Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 375: Tần nguyễn



QUA SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÔI CHƯA?

Nếu là lúc bình thường, chắc chắn Tần Nguyễn sẽ uống bát canh này ngay. Cô nhìn về phía Hoắc Chi và hỏi: “Nam Cung phu nhân còn có một người anh ba à?”

Hoắc Chi cung kính khom người, giọng ôn hòa: “Theo thuộc hạ biết, phía trên Nam Cung phu nhân có một người anh ruột là Tiêu Dục Kiệt và một người em gái là Tiêu Văn Điềm - tam tiểu thư nhà họ Tiêu ạ.”
Cô càng như thế, Tiêu Văn Nhu càng tức điên.

Cứ như thể tất cả những lời đả kích của cô ta đối với Tần Nguyễn chỉ là những lời nói không đau không ngứa vậy, đối phương căn bản chẳng thèm để ý.
Tần Nguyễn tỏ vẻ vô tội: “Sao lại không công bằng?”

âm thanh của Tiêu Văn Nhu cao hơn mấy độ: “Tam gia cưới cô, tại sao cô lại không thích ngài ấy chứ? Cô thế này xứng đáng với ngài ấy sao?!”
Cô nheo lại đôi mắt cười, gật đầu đồng ý: “Hoàn toàn chính xác, tôi xuất thân không cao, nhưng hôm nay người ngồi ở chỗ này là tôi mà không phải người phụ nữ khác, cho dù cô có tức giận cũng vô dụng thôi.”

Giọng điệu của Tần Nguyễn rất bình tĩnh, vẻ mặt thản nhiên như cô đang trần thuật một sự thật vậy.
Tần Nguyễn lười biếng dựa vào ghế sô pha, ánh mắt chăm chú nhìn Tiêu Văn Nhu, khiến người ta có cảm giác bắt bẻ.

Như thể Tiêu Văn Nhu là một đồ vật mặc cô dò xét vậy.
Nếu Tiêu Văn Nhu có thể bước chân được vào nhà họ Hoắc, thì kiếp trước Tam gia cũng không phải độc thân cho đến lúc chết.

Câu này hoàn toàn đâm vào vết sẹo của Tiêu Văn Nhu, trong mắt cô ta bắn ra lửa giận, như muốn thiêu đốt Tần Nguyễn vậy.
Một người như cô mà ở bên cạnh Tam gia thì đang làm hoen ố ngài ấy.

Tần Nguyễn không vì lời nói của Tiêu Văn Nhu mà tức giận, thậm chí nụ cười trên mặt cô còn tươi hơn.
Dáng vẻ dầu muối không ăn này của Tần Nguyễn khiến Tiêu Văn Nhu nhìn mà tức muốn chết.

Tiêu Văn Nhu thở hắt ra, hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Cô cũng không nhìn xem mình có thân phận gì. Nhà họ Hoắc là danh môn vọng tộc, là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc lớn, nếu ở thời cổ đại thì nhà họ Hoắc chính là hoàng tộc, mà cô là bình dân, cô dựa vào cái gì mà có thể ngồi chỗ này hả?”
Tiêu Văn Nhu hít thở một hơi sâu, nhìn phần ngực phập phồng có thể thấy được cô ta đang thực sự tức giận.

Cô ta cố hết sức giữ bình tĩnh, lặp lại lời nói lúc trước: “Tần Nguyễn, Tam gia sẽ không thích cô!”
Đối phương được đằng chân lân đằng đầu, đến giáo dưỡng cơ bản cũng chẳng có, vừa tới đã chất vấn cô về Tam gia rồi.

Nếu là cô của trước kia, thì cô đã nắm lấy tóc của đối phương rồi dạy cho cô ta một bài học, để cô ta biết cái gì gọi là quy củ.
“Cô đứng lại!”

Tiêu Văn Nhu đứng dậy gọi Tần Nguyễn.
Không thể vào làm dâu nhà họ Hoắc là tiếc nuối cả đời Tiêu Văn Nhu, mỗi lần nhớ tới là cô ta lại đau lòng.

Cô ta không thể vào nhà họ Hoắc, vậy tại sao một đứa xuất thân thấp hèn như Tần Nguyễn lại có thể có được thứ mà cô ta cố gắng thế nào cũng không chiếm được.
Nhưng hôm nay tâm trạng của côk không được vui lắm, khẩu vị cũng không tốt. Tần Nguyễn chậm rãi nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói với người hầu: “Để đấy đã, lát nữa tôi sẽ uống.” Lcúc này bê canh thảo dược ra là đã điều chỉnh nhiệt độ vừa ăn rồi, để đảm bảo lúc Tần Nguyễn uống sẽ không bị bỏng miệng, cũng sẽ không ảnh hưởng atới tác dụng của các loại dược liệu quý giá trong canh.

Ánh mắt người hầu luống cuống nhìn sang Hoắc Chi, sắc mặc Hoắc Chi trở nên nghiêm túc, trong mắt có sự nghi hoặc.
Thế mà Tiêu Văn Nhu vẫn nói rất nghiêm túc: “Đây là vinh hạnh của cô.”

Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn lại trở nên vô cảm, giọng điệu của cô hơi trầm xuống: “Cô sai rồi, con người của tôi rất ích kỷ, muốn tôi trả giá thì tôi nhất định phải nhận lại được y như vậy.”
Sắc mặt Tiêu Văn Nhu phút chốc thay đổi, cô ta trừng mắt, không thể tin nổi mà nhìn Tần Nguyễn.

Sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta chỉ tay vào Tần Nguyễn như thể bắt được nhược điểm của cô: “Thật ra là cô nhằm vào nhà họ Hoắc đúng không, cô không thích Tam gia, thứ cô muốn là quyền thế của nhà họ Hoắc, cô thủ đoạn lắm!”
Bụng của Tần Nguyễn bắt đầu kháng nghị, cô đứng dậy và dùng giọng điệu xa cách, nói: “Nam Cung phu nhân, không có việc gì thì mời cô trở về đi, tôi không tiếp cô được nữa.”

Dứt lời, cô nhấc chân đi về phía phòng ăn.
Tần Nguyễn cười tủm tỉm, nói: “Không sao, anh ấy thích đứa trẻ là đủ rồi, dù sao tôi và Tam gia ở bên nhau cũng là vì đứa trẻ mà không phải bởi vì tôi thích anh ấy.”

Tiêu Văn Nhu trợn trừng mắt, không thể tin nổi nhìn Tần Nguyễn: “Cô thế này với Tam gia là không công bằng.”
“Cảm ơn đã khích lệ.” Tần Nguyễn không phản bác, cô quá lười phân rẽ phải trái với người đàn bà này.

Cô không thể không bắt đầu tự hỏi liệu Tiêu Văn Nhu có phải là loại đàn bà yêu vào là không có não không, nhưng ngẫm lại xuất thân của cô ta thì không thể có khả năng này.
Cô ta làm như mình nhìn thấu hết mọi chuyện và nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt khinh thường giống như đang nhìn một tên hề vậy: “Cô đang thừa nhận hả, thừa nhận mình dùng thủ đoạn không đường hoàng để mang thai con của Tam gia?”

Tần Nguyễn cười nhẹ, sao lại thành cô sử dụng thủ đoạn rồi, rõ ràng là nhà họ Tô tính kế Tam gia, mà cô thì bị mẹ con Hàn Nhàn, Hàn Khả Tâm tính kế, lúc này mới thúc đẩy cô và Tam gia dây dưa với nhau.
Nhưng cô sẽ không nói những chuyện này cho một người ngoài biết.

Tần Nguyễn bắt chéo chân, để tay lên đầu gối, cô nghịch cái móng tay dài của mình, lạnh nhạt nói: “Nam Cung phu nhân này, tôi không thể không tuyên bố, mặc cho tôi có mang thai con của Tam gia hay không thì cô cũng không bước được vào cửa nhà họ Hoắc đâu.”
“Cô xuất thân thấp hèn, thử nhìn mình xem có chỗ nào xứng với Tam gia chứ. Người phụ nữ có thể đứng bên cạnh Tam gia thì dù là tài năng hay đức hạnh đều phải là danh viện, là tiểu thư con nhà danh gia vọng tộc mới xứng đối với Tam gia!”

Tiêu Văn Nhu càng nói càng tức giận, trong mắt cô ta thì Tần Nguyễn chẳng có chỗ nào phù hợp cả.
Tiêu Văn Nhu cũng tức đến mức mặt đỏ lựng: “Cô thế này không xứng với Tam gia!”

Tần Nguyễn không thèm để ý chút nào: “Không xứng thì không xứng thôi, mà tôi cũng chẳng có ý định xứng.”
Hoắc Chi tiến lên một bước, hơi cúi người về phía Tiêu Văn Nhu, nghiêm giọng nói: “Nam Cung phu nhân, xin ngài hãy lịch sự một chút, ở nhà họ Hoắc, thiếu phu nhân của chúng tôi còn kiều quý hơn cả chủ nhân đấy ạ, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều chỉ tập trung hầu hạ thiếu phu nhân thôi.”

Tần Nguyễn ngước mắt, ánh mắt khinh miệt nhìn về phía Tiêu Văn Nhu, đôi môi nhạt màu cong lên thành nụ cười trào phúng.
Chủ đề chuyển biến quá nhanh, Tần Nguyễn mờ mịt trừng mắt: “Ê này, Nam Cung phu nhân, cô nói cho rõ ràng nhé, cô bảo là Tam gia không thích tôi, vậy tại sao tôi lại phải thích anh ấy?”

Tiêu Văn Nhu nói năng hùng hồn: “Tam gia cưới cô là cô phải biết mang ơn chứ.”
Chỉ cần nhìn thấy cô ta thôi là đã không vừa mất rồi.

Tần Nguyễn cảm thấy một tiểu thư con nhà gia giáo như Tiêu Văn Nhu lại có cách nói chuyện và cư xử không phải phép như vậy, làm cô thấy cô ta chỉ biết làm ra vẻ.
Tần Nguyễn từ bỏ chuyện dây dưa cùng đối phương, quá lãng phí thời gian.

Một buổi sáng bình yên lại bị lãng phí vì một ả đàn bà đanh đá thích gây rối, vì thế mà cô cảm thấy hơi mệt mỏi.
Tiêu Văn Nhu lớn tiếng chỉ trích Tần Nguyễn: “Sao cô lại ích kỷ như thế chứ!”

“Tôi đã nói rồi, tôi rất ích kỷ mà.”
Tần Nguyễn khẽ xì một tiếng, chân mày chau lên, cô nhìn chằm chằm Tiêu Văn Nhu bằng đôi mắt đen láy lạnh lẽo: “Muốn gặp người đàn ông của tôi? Cô đã được tôi đồng ý chưa?”

“Bây giờ tôi chính thức thông báo với cô một tiếng, tôi muốn gặp Tam gia.” Tiêu Văn Nhu cố nén tức giận, và nhấn mạnh một lần nữa rằng cô ta muốn gặp Tam gia.
Tiêu Văn Nhu bị cô nhìn mà cảm thấy không được tự nhiên, gương mặt trang điểm đẹp để lộ ra một chút khó chịu: “Cô đang nhìn cái gì?!”

Tóc của Tần Nguyễn xõa qua vai, cô nhàm chán quấn lấy lọn tóc, nhẹ cất tiếng nói: “Nam Cung phu nhân, ngay sau ngày thành hôn cô đã nóng lòng muốn đến nhà họ Hoắc, không biết là vì chuyện gì? Thay chồng cô đến xin lỗi à, hay là dò xét ý tứ của nhà họ Hoắc? Nếu là xin lỗi thì thôi không cần đâu, bởi vì tôi không chấp nhận.”
Hôm qua nhìn thấy người phụ nữ này cô còn không có cảm giác gì, nhưng sau giấc mơ nhìn như chân thực nhưng lại đầy sơ hở kia, khiến cô cảm thấy vô cùng chán ghét Tiêu Văn Nhu.

Ghét một người thật sự đúng là không cần bất kỳ lý do gì.
Hoắc Chi cũng cảm thấy khó hiểu, ngày nào phu nhân cũng uống canh thảo dược, sao hôm nay lại không động vào.

Cô ta khoát tay với người hầu, cô hầu kia lập tức thận trọng rời đi.
Tần Nguyễn quay đầu, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, hiển nhiên là sự kiên nhẫn của cô cũng có hạn: “Còn việc gì nữa?”

“Tôi muốn gặp Tam gia!”
Cô ta nhìn hằm hằm vào Tần Nguyễn, những lời nói ra sắc bén như dao đâm: “Tần Nguyễn, cô đừng tưởng rằng Tam gia sẽ thích cô, cô nghĩ rằng mình lợi hại bao nhiêu chứ, ai mà chẳng biết Tam gia là người lạnh lùng, ngài ấy có thể ở cùng với cô chỉ là vì đứa trẻ thôi!”

Câu này nghe vào tại Tần Nguyễn lại không đau không ngứa.
“Cô cho rằng cô là ai?!” Tiêu Văn Nhu nói năng hùng hồn: “Tôi tới gặp anh ba!”

“Anh ba?” Hàng lông mày xinh đẹp của Tần Nguyễn nhíu lại, khuôn mặt quyến rũ tỏ vẻ nghi hoặc.
Tiêu Văn Nhu siết chặt chiếc túi xách bên cạnh và tức giận nói: “Tôi đang nói đến Hoắc Tam gia!”

“Thì ra là muốn gặp Tam gia nhà tôi à.” Tần Nguyễn cười khẽ: “Nhưng Tam gia nhà tôi không có em gái, Nam Cung phu nhân đừng đơn phương nhận anh trai như thế, người không biết còn tưởng rằng cô thiếu tình thương đấy.”
Trên mặt Tần Nguyễn nở một nụ cười hài lòng, cô nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Cô khẽ đảo mắt nhìn sang vẻ mặt không hài lòng của Tiêu Văn Nhu, cô nói với giọng mỉa mai: “Xin hỏi Nam Cung phu nhân, anh ba của cô từ đầu xuất hiện vậy?”
Tiêu Văn Nhu nhìn sắc mặt của Tần Nguyễn, trong lòng đầy ghen tị, cô ta giễu cợt: “A, chẳng phải chỉ là mang thai thôi à, có cần phải kiều quý như vậy không, thứ xuất thân quê mùa mà còn thật sự cho rằng mình là thân kiều thịt quý cơ đấy.”

Tần Nguyễn nhìn chăm chăm vào bát canh thảo dược, không thèm để ý tới Tiêu Văn Nhu sáng sớm đã đến tìm xui xẻo.
Nói rồi, cô che miệng cười, nhìn Tiêu Văn Nhu bằng vẻ mặt mỉa mai, ánh mắt khinh thường.

Là con gái của một gia tộc thế gia, Tiêu Văn Nhu chưa bao giờ gặp người nào dám thô lỗ với mình như vậy, trong thoáng chốc cô ta không kiềm chế được cái tính tiểu thư của mình.
Có điều, cô xem như đã nhìn thấu Tiêu Văn Nhu, cô ta là một người phụ nữ đanh đá khoác bên ngoài chiếc áo thanh lịch trí thức.

Bạn lý luận với cô ta, cô ta lại gây rối với bạn. Nếu cô ta không thể cãi lại bạn thì thể nào cũng lôi ra một mớ những thứ linh tinh chụp lên đầu bạn.
“A!” Tần Nguyễn phì cười: “Khéo quá, sở dĩ tôi đến với Tam gia cũng là bởi vì đứa trẻ đấy.”

Khuôn mặt Tiêu Văn Nhu đầy khinh thường, cằm hếch lên cao.
Tiêu Văn Như nắm chặt hai tay, sự tức giận và ghen tị đối với Tần Nguyên không thể che giấu được nữa: “Cho dù không phải tôi thì cũng không đến lượt cô!!!”

Tần Nguyễn nhìn Tiêu Văn Nhu, trên môi giữ nụ cười nhẹ, gương mặt xinh đẹp của cô nở nụ cười ngọt ngào.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.