tần Muội có ngốc cũng biết trẻ con phải đủ tháng mới có thể sinh.
“Tam gia, anh nhìn kìa, thằng bé đang vẫy tay với chúng ta đấy!”

Tần Nguyễn kích động kéo cánh tay người đàn ông bên cạnh, rồi lắc mạnh, giọng nói của cô run lên vì kích động.
Tần An Quốc vội vàng nói: “Nhanh chuẩn bị đi, Nguyễn Nguyễn sinh rồi, chúng ta đi thăm con bé. Cái con bé xấu xa này, chuyện sinh con lớn như vậy mà lại xong hết rồi mới nói cho chúng ta biết!”

“Cái gì?! Nguyễn Nguyễn sinh?!!!”
“Chúng không sao đâu.”

Khóe môi Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười dịu dàng, vẻ lo lắng trên mặt cô khi vừa nhìn thấy hai đứa trẻ là lập tức biến mất.
Vẻ mặt Hoắc Dịch Dung khổ sở, ánh mắt tỏ vẻ khó xử: “Ông nội à, cháu và cô gái đó không có cảm tình với nhau.”

Ông cụ Hoắc tức giận: “Anh cũng trưởng thành rồi, đã đến lúc an cư lạc nghiệp, ông đã không bắt anh lập tức tìm cho ông một cô cháu dâu, thì anh cũng phải tự mình nỗ lực đi chứ.”
Anh ta cười, lên tiếng: “Hai đứa bé nhìn rất khỏe mạnh, với tốc độ này thì không bao lâu nữa chúng có thể được ra khỏi lồng ấp.”

“Đại khái cần khoảng bao lâu?”
Tam gia hít sâu một hơi nhưng cũng không hất tay cô ra, khuôn mặt tuấn tú hơi nhăn nhó, nhưng cũng chỉ thoáng qua.

“Nguyễn Nguyễn, em đừng kích động.”
Tần An Quốc nói đứt quãng, Tần Nguyễn còn có thể nghe được tiếng đồ vật bị rơi xuống trong điện thoại.

Cô nhẹ giọng trấn an: “Ba, con không ở trong bệnh viện, con mới sinh tối hôm qua, ba đừng gấp.”
Tam gia nhìn xuống, vẻ mặt tỏ ra thắc mắc: “Ồ?”

“Chúng chỉ đang chê không gian trong lồng ấp quá nhỏ, nên muốn ra ngoài mà thôi.”
Hai vợ chồng Tam gia tiễn người nhà họ Hoắc ra bên ngoài.

Khi bọn họ quay lại, Hoắc Khương mang vẻ mặt lo lắng chạy từ phòng điều trị ra.
Anh nhẹ nhàng nói: c“Nguyễn Nguyễn, ông nội cho thì em cứ nhận đi.”

Dưới sự an ủi của hai ông cháu, Tần Nguyễn cảm thấy tập văn kiện trong tay mìnha nặng nghìn vàng.
Thấy cô còn lo lắng, Tam gia bèn ôm cô vào lòng: “Em còn yếu, ba lại thương em như thế, ba không nỡ mắng em đâu.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.