Tên này đâu phải là người, rõ ràng chính là gã ma cà rồng mà Nicolas nói tới lúc tối mà.
Kiều Hi ổn định cơ thể2, cậu ta vịn vào khung cửa, trong nháy mắt lúc ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng. Anh ta không dám nhìn vong hồn của con ma cà rồng phía sau lưng, xem rốt cuộc mình có làm đối phương bị thương hay không.
Vào thời khắc sinh tử, anh ta chỉ muốn chạy trốn thôi.
Hai người chạy rất nhanh, chạy được một lúc họ phát hiện mình vẫn về lại chỗ cũ thì không khỏi khiếp sợ nổi da gà. Tần Muội biết gã này muốn tìm Nguyễn Nguyễn, ai biết được gã có mục đích gì.
Dù anh ta sợ thật đấy, nhưng cũng không bao giờ dẫn một gã chưa biết lại lịch gì đi gặp Tần Nguyễn.
Sắc mặt Tần nhị thiếu trở nên dữ tợn, anh ta cắn răng mắng: “Cút mẹ anh đi!” “A, A Muội, tôi run chân!”
Tần Muội mới chạy được mấy mét thì nghe thấy tiếng nói bất lực và tội nghiệp của Kiều Hi ở sau l0ưng.
Anh ta lại chửi thề, bước chân dừng lại, cắn răng lao đến trước mặt Kiều Hi, lôi kéo cậu ta chạy trốn. Cửa phòng bị hai người đóng lại từ bên trong.
Donald chậm rãi đi tới, gã đứng ở trước cánh cửa, đôi môi tuyệt đẹp cong lên thành một nụ cười nghiền ngẫm.
Trong phòng, Kiều Hi và Tần Muội phát hiện dưới chân dinh dính, hai người bên nhìn xuống. Lần này Kiều Hi ôm suy nghĩ có chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng nên hai tay cậu ta tóm chặt lấy cánh tay của Tân Muội, đề phòng Tân Muội lại chạy trốn.
Tần Muội phát hiện không ổn, đoán chắc con ma cà rồng kia lại tới rồi.
Động tác nâng đỡ Kiều Hi của anh ta hơi ngừng lại, anh ta ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiều Hi. Chỉ có điều anh ta đứng, còn đối phương lại chật vật nắm rạp trên mặt đất.
Tần Muội đi lên trước: “Người anh em, cậu còn sống không? Ôi may quá!”
“Tần Muội, tên khốn nạn nhà cậu!” Kiều Hi vẫn còn đang tức vì vừa nãy bị Tần Muội vứt bỏ. Thằng nhóc này trực tiếp bật th7ốt lên tiếng Ý, Tần Muội không cần nghĩ cũng biết đó là một tràng chửi thề.
Tân Muội quát: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì, chạy đi!”
Quát xong anh ta xoay người chạy, còn nhanh hơn thỏ.
Anh ta không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi một loại sinh vật, chính là qu2ỷ.
Toàn thân Kiều Hi đau nhức, cơ thể giống như tan ra thành từng mảnh, rồi được người ta lắp ráp lại vậy.
Cậu ta dựa vào Tấn Muội, vừa định chửi tiếp thì thấy vong hồn của ma cà rồng Donald lại xuất hiện ở sau lưng. Lúc này, anh ta không lo được chuyện mình sẽ bị ông già và anh cả dạy dỗ nữa, mà chộp lấy khẩu Beretta 92F từ Kiều Hi, sau đó giơ súng chĩa vào con ma cà rồng trước mặt.
“Phanh: Phanh: Phanh!”
Tần Muội nhắm mắt lại bản liên tiếp ba phát sóng, sau đó kéo cánh tay Kiêu Hi và chạy về phía trước. Tần Muội nhìn chằm chằm thân thể xác thịt trước mặt, không dám ngẩng đầu lên.
Anh ta sợ mình sắp tè ra quần mất!
Tốc độ của con hàng này quá nhanh, vì sao chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mắt anh ta rồi. Tân Muội phát hiện không ổn, động tác cứng đờ, quay đầu lại.
Ở phía sau, bàn tay đẹp đẽ của ma cà rồng Donald đang kéo áo của Kiều Hi, chẳng trách cả hai chạy một lúc rồi mà vẫn còn giậm chân tại chỗ.
Đôi mắt xanh thăm thẳm của Donald ánh lên ý cười, gã nhìn chằm chằm vào Tân Muội. Tần Muội nhìn thấy gã ma cà rồng kia thông qua ảnh ngược trong đôi mắt của Kiều Hi.
Anh ta giả vờ chỉnh lại áo cho Kiều Hi, động tác nhìn thì có vẻ tự nhiên đấy, nhưng thật ra là đang run rẩy: “Tiểu Hi Hi, tôi đếm đến ba, chúng ta cùng chạy nhé!
Kiều Hi đè thấp âm thanh xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chạy đi đâu? Trước có ma cà rồng, sau không có cửa cũng chẳng có đường luôn, cậu bảo tôi phải chạy đi đầu hả?” Tần Muội giật mình, lập tức quay đầu, thầm nghĩ tao không nhìn thấy mày, tạo không nhìn thấy mày, tạo không nhìn thấy mày.
Kiều Hi biết có người đang kéo mình ở sau lưng thì toát cả mồ hôi.
“A Muội, đằng sau có thứ gì à?” Tần nhị thiếu thầm lo lắng hò hét trong lòng, Nguyễn Nguyễn ơi, anh hai sợ quá, em mau đến xử lý tên này đi.
m điệu khi nói chuyện của Donald lạnh lẽo mà hoa lệ: “Thằng nhóc, mi có quan hệ như thế nào với người phụ nữ kia, mau dẫn ta đi tìm cô ta”
Hå?? Tần Muội quay đầu nhìn Kiều Hi: “Hi Hi, tại sao tôi lại có cảm giác không thích hợp nhỉ?”
Vẻ mặt Kiều Hi thoáng trở nên dữ tợn, cậu ta đen mặt nói: “Mẹ nó, đừng có gọi tôi là Hi Hi!”
Dưới chân hẵng còn đang chạy, nhưng sau lưng lại có một sức mạnh kéo về, khiến anh ta không có cách nào tiến lên nửa bước. Sự sợ hãi dần biến mất trên gương mặt của Tần Muội, anh ta nhíu mày ngẩng đầu.
Trên mặt Donald không hề có lệ khí, khóe môi cũng đã lau sạch máu.
Cái dáng vẻ bình thường này giúp Tần Muội đỡ sợ hơn nhiều. Bóng người trong phòng dịch chuyển tức thời đến trước mặt hai người, cản đường họ. “Trẻ con phương Đông?”
Vong hồn ma cà rồng Donald nhìn chằm chằm vào Tần Muội, gã ta nói bằng giọng không lưu loát, nhưng đúng là ngôn ngữ của phương đông.
Tân Muội sợ thì sợ đấy, nhưng dù sao anh ta cũng đi theo Tần Nguyễn và đã từng trải qua cảnh “gặp” quý rồi. Cậu ta còn chưa mắng xong Tần Muội chẳng nghĩa khí gì cả, thì cơ thể đã bị sức mạnh sau lưng nâng lên không trung.
“Bành!”
Cơ thể Kiều Hi đập vào vách tường trên hành lang. Giọng anh ta run rẩy, hỏi Donald: “Ai cơ?”
“Người phụ nữ có khuôn mặt trông rất giống mi ấy, mau dẫn ta đi gặp cô ta.”
Donald duỗi bàn tay trắng nõn nà, trông còn đẹp hơn tay phụ nữ ra trước mặt Tần Muội. Tần Muội buông tay ra, bình tĩnh vỗ vỗ bờ vai của Kiều Hi: “Hi Hi, ngày này sang năm tôi sẽ đốt vàng mã cho cậu”
Vừa nói dứt lời, anh ta đã phóng vọt đi như đang thi chạy 100 mét.
Những câu mắng chửi bằng tiếng Ý của Kiều Hi vang lên ở phía sau. Ảnh mắt lạnh lẽo của Donald nhìn chăm chú theo bóng dáng chạy trốn của Tần Muội, cơ thể gã bỗng biến mất tại chỗ.
Tần Muội sắp chạy trở về phòng, anh ta vừa định đưa tay đẩy cửa phòng ra thì lại chạm đến một cơ thể lạnh lẽo đột ngột xuất hiện.
Thân nhiệt lạnh lẽo mang đến cảm giác kinh hãi. Tần Muội lập tức lùi lại, rời xa sự đụng chạm của đối phương, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu.
“Anh muốn làm gì?”
Sự kiên nhẫn của Donald có hạn, ánh mắt gã lạnh lùng: “Dẫn ta đi gặp cô ta.” “Ba!” Tần Muội bỗng hô lên số ba, Kiều Hi lập tức buông Tần Muội ra, chạy tới phòng bên cạnh.
Tần Muội chậm hơn một bước cũng chạy vào trong phòng.
“Phanh!” Máu ở khắp nơi đều chảy ra từ người Nicolas đang nằm không rõ sống chết ở cửa.
Tần Muội nhìn Nicolas, phát hiện đối phương không nhúc nhích: “Có phải anh ta đã chết rồi không?”
“Không chết được đầu, vẫn còn đang thở phì phò kia kìa”
Kiều Hi đi lên trước, thấy máu chảy ra từ vết thương trên cổ Nicolas.
Cậu ta đảo mắt quanh căn phòng, nhìn thấy phía trước chỗ Tần Muội đang đứng có khăn trải bàn: “A Muội, đưa cho tôi cái khăn trải bàn”