Trên mặt Hoắc Dịch Dung lộ ra vẻ cảm thấy hứng thú. Anh ta ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn c1ủa Phó Kỳ Nguyệt, rồi nhướng mày hỏi: “O? Tôi được chỗ tốt gì?” Hoắc Dịch Dung không đuổi theo ngay, anh ta đi đến trước mặt Tô Tĩnh Thư và thấp giọng cảnh cáo: “Tô Tĩnh Thư, đừng khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi.” Tô Tĩnh Thư ngước mắt nhìn Hoắc Dịch Dung, cô ta cười nhẹ, hỏi: “Chẳng lẽ Nhị gia thật sự muốn cưới cái con bé miệng còn hội sữa nhà họ Phó kia?” Đôi mày rậm của Hoắc Dịch Dung hơi nhướng lên, mang theo vẻ khinh thường: “Tuổi trẻ không tốt sao?” “Đúng là đàn ông đều thích gái trẻ.” “Không phải cô cũng như thế à, đám đàn ông ở bên cạnh cô, có người nào lớn tuổi hơn cô đâu?” “Nhìn như vậy thì chúng ta cũng là người cùng chí hướng đấy.” Hoắc Dịch Dung cau mày, ánh mắt đầy nguy hiểm, anh ta nói: “Cút đi.”
Anh ta không muốn tranh luận chuyện không có tí giá trị gì với Tô Tĩnh Thư ở tại đây. Nụ cười trên mặt Tô Tĩnh Thư hơi thu lại: “Nhị gia, nếu như anh cần một cô vợ để làm cảnh, thì con gái nhà họ Phó không thích hợp với anh.” Phó Nhạc Nguyên lại biết Tô Tĩnh Thư, người phụ nữ này nhìn có vẻ vô hại, nhưng thật ra thủ đoạn cực kỳ hung ác, cũng có quyền lên tiếng nhất định trong nhà họ Tô. Nếu như cô ta là đàn ông, thì hẳn phải là người nổi bật trong số các con em thế gia ở thủ đô.
Với thân phận hiện tại của Tô Tĩnh Thư, thì chắc nhà họ Tô đã hoàn toàn nằm trong tay cô ta rồi. Hoắc Dịch Dụng cười xùy một tiếng: “Cô ta không thích hợp, chẳng lẽ cô thì có?” Tô Tĩnh Thư mím môi cười một tiếng, yêu kiều như đóa hoa.
Nụ cười của cô ta sạch sẽ, đơn thuần, trông vô cùng điềm tĩnh ôn hòa, người đầy khí chất có tri thức và hiểu lễ nghĩa. Tô Tĩnh Thư không lên tiếng, nhưng sắc mặt và ánh mắt của cô ta đã nói lên tất cả những gì cô ta muốn nói.
“A!” Hoắc Dịch Dụng cười lạnh. Anh ta đưa tay nhấc cằm Tô Tĩnh Thư lên, rồi lạnh lùng lên tiếng: “Cô á? Sợ cô không chịu đựng nổi thứ của gia đây thôi.” Tô Tĩnh Thư thôi cười, đôi mày thanh tú vặn lên: “Nhị gia, từ lúc nào mà ngài lại độc mồm độc miệng như vậy? Đều là người thông minh cả, có ai sạch sẽ hơn ai đâu, chẳng lẽ ngài bây giờ vẫn còn thủ thân như ngọc chắc.” Hoắc Dịch Dung hất cái cảm của Tô Tĩnh Thư ra, ánh mắt anh ta đầy trào phúng, khinh miệt liếc nhìn cô ta. “Cũng không đến nỗi, gia đây có bệnh thích sạch sẽ thôi.” Nếu nói là anh ta thủ thân như ngọc thì cũng không hẳn, mặc dù chưa từng thực hành qua, nhưng anh ta cũng được người ta hầu hạ qua rồi. Những người có xuất thân như bọn họ, đến tuổi trưởng thành, thường đều sẽ đi thực tiễn tất cả các phương diện. Bài kiểm tra về sắc đẹp cũng là một trong những chương trình học. Tô Tĩnh Thư giống như bị giẫm lên cái đuôi, phong thái dịu dàng của cô ta bỗng trở nên sắc sảo. Tô Tĩnh Thư dường như đã quên mất ký ức lúc trước quỳ trên mặt đất, như chó vẫy đuôi mừng chủ với anh ta.
Cô ta tỏ ra vô tội: “Chịu thôi, cái giới quý tộc này chỉ có như vậy, ngoảnh đi ngoảnh lại kiểu gì chẳng gặp nhau, không phải là Nhị gia muốn tôi chôn chân trong nhà không được ra ngoài cửa đấy chứ?” Hoắc Dịch Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Tổ Tĩnh Thư. Tô Tĩnh Thư thu lại ly rượu trong tay, đưa lên miệng nhấp một ngụm. Đôi mắt sáng lấp lánh của cô ta đánh giá Phó Kỳ Nguyệt, ánh mắt đầy bắt bẻ và nghiền ngẫm. Cô ta chế nhạo Hoắc Dịch Dung: “A! Nói nghe thật cao thượng, đàn ông có thể chơi ở bên ngoài, đến khi phụ nữ chơi thì lại bị người đời phỉ nhổ à? Tại sao đàn ông có thể trái ôm phải ấp mà phụ nữ thì phải tuân thủ đạo lý làm vợ? Phụ nữ mà đã muốn chơi thì giá trị và sự quyến rũ của riêng họ hơn hẳn đàn ông đấy. Đều chẳng phải là người sạch sẽ gì, Nhị gia cần gì phải xoi mói.” Hoắc Dịch Dung không những không giận mà còn cười, nghe những lời trả treo của Tô Tĩnh Thư mà đuôi lông mày của anh ta nhướng lên, trong mắt cũng lộ ra sự thưởng thức. Đây cũng là lý do vì sao nhà họ Tô vẫn luôn thăm dò ranh giới cuối cùng của nhà họ Hoắc, mà cho tới nay nhà bọn họ đều mở một con mắt, nhắm một con mắt với nhà họ Tô, thỉnh thoảng khi nào quá đáng quá thì cũng chỉ trừng phạt nhỏ thôi.
Nhà họ Tô nằm trong tay Tô Tĩnh Thư càng thêm ổn định hơn so với cha cô ta. Thật đáng tiếc khi người phụ nữ này không phải là đàn ông. Nhưng điều ấy không có nghĩa là anh ta có thể chấp nhận Tô Tĩnh Thư trở thành vợ của mình. Không phải là anh ta không đủ tự tin khống chế đối phương, mà là không muốn dây dưa với người phụ nữ này mà thôi. Trước đây đúng là anh ta có cảm tình không thể hiểu nổi với Tô Tĩnh Thư, nhưng khi đối phương dây dưa với nhà Nam Cung thì toàn bộ đã tan thành mây khói. Hoắc Dịch Dung lấy khăn tay trong túi ra lau những ngón tay chạm vào cằm của Tô Tĩnh Thư. Anh ta tỏ vẻ khinh thường và chậm rãi nói: “Tô Tĩnh Thư, cô có thể chơi với bất kỳ ai. Nhưng lỗi của cô là không nên đã ăn vụng lại còn làm lớn chuyện, mà không phải là đem giấu đi cả đời. Và cô cũng không nên cặp với Nam Cung Sưởng.” Cuộc hôn nhân giữa hai nhà Hoắc, Tô thất bại, rõ ràng là do hai người họ đã đính hôn, thế mà Tô Tĩnh Thư lại cho anh ta đội nón xanh, còn gây ồn ào đến mức tất cả mọi người đều biết. Anh ta nên nói cô gái này ngốc, hay là khôn khéo quá mức đây. Phụ nữ muốn lấy anh ta có nhiều lắm, ở cái đất thủ đô này, chỉ cần tiện tay vợ lấy cũng có thể tìm được một người phụ nữ có gia thế tốt, ngoại hình đẹp, tính cách thì ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết bổn phận của mình.
“Ồ, Tứ tiểu thư nhà họ Phó, cô vẫn chưa gả vào nhà họ Hoắc đầu mà sao đã chuẩn bị sẵn cả chiến lược làm sao ngồi vững ở vị trí Hoắc Nhị thiếu phu nhân rồi?” Bao nhiêu năm qua chưa từng có người phụ nữ nào 2chủ động như thế, còn hứa cho anh ta lợi ích. Đúng là để cho người ta không biết nên khóc hay nên cười, đồng thời cũng m7ang lại cảm giác mới mẻ. Phó Kỳ Nguyệt giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng, cô ta lên tiếng tỏ thái độ: “Tôi sẽ không7 làm cho nhà anh không yên, dù anh có làm gì ở bên ngoài tôi cũng sẽ không khóc lóc, làm náo loạn lên với anh. Nếu như a2nh có người mà anh thích, tôi có thể nhường lại vị trí bất cứ lúc nào!”
Hoắc Dịch Dung nghe vậy mà khóe môi hơi 0giật nhẹ. “Da.”
ỳ Nguyệt mặc dù cảm thấy bất an nhưng vẫn ngẩng cao đầu, bước đi nhẹ nhàng đến phòng nghỉ. Cô ta xuất thân trong một gia đình nề nếp, nên dáng vẻ và cử chỉ đều là những thói quen tốt được trau dồi từ khi còn nhỏ. Một giọng nói chế giễu đây khinh thường vang lên. Giọng của Phó Kỳ Nguyệt khá lớn, vừa rồi cô ta còn nói quá vội vàng nên bị những người đứng gần nghe thấy hết. Người vừa lên tiếng là Tô Tĩnh Thư đang chậm rãi đi về phía bọn họ. Khóe mắt Phó Kỳ Nguyệt nhìn thấy một người phụ nữ rất có khí chất của con nhà thư hương, và cũng mặc bộ sườn xám giống như cô ta.
Cô ta không biết Tô Tĩnh Thư, nhưng nghe ra được sự châm chọc trong lời nói của đối phương, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào. Tô Tĩnh Thư đi đến trước mặt Phó Kỳ Nguyệt rồi vươn tay ra: “Chào cô, Tứ tiểu thư, tôi là vợ chưa cưới cũ của Nhị gia, Tô Tĩnh Thư.” D
Lời mở đầu có tính xung kích như vậy khiến Tứ tiểu thư nhà họ Phó cảm thấy xấu hổ một cách khó hiểu. Cô ta cảm thấy xấu hổ hơn cả việc vừa nãy mình táo bạo lao vào vòng tay của Hoắc Dịch Dung. Cô ta vội vàng hất tay Hoắc Dịch Dung ra như tránh xa một loại vi trùng, sau đó ngượng ngùng nói: “... Chào cô.” Tứ tiểu thư nhà họ Phó tuy có hơi ngây thơ một chút, nhưng cô ta không ngốc, cô ta có thể cảm giác được sự thù địch của Tô Tĩnh Thư đối với mình. Hoắc Dịch Dung cau mày nhìn chằm chằm vào bàn tay bị hất ra của mình, anh ta không vui nhíu mày lại. Phó Nhạc Nguyên nghe lời bàn tán xì xào của những người xung quanh, liền đề nghị với Hoắc Dịch Dung: “Nhị thiếu, chúng ta chuyển sang nơi khác nói chuyện nhé?” Lần này Hoắc Dịch Dung không phản đối, anh ta gật đầu, sắc mặt không được tốt lắm. Phó Nhạc Nguyên vỗ vai con gái: “Nguyệt Nguyệt ngoan, con vào phòng nghỉ chờ nhé, để cha đi trấn an khách khứa rồi lát nữa sẽ đi qua.”