Người phụ nữ vẫn còn đang vừa khóc vừa liên tkục xin lỗi. “Cút mẹ mày đi! Đừng có mà giả vờ trinh tiết liệt nữ gì ở đây, ông không có thời gian đùa những trò xiếc nàyc với mày. Hôm nay mày hoặc là uống hết ba ly rượu này, hoặc là hầu hạ ông đây cho tốt!” Từ cách nổi giận của người đàn ôang có thể thấy được tính tình của đối phương không được tốt lắm. Lại một giọng nói tròn vành rõ chữ và ôn hòa khác gia nhập vào: “Ông chủ Lưu, Kim Linh là người mới, ngài đứng chấp nhặt với cô ấy làm gì, nào, để tôi uống rượu với ngài.” Tần Nguyễn và Dung Kính nghe được âm thanh từ bên kia truyền đến, hai người quay ra liếc nhìn nhau. Trong mắt cả hai để lộ ra vẻ hiếu kỳ.
Dung Kính thuần túy là muốn bóng chuyện, mà Tần Nguyễn là vì nghe thấy giọng nói của người đàn ông phía sau là một người quen cũ của cô. Dung Kính đứng trước lùm cây hơi kinh ngạc há hốc mồm, anh ta không thể tin nổi mà nói: “EQ của ảnh để Tiêu thấp thể cơ à? Anh ta thẳng thắn quá đấy! Con gái làm bằng nước mà, bạn dịu dàng với cô ấy thì cô ấy là dòng nước ấm, còn bạn hung hăng với cô ấy thì cô ấy sẽ thành nước nóng làm bạn bỏng, cho nên đối với con phải là phải nhẹ nhàng dỗ dành mới được.” Tần Nguyễn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía Dung Kính: “Không hổ là người thường xuyên lưu luyến giữa những bụi hoa, anh am hiều quá nhỉ.” “Ha ha...” Dung Kính cười gượng hai tiếng, không được tự nhiên sờ lên chóp mũi: “Chỉ cần đủ hiểu phụ nữ thì kiểu gì cũng sẽ thăm dò được bí quyết thôi.”
“Ai?!”
Tiếng quát lạnh lùng đây cảnh giác vang lên. Đó là Tiêu Vân Sâm, vị ảnh để được lên chủ đề tin tức nóng rất nhiều trong thời gian trước vì bộ phim mới khai máy. Bên kia lại truyền đến động tĩnh. Gã đàn ông được gọi là ông chủ Lưu cười trêu ghẹo: “Ô, chẳng phải là ảnh để Tiêu đây sao, tôi nào dám uống rượu của cậu, nếu thật sự chuốc cậu say rồi lại va chạm vào đâu thì tôi không bồi thường nổi đâu.”
Cơn giận dữ của đối phương rõ ràng hạ xuống khá nhiều. Tiêu Vân Sâm cười cười, lên tiếng: “Ngài đừng trêu tôi, tối nay chúng ta đang đứng ở trên địa bàn nhà họ Phó, cho dù có uống say thì chắc cũng không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.”
Ông chủ Lưu nghe ra lời bóng gió của Tiêu Vân Sâm. Ông chủ của Tiêu Vân Sâm là ông chủ của công ty giải trí Á Hoàng, Kha Khí Tân.
Người này là cá mập chân chính trong giới kinh doanh.
Công ty giải trí Á Hoàng do anh ta đứng tên có một vị trí quan trọng trong lĩnh vực kinh tế điện ảnh và truyền hình, âm nhạc và giải trí. Tần Nguyễn và Dung Kính đi xuyên qua lùm cây và tình cờ nhìn thấy cảnh này. Tiêu Vân Sâm mặc bộ âu phục đi giày da, người đầy hơi thở cấm dục, anh ta hơi cúi xuống và đưa tay về phía Kim Linh vẫn còn đang khóc. Anh ta nói, giọng lạnh lùng: “Đứng lên đi, nằm khóc như thế khó coi lắm.”
“Hu hu hu...”
Vừa nghe thấy lời này, bất chợt Kim Linh còn khóc to hơn. Công ty giải trí Á Hoàng kinh doanh bao gồm ba mảng: giải trí trên Internet, giải trí Phim ảnh, truyền hình và giải trí thực tế. Nó cũng là một tập đoàn giải trí có được một chuỗi dây chuyền công nghiệp hoàn chỉnh và nguồn tài nguyên giải trí phong phú trong ngành. Công ty này có thể nói là vô cùng lớn mạnh. Bất cứ ai nghe đến tên công ty này đều sẽ có ấn tượng, rất nhiều bộ phim và chương trình truyền hình do công ty này sản xuất được mọi người yêu thích. Đương nhiên, các nghệ sĩ dưới cờ của công ty giải trí Á Hoàng hầu hết đều là sao hạng A. Họ có những ngôi sao nổi tiếng như ảnh hậu Hà Niệm Chân, ảnh đế Tiêu Vân Sâm. Và trong “tứ tiểu hoa đán” được giới giải trí công nhận, thì có đến ba người là thuộc công ty giải trí Á Hoàng. Trong bốn nam thần đang nổi cũng có hai người thuộc công ty này. Ảnh đế trẻ tuổi nhất Tiêu Vân Sâm, với kỹ năng diễn xuất tuyệt vời và danh tiếng cao, từ lâu đã là cái cây hái ra tiền trong ngành giải trí. Tuy nhiên, ảnh để Tiêu bây giờ đã không phải là một diễn viên bình thường nữa rồi. Anh ta không chỉ là anh cả của công ty giải trí Á Hoàng, mà còn là một trong những cổ đông quan trọng của công ty. Và ông chủ Lưu sẽ không dám tùy tiện đắc tội một người như vậy.
Dưới sự bóng gió khuyên can của Tiêu Vân Sâm, cô gái tên Kim Linh kia đã thoát khỏi rắc rối với ông chủ Lưu.
Sau khi Tiêu Vân Sâm khuyên được ông chủ Lưu rời đi, anh ta quay trở lại trước mặt Kim Linh đang chật vật nằm trên mặt đất. Cô quay đầu nói với Hoắc Khương: “Chú trở về chờ Nhị gia đi, lát nữa tôi sẽ trở lại.”
“Da.”
Hoắc Khương gật đầu, quay người rời đi.
Tiêu Vân Sâm đến gần, một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt đẹp trai ôn hòa, tỉ lệ vàng của anh ta.
So với vẻ lạnh lùng vừa rồi ở trước mặt Kim Linh, lúc này anh ta trông có tình người hơn. Tần Nguyễn quét mắt ra phía sau lưng Tiêu Vân Sâm và đôi mắt thẳng với một đôi mắt đỏ như máu. Ở sau lưng ảnh để Tiêu là một người đàn ông cao lớn mặc bộ đồ cổ trang màu đen, khoe ra dáng người hoàn mỹ. Gã có khuôn mặt góc cạnh, không thể nói quá tuấn tú, nhưng lại khó để người khác rời mắt khỏi anh ta. Người bình thường không nhìn thấy sự tồn tại của người này. Gã là hung thủ thời thượng cổ Câu Xà, Trường Uyên, cũng là con thú ký kết khế ước với Tiêu Vân Sâm. Trường Uyên đối đầu với ánh mắt của Tần Nguyễn, gã kiêu ngạo giật cằm một cái, xem như chào hỏi cô. Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo này, ai không biết còn tưởng rằng Tần Nguyễn đang thiếu tiền của gã đấy. Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn càng sâu hơn, trong mắt cô lóe lên tia sáng trêu tức.