Chồng?
Nghe thấy từ xa lạ này, vẻ mặt lạnh nhạt của Tần Nguyễn không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái. “Sao vậy? Không hợp khẩu vị?” Tần Nguyễn lắc đầu, ngước mắt nhìn anh và nói: “Anh ba, em không thấy ngon miệng, ăn không vô.” Tiếng anh ba này vừa bật ra khỏi miệng Tần Nguyễn, trong lòng Tam gia như có pháo hoa nổ tung, nhẹ nhàng giống như giẫm trên mây vậy. Một cô gái nhỏ bé mềm mại như thể nhìn mình một cách tội nghiệp, hơi kháng nghị mà phàn nàn với mình, cảm giác này quá lạ lẫm, quá mới lạ. Tam gia lấy chiếc hộp giữ nhiệt trên đùi Tần Nguyễn, và đưa cả hộp lẫn nắp tới chỗ ghế lái phụ. “Hoắc Xuyên, cất đi, đừng để phu nhân ngửi thấy mùi.”
“Vâng, Tam gia!”
Hoắc Xuyên đang ngồi ở vị trí ghế lái phụ nhận lấy chiếc hộp, anh ta đóng nắp lại để ngăn mùi thơm của canh thịt. Hoắc Vân Tiêu bật cười, lấy đầu ngón tay chọc vào trán cô: “Anh nói thế có đúng không? Cô nhóc, em quá giảo hoạt.”
Động tác của anh nhẹ nhàng, chỉ vừa chạm vào đã bỏ ra ngay.
“Em chỉ nhất thời quên mất thôi.” Đối mặt với ý tốt của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn thật sự vẫn không có cảm giác ngon miệng, thậm chí còn bắt đầu buồn nôn.
Cô nhíu mày nhìn chằm chằm vào hộp giữ nhiệt trên đùi, trông như đang gặp phải kẻ địch vậy.
Cuối cùng Tam gia cũng phát hiện ra có điều gì đó không ổn với cô, anh dùng động tác định thả nắp hộp giữ nhiệt xuống. Tần Nguyễn vẫn cố mạnh miệng, lời nói chẳng có chút tự tin nào, còn hơi chột dạ.
Tam gia biết hết, anh thầm cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt lại thờ ơ.
Thậm chí còn rất phối hợp gật đầu: “Vậy sau này không cho quên nữa, em phải gọi là anh ba đấy.” “Lái xe đi, về khu nhà họ Hoắc trước.”
Giọng anh lạnh lùng, không có chút tình cảm nào. Lái xe thưa vắng, sau đó nhanh chóng khởi động xe, phóng đi.
tô chạy chậm trên đường, Hoắc Vân Tiêu bắt đầu nhích đến gần Tần Nguyễn Hoắc Vân Tiêu vừa định nói thì đột nhiên nhíu mày, vươn tay tới gần Tần Nguyễn
Động tác của anh rất nhanh, không cho Tần Nguyễn có cơ hội rụt lại. Những ngón tay mảnh khảnh của Tam gia vuốt nhẹ chỗ tóc bị cắt ở bên tai Tần Nguyễn, đầu ngón tay anh hơi dính một chút nước.
Tóc của Tần Nguyễn vẫn chưa hoàn toàn khô, hiển nhiên là không hề sấy tóc lúc đi ra ngoài. “Không lâu lắm.”
Tam gia nhìn chăm chú vào chỗ tóc bị cắt ở bên tai Tần Nguyễn, ánh mắt hơi thay đổi, giọng điệu thản nhiên.
Nhớ lại cách gọi qua loa vừa rồi của Tần Nguyễn, lần này anh không định để cô lừa mình cho qua chuyện nữa. “Cô bé, bây giờ cứ có chuyện là em gọi anh ba, hết chuyện lại thành Tam gia, anh nên nói em là người thực tế hay là giảo hoạt đây?” Từ đầu đến cuối cô đều không dám nhìn vào mắt Tam gia.
Vì sợ nhìn thấy ánh mắt đùa cợt của anh, hoặc là một thần thái khiến tim cô đập bất thường.
Tam gia dường như không nhận thấy có điều gì không ổn ở cô, cô nhẹ nhàng gật đầu với Kiều Cửu đang đứng bên ngoài xe, sau đó nâng kính cửa sổ lên. Kiều Cửu không được nhìn thấy anh đẹp trai nữa nên đành nhún vai quay người về nhà. Mặc dù biết đầu bếp của nhà họ Hoắc đều có tay nghề đỉnh cao, nhưng trong lòng cô cũng không có nhiều chờ mong, thậm chí còn cảm thấy buồn nôn.
Tam gia không nhìn ra cô không muốn ăn. Thấy Tần Nguyễn không có động tác gì, anh bèn vươn tay ra mở nắp hộp giữ nhiệt. “Bác sĩ nói em bị thiếu máu do lúc còn nhỏ cơ thể từng bị tổn thương, nên cách tốt nhất để phục hồi chức năng là dùng liệu pháp ăn uống.
Từ giờ, sáng nào em cũng phải uống một bát canh, nhất là canh thịt, bên trong rất giàu đạm và chất béo. Hiện giờ em đang mang thai nên uống thêm canh sẽ giúp cơ thể hấp thu các chất dinh dưỡng cần thiết tốt hơn.” Anh ta đặt hộp giữ nhiệt vào trong chiếc túi xinh đẹp, gương mặt hơi có chút tiếc nuối. Để làm ra một hộp canh nhỏ như này mà tôi muộn hôm qua Tam gia đã lệnh cho nhà bếp bắt đầu làm việc từ đêm, trong canh có thêm các loại dược liệu do bác sĩ kê đơn nữa.
Canh hầm bằng lửa nhỏ, thêm nước, thêm các loại thảo mộc vào đều được canh giờ chuẩn xác.
Tiếc là hôm nay Tam thiếu phu nhân không có khẩu vị nên chẳng uống được ngụm nào. Hoắc Xuyên buộc chặt túi giữ nhiệt, ngồi thẳng người, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, như người gỗ không có cảm giác tồn tại. Anh nhìn Tần Nguyễn cúi gằm đầu như sắp chôn vào trong ngực đến nơi, bèn nhẹ nhàng vỗ đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Thôi được rồi, anh đâu nói gì em nữa, sao em còn ấm ức.” “Em đâu có.”
Tần Nguyễn phản bác, cô có ấm ức đầu, chỉ là thấy hơi xấu hổ thôi.
Nghe cái giọng điệu này kìa, còn nói là mình không ấm ức. Hoắc Vân Tiêu mỉm cười, thu lại bàn tay đang vuốt ve chỗ tóc bị cắt của Tần Nguyễn.
Anh miết đầu ngón tay hơi ẩm ướt, khẽ cụp mắt xuống để người ta không thể nhìn thấy thần sắc trong mắt anh.
Ở góc độ của Tần Nguyễn, cô nhìn thấy khóe môi anh đang cong lên. Không bị buộc phải ăn canh, Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Cô quay đầu nhìn lại chiếc xe phía sau mình và thấy Hoắc Chi đang ngồi ở ghế lái.
Tần Nguyễn thắc mắc: “Tam gia, anh tới đây lúc nào vậy?” Chính bởi vì cô biết Hoắc Vân Tiêu thích nghe cô gọi anh ba, nên vừa rồi mới vô thức gọi như thế là để trốn uống món canh thịt thôi.
Cô mím môi, trong mắt hiện lên một chút ngượng ngùng.
Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía tài xế bằng đôi mắt thâm sâu khó dò. Cô bé sắp phải đi với sự phụ rồi, nên phải quay trở về để thu dọn đồ đạc.
Bên trong xe ô tô.
Tam gia nhét hộp giữ nhiệt đang cầm trong tay cho Tần Nguyễn. “Món canh do đầu bếp ở nhà làm tương đổi thanh đạm, thích hợp cho em uống bây giờ đây, nếm thử xem?”
Bị nhét cho hộp giữ nhiệt, mũi của Tần Nguyễn khẽ giật, cô có thể ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn của món canh thịt lan tỏa trong không khí. Mùi canh thơm nồng bên trong xe thoang thoảng cả mùi dược liệu, nhưng cô lại không có cảm giác thèm ăn.
Từ lúc tỉnh dậy đến giờ, Tần Nguyễn cảm thấy miệng nhạt nhẽo chẳng có khẩu vị gì cả. Nụ cười khiến người ta có cảm giác như gió xuân đang nở rộ trên khuôn mặt đẹp trai, hoàn mỹ đến mê người của anh. Câu nói thẳng thắn của Hoắc Vân Tiêu làm Tần Nguyễn hơi đỏ mặt.
Không thể phủ nhận, hình như đúng là như thế thật.
Cô không có cách nào phản bác cả. Cũng không biết anh nghĩ như thế nào, Tần Nguyễn không dám quay đầu lại.
Cô ho khu một tiếng rồi nói với Kiều Cửu: “Anh ấy là cha của con chị, thôi chị đi trước đây.”
Dứt lời, cô rút tay mình ra khỏi tay Kiều Cửu, quay người bước nhanh tới bên xe và mở cửa ngồi vào bên trong. Ngay khi cơ thể căng thẳng của Tần Nguyễn vừa thả lỏng, anh lại nhân cơ hội ôm cô vào lòng.
Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Đương nhiên, nếu em không thích gọi anh ba thì đổi sang cách gọi khác cũng được.” “Dạ?” Sắc mặt Tần Nguyễn mờ mịt, cô quay đầu nhìn anh,
Bắt gặp ngay ánh mắt đong đầy nụ cười trêu chọc.
Tam gia cười rất quyến rũ, còn đặc biệt dịu dàng: “Chẳng phải cô bé vừa rồi nói anh là chồng của em sao, hình như cô bé đó nói không có gì sai cả.”