Những Pháp sư của gia tộc Boleyn từ dưới đất bò dậy, đang chuẩn bị chất vấn Tần Nguyễn, nghe cô nói v1ậy thì giận quá. Cô đưa tay che miệng, không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.
Tần Nguyễn dừng cười, lắc đầu: “Bây giờ cô đã biết thân phận của Donald rồi, cô nói xem hắn có khả năng sẽ bị người của cô đánh ngất xỉu, rồi còn để cô thuận lợi mang đi không?” Tần Nguyễn cười nhạo: “Có lẽ là huyết khế của vong linh khác với nhân loại, bọn họ đúng là đã ký kết khế ước. Thế thì chỉ có thể nói rằng năng lực của các người không đến nơi đến chốn thôi.”
Pháp sư của gia tộc Boleym còn muốn nói gì nữa thì Nicolas đã quét ánh mắt lạnh lùng hung ác về phía người kia. Trên môi cô thoáng nở một nụ cười: “Hay là các người chủ động nói chuyện với Donald, để xem hai bên có cơ hội chung sống hòa bình được hay không, đây là cách duy nhất đấy.”
Nicolas hỏi Tần Nguyễn: “Làm sao để nói chuyện?” Leslie trầm giọng hỏi: “Thế không có cách vừa có thể giết được Donald mà lại giúp chúng tôi giữ được mạng à?”
“Bốp bốp bốp.” Tần Nguyễn nói với giọng điệu đầy giễu cợt: “Đúng, cũng có thể nói rằng bởi vì máu của Nicolas mà vong linh của Donald mới có thể ở lại nhân gian.”
Hai tay Leslie nắm chặt lại, mặt mũi cô ta đầy phẫn hận: “Bây giờ phải làm thế nào mới có thể giết được con quỷ kia?” Chủ đề lại quay trở về điểm xuất phát, nhưng hai chị em nhà Boleyn muốn sống, bọn họ không muốn chết.
Giọng nói khàn khàn của Nicolas vang lên: “Không có những cách khác à?” Leslie hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Lúc đầu tôi nhìn trúng gương mặt của hắn nên có ngủ với hắn thêm vài lần nữa. Nhưng với dáng vẻ lạnh như băng của hắn thì cho dù có đẹp hơn nữa, sau một thời gian dài cũng sẽ chán ngấy thôi.”
Tần Nguyễn khoanh tay, tựa vào bàn ăn, cô gật đầu rất nghiêm túc: “Tức là cô thấy người ta đẹp nên ham chứ gì. Người ta thường nói tình yêu bắt đầu từ ngoại hình, yêu vì tài năng, trung thành với tính cách, mê mẩn xác thịt rồi cuối cùng đều sẽ tan biến như bong bóng hư ảo không dấu vết.” “Sau vài lần tôi phát giác ra có chuyện gì đó không ổn, tôi bèn đi tìm Pháp sư của gia tộc và biết tất cả những chuyện này đều do Donald làm, cũng biết hắn là ma cà rồng. Hắn nói rằng muốn tôi làm cô dâu của hắn.”
“Lúc trước tôi chỉ là để ý tới nhan sắc của hắn thôi, nếu làm vợ của hắn thì chẳng phải là ngày nào cũng phải đối mặt với một người đàn ông sao, như vậy quá nhàm chán. Vì để thoát khỏi chướng ngại vật trên con đường của mình, tôi cùng Pháp sư phối hợp với nhau giết chết hắn.” Tần Nguyễn nói, giọng hờ hững: “Về nhà chuẩn bị hậu sự đi.”
Khuôn mặt tái nhợt của Nicolas phủ đầy tuyệt vọng, đôi mắt xám xịt chỉ còn lại thất bại và chết chóc. Giết Donald, Nicolas và Leslie cũng không sống nổi.
Nhưng nếu Donald bình yên vô sự thì thời gian sắp tới hai chị em nhà này sẽ sống rất thảm, chết dần chết mòn. Tần Nguyễn cười ra tiếng: “Muốn nói thế nào thì nói thế ấy thôi, chỉ cần các người có thẻ bài đánh cược tốt nhất.”
Cô đưa mắt nhìn sang Leslie, sau đó tầm mắt dời xuống bụng của đối phương. Tần Nguyễn nheo mắt lại, cô nói: “Hai chị em các người chết thì Donald cũng sẽ biến mất.”
Lời nói của cô thật tàn nhẫn, vô tình. Nếu có thể quay trở lại mấy tháng trước, cô ta tuyệt đối sẽ không thèm muốn sắc đẹp của Donald.
Nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Tần Nguyễn vỗ tay: “Cô đúng là tham lam thật đấy, chơi đàn ông chơi đến cả Vua của ma cà rồng, vì muốn thoát khỏi sự dây dưa mà giết phút người ta đi, bây giờ lại còn muốn tiêu diệt nốt vong linh của người ta nữa, quả nhiên không hổ danh là Hắc Quả Phụ.”
“Tôi không muốn làm cô dâu của hắn!” Khuôn mặt Leslie vặn vẹo, trong mắt đầy ảo não và hối hận. Tần Nguyễn cười mỉm: “Là cách cứu các người? Hay là cách giết Donald?”
Đây đúng là một mệnh đề trí mạng. Anh nói với hai chị em nhà Boleyn: “Nói đến đây thôi, chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước.”
Tam gia dắt tay Tần Nguyễn rời khỏi phòng ăn. Tại sao Tam gia lại có cảm giác lời nói này có ý riêng nhỉ.
Leslie kể tiếp: “Sau khi vứt bỏ Donald, tôi đi tìm mục tiêu tiếp theo, và những chuyện kỳ lạ bắt đầu lần lượt xảy ra. Mỗi lần tôi ngủ với một người đàn ông, là người đó sẽ chết một cách khó hiểu.” Tần Nguyên phải bật ngón cái lên cho Leslie, cô thật sự phục đấy.
Nhưng chỉ tích tắc sau, sắc mặt của cô đã trầm xuống: “Tôi có thể hiểu được chuyện cô muốn giết Donald, nhưng tại sao cô lại dùng máu của em trai cô?” Trước mắt, hai bên đã lâm vào tình thế không chết không thôi.
Tần Nguyễn chắp tay, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ lên cánh tay, tầm mắt cô rơi vào Nicolas và Leslie. Tần Nguyễn liếc nhìn Leslie, trên gương mặt cô thể hiện biểu cảm phức tạp: “Có thể nói cho tôi biết làm thế nào mà cô lại vướng vào Donald không?”
Nhắc đến đề tài này, sắc mặt Leslie trở nên ngượng ngùng. Nhưng cô không thấy được đằng sau lưng, Tam gia ngồi ở bên cạnh bàn ăn, gương mặt tuấn tú hơi tối xuống, trong đôi mắt sâu thẳm nổi lên tia nguy hiểm.
Bắt đầu từ ngoại hình, mê mẩn xác thịt rồi cuối cùng tan biến như bong bóng hư ảo? Vẻ mặt cô ta không được tự nhiên: “Mấy tháng trước tôi gặp được hắn ở quán bar, thấy mặt mũi dáng dấp của hắn không tệ nên tôi cho người đánh hắn ngất xỉu rồi đưa đi.”
Tần Nguyễn nghe cô ta kể dùng thủ đoạn đơn giản và thô bạo như vậy thì hơi trợn tròn mắt. Pháp sư á khẩu không độc lại được, không còn dám tranh cãi với Tần Nguyễn nữa.
Nicolas dựa vào ghế, bàn tay để trên bàn run nhè nhẹ, anh ta nói với Tần Nguyễn: “Cô nói đúng, tối hôm qua tôi mới biết chuyện mình đã ký kết huyết khế với Donald.” “Nguyễn Nguyễn.”
Tam gia lên tiếng gọi, anh đứng dậy đi đến bên cạnh Tần Nguyễn. Leslie giống như tìm được tri kỷ, cô ta kích động nói: “Ban đầu tôi chỉ thích vẻ ngoài của Donald, lâu dần cũng sẽ thấy chán ngấy, bà đây còn muốn ngao du khắp biển cả, ai mà muốn chỉ đi với mỗi mình hắn chứ.”
Tần Nguyễn chỉ cười nhẹ, thái độ với Leslie ôn hòa hơn nhiều. Tần Muội cau mày: “Gã nói cho anh biết?”
Nicolas gật đầu: “Phải.” Leslie nói một cách đương nhiên: “Tôi và Nicolas là người thân của nhau, chỉ có kết hợp lòng oán hận mạnh mẽ của người thân và phép thuật mới có thể giết được Donald.”
Cô ta bỗng hiểu ra: “Rất có thể là trong quá trình giết chết Donald, Nicolas đã ký kết huyết khế với hắn?” Leslie nghiến răng nói: “Tất nhiên không có khả năng!”
Nghĩ một chút là biết ngay lúc trước mình có thể ngủ được với Donald chắc chắn cũng là do đối phương thuận theo. Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn cong lên thành một nụ cười xinh đẹ7p, cô nói bằng tiếng nước M rất lưu loát: “Vậy thì chúc mừng ông, hiện giờ ông đã được tận mắt nhìn thấy rồi đấy.” Giọng2 điệu của cô đầy giễu cợt.
Người Pháp sư trung niên giữ ý kiến của mình: “Một khi ma cà rồng ký kết huyết khế vớ0i con người, thì chúng tôi không thể không phát hiện ra được.”