Lathambo là thủ lĩnh của các gia tộc quỷ hút máu. Dùng ngàn vạn ma cà rồng chiến đấu với ngàn vạn tu sĩ phương đông, tính rak chẳng ai có phần thắng lớn hơn cả. “Anh đã cho người chuẩn bị rồi, chúng ta trở về ăn”
Tam gia ôm lấy eo cô, vòng qua Leslie và tiến về căn biệt thự cách đó không xa. Ánh mắt Tần Nguyễn cố định trên gương mặt với những đường nét khắc sâu của Tam gia, khuôn mặt tuấn tú của anh trở nên dịu dàng, khí thế mạnh mẽ trong nháy mắt chuyển thành ấm áp.
Trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác năm tháng tĩnh lặng, bình yên. Tối hôm qua, Nicolas ở trước mặt cô nói có lòng dạ hẹp hòi.
Sáng nay, Leslie lại dùng loại thái độ cường thể này muốn cô cứu người. Đôi mắt cô lạnh lùng nhìn Leslie, khóe môi cong lên thành một nụ cười tàn nhẫn: “Tôi chẳng thiếu cái gì cả, gia tộc Boleyn các người cũng không có thứ mà tôi muốn.”
Câu nói này vừa vô tình lại vừa kiêu ngạo vô cùng. Trong hai người này ủ rũ như thể mới được dạy dỗ xong, trông khá đáng thương.
Đợi hơn một tiếng, cuối cùng đã đợi được Tần Nguyễn, Leslie bước nhanh tới. Kiếp này có lại được không dễ dàng, bất kỳ người nào cũng không được phép mơ tưởng thò một chân vào.
Tần Muội và Kiều Hi nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt sáng lấp lánh, chỉ thiếu mỗi nước vỗ tay cho cô mà thôi. Cô ta cắn môi, trầm giọng nói: “Cô có thể ra điều kiện, chỉ cần cứu được em trai tôi, gia tộc Boleyn sẽ dốc hết toàn lực để thỏa mãn yêu cầu của cô!”
Nụ cười trên gương mặt Tần Nguyễn tươi rói hơn mấy phần, cô đưa tay vén phần tóc bị gió biển thổi tung ra sau tai. Nếu không phải nể tình anh hai và Nicolas có chút tình bạn với nhau, thì tối hôm qua anh đã sai người ném hai chị em nhà kia xuống thuyền, sống chết mặc bay rồi.
Chuyện người thừa kế của gia tộc Boleyn chết, có thể nói là không đáng nhắc đến so với cuộc chiến tranh sinh tử trong giới dị năng của hai phe phương đông và phương tây. “Theo chẩn đoán của bác sĩ nhà họ Hoắc, Leslie đúng là đang mang thai, nhưng bản thân cô ta không biết điều đó. Nicolas thì đang thoi thóp chỉ còn nửa cái mạng.” Tam gia chỉ tay ra ngoài cửa sổ: “Bọn họ đã đợi cả buổi sáng”
Tần Nguyễn cau mày, trên mặt xuất hiện biểu cảm trào phúng: “Cho nên bọn họ muốn em ra tay?” “Chờ em?”
Tần Nguyễn đứng lên, đang chuẩn bị đi thay quần áo thì nghe anh nói như thế, cô không khỏi dừng lại. Cô không hề nợ hai chị em nhà này cái gì, vậy tại sao cô lại phải nghe mệnh lệnh của bọn họ chứ.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn nở nụ cười, cô ngước mắt nhìn Tam gia đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nói: “Em đói” Mà thực ra chỉ là Tần Nguyễn ngứa mắt với hai chị em nhà này mà thôi.
Gia tộc Boleyn dám nhằm vào Tam gia thì chính là phá hỏng cuộc sống yên bình sau khi sống lại của cô. Làm sao cô có thể cho phép có người phá vỡ sự yên ổn mà cô luôn hy vọng có được ở kiếp trước chứ. Tam gia không tin gia tộc Boleyn không nghĩ tới những chuyện đó, họ biết rõ là không thể làm mà avẫn cứ làm, không biết gia tộc Boleyn có ý đồ gì nữa.
Anh xoay chuỗi tràng hạt ở cổ tay, mắt từ từ rũ xuống che lấp đi sát ý nơi đáy mắt. “Vâng.”
Nửa tiếng sau. Tiếng nói lười biếng và hoa lệ, vừa dịu dàng vừa cưng chiều.
Nắng sớm bên ngoài cửa sổ xuyên thấu qua lớp kính rơi vào trong căn phòng, ánh nắng giúp người đàn ông này thêm chút ấm áp. Hoắc Dịch Dung, Tân Muội và Kiều Hi lập tức đuổi theo.
Còn mấy người Hoắc Khương, Hoắc Xuyên và Hoắc Chi thì ở lại giằng co với nhóm người của gia tộc Boleyn. Tần Nguyễn đã lờ mờ phát hiện ra trên người Tam gia có chỗ mà cô không thể nhìn thấy, tình huống cơ thể của anh không hề giống như những gì mà cô nhìn thấy.
Phát hiện ra ánh mắt sau lưng, Hoắc Tam gia chậm rãi quay người lại. Anh đứng ở bên giường, giơ hai tay ra ôm lấy Tần Nguyễn: “Còn buồn ngủ à? Xuống thuyền rồi trở về ngủ tiếp nhé?”
Ánh mắt Tần Nguyễn chuyển hướng ra ngoài cửa sổ, cảnh sắc quen thuộc rơi vào trong mắt cô. Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên tia nhìn lạnh lẽo, cô trầm giọng nói: “Nếu có thể cứu, tôi cũng sẽ không cứu, trông cái dáng vẻ kiêu ngạo của cô giống như tôi đang nợ cô tiên vậy, đi cầu xin người khác thì phải có thái độ cầu người chứ.”
Tần Nguyễn cảm thấy buồn cười trước thái độ của Leslie, có phải đầu óc của hai chị em nhà Boleyn này có vấn đề không. “Nếu em không muốn thì không ai có thể ép em”
Tam gia đầy Tần Nguyễn về phía phòng tắm: “Em đi đánh răng rửa mặt đi, anh chờ em ở bên ngoài.” Anh đứng sừng sững trước cửa sổ, toàn thân toát lên khí chất nho nhã, chuẩn một vị công tử danh gia vọng tộc.
Đôi mắt đào hoa đong đầy sự dịu dàng của Tam gia nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn, đôi môi mỏng khẽ mở: “Tỉnh rồi à? Em có muốn dậy không?” Phía sau, Tần Nguyễn đang nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, đôi mắt đẹp chậm rãi mở ra.
Đập vào mắt cô là bóng dáng thon dài đang đứng trước cửa sổ. Bọn họ đã quay trở lại khu vực bãi biển tư nhân mà họ đã đến ngày hôm qua.
Cô đẩy Tam gia ra, đứng dậy xỏ giày: “Em không buồn ngủ, người của gia tộc Boleyn đi chưa ạ?” Tam gia rũ mắt xuống, anh ôn hòa nhìn Tần Nguyễn: “Chưa, hình như bọn họ đang chờ em” Hoắc Chi đứng im tại chỗ: “Tiểu thư Leslie, phu nhân nhà tôi mệt mỏi, muốn đi về nghỉ.”
“Hoắc Chi, để cô ta tới đây.” Loại cảm giác kỳ lạ ấy không biết từ đầu mà ra.
Tam gia nở nụ cười ôn hòa, đôi mắt đào hoa hơi híp lại, anh bước từng bước thong dong về phía Tần Nguyễn vừa tỉnh ngủ, đang ngồi ở trên giường. Leslie không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn đoàn người Tam gia và Tần Nguyễn rời đi.
Vệ sĩ của gia tộc Boleyn đi đến trước mặt Leslie: “Đại tiểu thư, cậu chủ tỉnh rồi ạ” Tam gia và Tần Nguyễn dắt tay nhau đi xuống du thuyền.
Hoắc Dịch Dung với Kiều Hi và Tần Muội mắt như gấu mèo đang đứng cùng một chỗ. Phong thái lịch lãm và cao quý trời sinh của Tam gia đã in sâu vào trong mắt cô. Từ trên người của người đàn ông đứng trước cửa sổ dường như tỏa ra một luồng khí tràng mạnh mẽ bễ nghễ thế gian, như bậc đế vương uy quyền không ai bì nổi.
Khí tràng lúc này của anh giống hệt với lúc giằng co với Nicolas tối hôm qua. Không thể không thừa nhận rằng, sức hút của người đàn ông này thực sự không thể cưỡng lại được, đúng là có vốn liếng để người ta sa vào. Cô ta còn chưa tới gần thì đã bị Hoắc Chi đột nhiên xuất hiện ngăn cản.
“Cô tránh ra!” Leslie lạnh lùng nhìn Hoắc Chi, trên mặt cô ta đầy vẻ không kiên nhẫn. Song phương triển khai chiến tranh thì người bị liên lụy nhiều nhất sẽ là người bình thường.
Chuycện này sẽ thành một tai họa lớn ở nhân gian. Tần Nguyễn hơi nhướng mắt, vẻ mặt lạnh như băng: “Tại sao tôi phải làm thế?”
Leslie cho rằng cô ta bỏ xuống sự kiêu ngạo để đi cầu xin như thế này thì Tần Nguyễn không thể từ chối được, không ngờ cô ta vừa mở miệng lại bị đối xử vô tình như vậy. Đến ngay cả Hoắc Dịch Dung cũng không nhịn được giơ tay chống môi, cố gắng nhịn cười.
Khuôn mặt của Leslie nhăn nhó vặn vẹo, cô ta thay đổi thái độ, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nguyễn: “Cô muốn thế nào mới có thể cứu em trai tôi?!” Trong phòng ăn của biệt thự.
Tần Nguyễn được ăn món ăn quen thuộc, bèn hỏi người đàn ông ngồi bên cạnh: “Tam gia, không phải là anh mang cả đầu bếp trong nhà đến đây đấy chứ?”