Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 303: Một bộ mặt khác của tần cảnh sầm, anh ta không muốn làm



NGUYỄN NGUYỄN THẤT VỌNG

Hành động lắc đầu nguầy nguậy này của Đường Nhã được Tần Nguyễn liệt vào dạng từ chối trả lời. Hoắc Chi lắm miệng hỏi một câu: “Phu nhân, cô xác định là 46 chỗ tổn thương?”

Cô ta thấy Tần đại thiếu không chỉ bị thương ở phần trên thôi đâu, lúc anh ta rời đi còn để lộ ra những vết thương ẩn khác.
Đường Nhã hoảng sợ gào thét: “Không, cô không thể làm như thế..”

Tần Nguyễn nhớ lại những vết thương mình nhìn thấy trên người anh cả, cô lạnh lùng nói: “Hoắc Chi, tôi muốn nhìn thấy 46 chỗ tổn thương trên người cô ta, loại phải thấy máu ấy, không cần biết có dùng thủ đoạn gì, chỉ cần còn thở là được.”
Tần Nguyễn hơi nghiêng đầu, gương mặt cô nở nụ cười rất nhẹ nhìn chằm chằm vào Đường Nhã.

“Tôi chưa nói hết đầu, tôi tin tưởng cô, nhưng hôm nay cô muốn sống đi ra khỏi cánh cửa này thì phải thể nghiệm hết tất cả những gì đã xảy ra với anh cả của tôi.”
“Được, vậy số tiền còn lại?”

“Tôi sẽ chuyển ngay bây giờ, hy vọng các người cũng sẽ giữ lời hứa của mình”
Cô không 1hề nương tay, năm ngón tay tóm chặt đầu của Đường Nhã, lại một lần nữa đập đầu cô ta xuống nền sàn đá cẩm thạch.

Mặt đất vốn đã bị nhuộ2m đỏ, sau mấy cú va chạm rất bạo lực, màu đỏ ấy càng tươi hơn.
“Bốp!”

Tần Nguyễn lại tát thêm một cái.
“Tôi không dám, tôi không nên ép Tần Cảnh Sầm uống thuốc, không nên để cho người khác cởi quần áo của anh ta, cũng không nên để người khác trêu chọc đùa giỡn với anh ta, lại càng không nên nói anh ta không lên được...”

Máu từ vết thương trên trán chảy cá vào trong mắt của cô ta.
Nhưng Đường Nhã sao có thể ngồi chờ chết, cô ta điên cuồng giằng co: “Không, không được! Các người không thể đối xử với tôi như vậy được!”

Không ai để ý tới cô ta, Hoắc Chi dùng tốc độ nhanh nhất lột sạch quần áo trên người cô ta.
Lần này Đường Nhã gật mạnh đầu, vết thương bị va chạm trên trán chảy máu ròng ròng, máu chảy xuôi x7uống theo sống mũi của cô ta, nhỏ thành từng giọt xuống mặt đất.

Tần Nguyễn lấy mảnh vải trong miệng Đường Nhã ra, trên môi cô nở một n2ụ cười mỉa mai, cô đưa tay vỗ vỗ khuôn mặt của Đường Nhã, mang theo ý muốn sỉ nhục cô ta
Làm mắt cô ta khó chịu cứ phải chớp liên tục.

Con mắt bị thẩm máu trông như con ngươi máu, trong phút chốc mang đến cho người ta một cảm giác quỷ dị.
Đi được nửa đường, anh ta nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Tần Cảnh Sầm dừng xe ở ven đường, nghe điện thoại.
Tần Nguyễn nâng cằm Đường Nhã lên, trên tay ngay lập tức bị dính máu của đối phương.

Cô lạnh giọng chất vấn: “Đường Nhã này, cô còn biết xấu hổ không?!”
Trên người Đường Nhã không còn một mảnh vải, cô ta hoàn toàn trần truồng.

Bên trong phòng khách không chỉ có Tần Nguyễn và Hoắc Chi, mà còn có những ám vệ khác của nhà họ Hoắc đang đứng xem.
“Tần thiếu, đã bắt hết người rồi, tiếp theo làm thế nào?”

Một giọng đàn ông thô lỗ phát ra từ loa của điện thoại.
Ám vệ của nhà họ Hoắc đều là những người ưu tú được tuyển chọn qua rất nhiều cuộc kiểm tra, trăm người được một.

Đối với họ, cửa ải mỹ nhân là khóa học đơn giản nhất trong quá trình huấn luyện.
Tần Nguyễn nâng đầu của Đường Nhã lên, giọng cô trầm thấp, lạnh lùng: “C7ô có nói không?”

“Ngô ngô!!
Tần Cảnh Sầm đi vào cửa hàng Lan Quế Phường mà Tần Nguyễn nói, mua bánh lưỡi bò đen và một số bánh ngọt khác.

Anh ta gói tất cả bánh ngọt rồi lên xe, lái về hướng nhà.
Anh cụp mắt xuống, mở di động chuyển một số tiền lớn cho số tài khoản ghi nhớ ở trong đầu.

Đường Nhã dám cho người ra tay với anh ta, anh ta làm sao có thể để cho người khác dễ dàng bắt nạt mình như vậy.
“Tần thiếu yên tâm, chúng ta đã hợp tác rất nhiều lần rồi, nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng.”

Tần Cảnh Sầm không nói gì mà cúp điện thoại.
Lúc đối phương chuẩn bị giãy giụa phản kháng, Tần Nguyễn đứng lên, giơ chân đạp lên người đang nằm rạp trên mặt đất.

“Hoắc Chi, lột sạch cô ta cho tôi!”
Máu trên người cô ta dính lên quần của Tần Nguyễn

Hoắc Chi thấy thể lập tức kéo Đường Nhã ra.
Tần Nguyễn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm vào vết máu trên quần mình, trên gương mặt cô thể hiện sự khó chịu.

Đường Nhã hét ầm lên: “Cô bỏ qua cho tôi đi mà, sau này nhà họ Đường sẽ không còn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Tần nữa, tôi cũng không kết hôn với Tần Cánh Sầm!”
Đường Nhã co quắp trên mặt đất, lấy tay ôm chặt lấy cơ thể mình, muốn tránh né những ánh mắt xung quanh.

Đáng tiếc, cô ta đã quá coi trọng mình.
Tần Cảnh Sầm thả lỏng người dựa vào lưng ghế, bên trong đôi mắt thâm thúy hiện lên ánh nhìn hung tàn.

“Đánh gãy tay và chân của chúng, ném ra khỏi thủ đô, sau này tôi không muốn lại nhìn thấy bọn chúng nữa.”
Giọng điệu này như thể cô ta là người rộng lượng lắm vậy.

Giống như cô ta không dây dưa với nhà họ Tần, không kết hôn với Tần Cảnh Sầm là toàn bộ nhà họ Tần phải cảm kích cô ta ấy.
Tần Nguyễn không buồn nhướng mày lấy một cái, đôi mắt lạnh lẽo của cô nhìn chằm chằm Đường Nhã: “Còn gì nữa, vết cấu véo trên người anh trai tôi có phải là do cô làm không?”

“Vâng, anh ta không được, không lên được một chút nào luôn, tôi cũng hết cách!”
Tần Nguyễn cau chặt mày, rồi lại giãn ra: “Cũng đúng, phía trước của anh cả tôi có 46 vết thương, sau lưng và cả chỗ khác nữa hẳn cũng phải có vết thương, vậy thì gấp đôi đi”

“Vâng, phu nhân!”
Cô khẽ nhíu mày: “Đường Nhã, cô lại muốn trở trò gì hả?”

Nghe thấy tiếng nói của Tân Nguyễn, cơ thể Đường Nhã run lẩy bẩy.
Đến cả phụ nữ đẹp hơn nữa thì bọn họ cũng đã từng gặp rồi, có thể cưỡng lại sự cám dỗ.

Càng không nói tới chuyện Đường Nhã này vừa chẳng được dáng người mà khuôn mặt cũng không quá xinh đẹp.
Đã từng này tuổi rồi, ngoại trừ bị Nam Cung Sướng dùng roi quất ra, cô ta chưa từng bị người nào đánh cho như thế.

Tần Nguyễn chờ Đường Nhã lên tiếng, nhưng người này giống như câm điếc, không nói một lời nào.
“Vâng, phu nhân!”

Hoắc Chi nhanh chóng tóm chặt lấy Đường Nhã.
“Tôi đã nhún nhường như thế rồi, anh ta còn muốn thế nào. Đàn ông của nhà họ Tần các người không lên được, Tần Cảnh Sầm không mang lại hạnh phúc cho phụ nữ thì làm sao được gọi là đàn ông.”

Cho dù đến giờ phút này rồi mà Đường Nhã vẫn không cảm thấy mình có gì sai.
Nói tới đoạn này, cảm xúc của Đường Nhã có phần nóng nảy cuồng loạn, giọng nói hết sức kích động.

Chỉ cần vừa nghĩ tới chuyện anh cả bị người ta lột quần áo, để đám người xa lạ vây xem, còn bị chê cười chỉ trỏ, bị Đường Nhã làm nhục là Tần Nguyễn lại tức giận đến mức chỉ muốn giết chết cô ta.
Tần Nguyễn đi đến trước mặt Đường Nhã, có hạ thấp giọng cảnh cáo: “Đường Nhã, tốt nhất là cô ngoan ngoãn một chút, làm nhanh xong nợ nhanh rồi còn đi về chứ, nếu cô làm ồn đến cha tôi, tôi sẽ gỡ cánh tay và chân của cô.

Đường Nhã đã sợ choáng váng, cô ta không ngừng rơi lệ, ánh mắt nhìn Tần Nguyễn như đang nhìn thấy ma quỷ.
Nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ bối rối của cô ta, trên môi Tần Nguyễn chợt nở một nụ cười đầy ác ý. “Đường Nhã, tôi tin trước đó cô không lừa tôi.”

Đường Nhã tiến lên ôm lấy đùi của Tần Nguyễn: “Cô bỏ qua cho tôi đi, xin cô hãy thả tôi ra, tôi không dám nữa đâu!”
Ở trong mắt họ, một người phụ nữ như vậy còn chẳng có cảm giác bằng “Anh em xung quanh giúp đỡ lẫn nhau”.

Tần Nguyễn đi đến trước mặt Đường Nhã, cô dùng mũi chân nâng cằm cô ta lên.
Ngay sáng nay anh đã sai người đi truy tìm tất cả đám vệ sĩ hôm qua đi theo Đường Nhã.

Con người cuối cùng rồi cũng phải trả giá đắt cho những hành vi của mình.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.