Hoắc Tam gia ngước mắt lên, ánh mắt khôn ngoan và sắc bén, vẻ mặt anh ôn 1hòa nhưng cũng không che giấu được khí chất cao quý. Khuôn mặt tuấn tú của Tam gia cũng không khói trở nên nghiêm túc.
Ảnh mắt anh nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, vẻ mặt hơi phức tạp. Vẻ mặt của em ba bình tĩnh, trông thái độ có vẻ hoàn toàn tin tưởng Tần Nguyễn có thể giải quyết phiền phức, thậm chí còn tỏ ra chẳng liên quan gì đến mình mà tiếp tục đọc tin tức trong máy tính bảng.
Hoắc Dịch Dung thấy hơi phiền muộn, một chuyện trọng đại như vậy mà cặp chồng già vợ trẻ ở trước mặt này cứ quyết định khơi khơi như vậy à. Giọng của cô không chắc chắn lắm: “Ai biết được, nhưng đêm nay sẽ không được yên bình đầu, vong hồn của con ma cà rồng kia có oán khí rất lớn”
Tam gia nhẹ nhàng xoa nắn đầu ngón tay, anh hỏi Tần Nguyễn: “Nicolas chắc chắn sẽ chết à?” “Có cần anh gọi điện cho đại sư Linh Hư Tử, phái người đi đón ông ấy không? Nicolas tuyệt đối không thể xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta được.”
Những ngón tay thon dài của Tam gia lướt trên màn hình máy tính bảng, giọng anh khá hời hợt: “Không kịp thời gian đầu, chờ Linh Hư Tử đến nơi thì tất cả đã xong hết rồi.” Đây là trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, chẳng tế nhị chút nào cả.
Hoắc Dịch Dung vẫn ngồi nguyên tại chỗ, anh ta không nhắc đến Tần Nguyễn mà chuyển chủ đề cuộc nói chuyện về Nicolas. Giọng anh rất khẳng định: “Nicolas cố ý để chúng ta phát hiện, chắc có lẽ2 anh ta muốn nhìn thái độ của chúng ta”
“Anh cũng đoán thế” Hoắc Dịch Dung tỏ vẻ tán đồng. Tam gia cũng không vì câu nói này của cô mà yên tâm, anh hỏi: “Chuyện anh để ý là, em có thể gặp nguy hiểm gì hay không?”
Tần Nguyễn cười: “Yên tâm, em không gặp nguy hiểm” Tần Nguyễn vẫn phải để ý chuyện này có gây ảnh hưởng gì đến nhà họ Hoắc hay không.
Mối quan hệ giữa gia tộc Boleyn và nhà họ Hoắc rất nguy hiểm, một khi Nicolas xảy ra chuyện, thì rất có thể nhà họ Hoắc sẽ bị liên lụy. Cơ thể anh ta buông lỏng, d7ựa lưng vào ghế sô pha: “Leslie cũng tới đây, em nói xem có phải vong hồn của con ma cà rồng kia cũng theo tới không?”
Tam gia7 không nhìn thấy những thứ kia nên không phát biểu ý kiến. Nếu Nicolas chết ở nước M, anh sẽ chẳng thèm nháy mắt lấy một cái, nhưng nếu anh ta chết ở thủ đô, ở địa bàn của nhà họ Hoắc thì rất phiền toái.
Trước hai cặp mắt tò mò của hai người, Tần Nguyễn nhún vai: “Em cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng em thấy được huyết sát ở trên người anh ta, trừ phi tìm được đầu nguồn của huyết sát này, nếu không Nicolas chắc chắn sẽ chết” Mà anh cũng nhìn thấy rõ cô rất để ý đến đứa con trong bụng.
Anh biết cô tuyệt đối sẽ không mạo hiểm làm những chuyện gây nguy hiểm cho con. Giọng Hoắc Dịch Dung trầm xuống: “Nicolas có chết cũng đừng chết ở thủ đô, gia tộc Boleyn chỉ có một đứa con trai thôi, một khi cậu ta chết trên địa bàn của chúng ta thì đừng nói là mối quan hệ giữa hai nhà sẽ trở nên ác liệt, mà thậm chí còn có thể liên lụy đến phía trên, nội các nhất định sẽ có biến động, mà ba nhà kia còn đang ước gì nội các xảy ra sai lầm đấy”
Hoắc Vân Tiêu hiểu rõ ba nhà kia mà Hoắc Dịch Dung nói chính là nhà Nam Cung, nhà họ Tô và nhà họ Tiêu. Anh nhẹ nhàng lắc đầu, tiếp tục xem tin tức.
Giọng nói dịu 2dàng của Tần Nguyễn bỗng vang lên, trả lời cho câu hỏi của Hoắc Dịch Dung: “Có tới, con ma cà rồng kia muốn mạng của Nicolas.”
Thái độ này của cô như đang nói một chuyện rất bình thường, khiến cho Hoắc Dịch Dung bó tay toàn tập. Chỉ cần hai loại năng lực này thôi cũng đủ để trở thành sự tồn tại nghịch thiên, vượt qua nhận thức của anh rồi.
Tần Nguyễn nói có thể bảo vệ mạng sống của Nicolas, anh tin tưởng cô bé này nói được thì làm được. Nhìn những nếp nhăn giữa hai đầu lông mày của anh, Tần Nguyễn kiêm chế bàn tay đang muốn vuốt lên đó.
Cô dời ánh mắt đi, giọng khá bình tĩnh: “Nói đúng ra là, nếu không có người giúp, anh ta chắc chắn sẽ chết. Nhưng cũng phải nhìn xem cái chết của anh ta có ảnh hưởng gì đến nhà họ Hoắc hay không, nếu gây bất lợi cho nhà họ Hoắc thì em sẽ không để cho anh ta chết.” Tần Nguyễn đón ánh mắt đầy ý cười của Tam gia, cô nói: “Em buồn ngủ rồi, em đi nghỉ trước nhé”
“Ừ đi đi” Tam gia buông tay cô ra, thả người đi.
Tần Nguyễn đứng dậy đi đến chiếc giường duy nhất trong phòng. Anh ngước mắt nhìn Tần Nguyễn ngồi ở bên cạnh, thầm nghĩ cô bé này còn rất nhiều bí mật.
Không nói đến tất cả Thiên sự trong giới Huyền học, mà ngay cả những ghi chép trong sách cổ cũng đều không có ai có thể dùng mắt thường nhìn thấy khí tràng của một người. Hoắc Dịch Dung tò mò: “Em dâu chắc chắn như vậy cơ à?”
Anh ta biết Tần Nguyễn là người của giới Huyền học, nhưng chưa bao giờ thấy thực lực của cô, nên vẫn duy trì thái độ hoài nghi về chuyện này. Hoắc Dịch Dung cau chặt mày, anh ta ngồi thẳng lên, vẻ lười biếng trên người cũng biến mất: “Lần này Nicolas tới có mang theo cá Pháp sư của gia tộc Boleyn, chẳng lẽ những người kia không nhìn ra được sao?”
Tần Nguyễn đi đến và ngồi xuống chỗ tay vịn của ghế sô pha bên cạnh Tam gia. “Đương nhiên, vong hồn của ma cà rồng cũng là quỷ, chỉ cần là quỷ thì em sẽ là khắc tinh của bọn chúng.” Tần Nguyễn nói rất tự tin, bá đạo.
Hoắc Dịch Dung im lặng, nhìn sang Hoắc Vân Tiêu ngồi ở bên cạnh cô. Suy cho cùng thì anh ta vẫn chưa tin Tần Nguyễn có thể làm được.
Tam gia nhìn Hoắc Dịch Dung bằng ánh mắt lạnh nhạt, anh nhẹ giọng nói: “Anh hai, đã muộn rồi, anh về nghỉ ngơi đi.” Tần Nguyễn có biết nếu Nicolas chết thì sẽ tạo thành ảnh hưởng như thế nào không.
Thái độ của cô càng khiến người ta kinh ngạc, đối với cô mà nói, sự sống chết của một người dường như chỉ là chuyện râu ria thường ngày thôi vậy. Hoắc Dịch Dung bị thái độ của anh đả kích, anh ta rất bực bội: “Thế nhỡ, nhỡ mà có cái gì ngoài ý muốn xuất hiện, Nicolas thật sự chết trên thuyền, em dâu lại đang có thai, hoặc là em ấy xảy ra chuyện, thì em không hề lo lắng chút nào ư?”
Tam gia cong môi, gương mặt điển trai nở nụ cười. Anh tin tưởng, nếu là vấn đề mà Tần Nguyễn không giải quyết được, thì Linh Hư Tử có tới cũng chẳng để làm gì.
Hoắc Dịch Dung khẽ nhíu mày: “Em tin tưởng em dâu đến vậy cơ à?” Tam gia nắm chặt tay của Tần Nguyễn để ở bên cạnh chân: “Nguyễn Nguyễn, đúng là Nicolas không thể chết được.”
Tần Nguyễn gật đầu bảo đảm: “Em sẽ không để cho anh ta chết” Anh ta không nhịn được, hỏi: “Em ba, em không có gì để nói à?”
Tam gia ngước mắt lên, giọng anh mát lạnh tó ý nghi ngờ: “Nói cái gì?” Tam gia thả máy tính bảng lên bàn, rồi mỉm cười với Hoắc Dịch Dung: “Không phải em tin tưởng cô ấy, mà là ngoại trừ cô ấy ra, đêm nay không có ai có thể ra tay cá, không kịp thời gian, anh nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi?”
Hoắc Dịch Dung cúi đầu nhìn đồng hồ: “Một giờ sáng”
Tam gia: “Linh Hư Tử không ở thủ đô, chờ anh liên hệ được với ông ấy thì dù phải người đi đón hay ông ấy tự tới đây đều không kịp nữa rồi, thôi anh về nghỉ ngơi cho sớm đi”