Nhìn thấy hòm vũ khí cuối cùnkg bị Ngự Lâm quân khiêng đi, Tiêu Quân An và Hoắc Dư Ninh nắm tay bước ra khỏi thái miếu. Hơn chục ám vệ của hoàng gia cũng không kiềm chế được.
Được hoàng đế gật đầu đồng ý, bọn họ bắt đầu lắp ráp vũ khí và thử sức mạnh của chúng. Lúc đó, mặt trời đã ngả về phcía tây.
Hàng nghìn người đi theo đội ngũ lần này đã đứng dưới cái nắng như thiêu như đốt gần một ngày, một số quan viêna cao tuổi đã ngất vì không thể chịu đựng được. Tiêu Quân An hiểu được ý của Hoắc Dư Ninh, thứ này dường như còn mạnh hơn, hắn giả vờ bình tĩnh khẽ gật đầu.
Hoắc Dư Ninh vuốt ve thứ tinh xảo trong tay, vừa giải thích với Tiêu Quân An vừa làm động tác ném. Hoắc Dư Ninh nhướng mày, cười tươi.
“Bùm!” “Hoàng thượng, thứ này cần phải dùng ở cự ly gần, phải chọn binh lính có lực cánh tay khỏe để ném vào chỗ có nhiều kẻ địch nhất.”
Sau đó, Hoắc Dư Ninh bắt đầu làm mẫu. Sau đó, hơn chục người cầm vũ khí đứng thành hàng rồi xả súng bừa bãi tại bãi đất trống ở ngoại ô kinh thành.
Hoắc Dư Ninh đi tới hòm gỗ cách đó không xa, lấy ra một cục sắt tròn to. Mục Vạn Thanh vô cùng hứng thú với khẩu súng trong tay Hoắc Dư Ninh, giọng điệu của hắn ta run rẩy và kích động đến mức mất đi sự bình tĩnh thường ngày,
Hoắc Dư Ninh ném vũ khí cho Mục Vạn Thanh, sau đó ung dung đi đến trước mặt Tiêu Quân An đang bị sốc. Những vũ khí này rất dễ sử dụng, lắp ráp rất nhanh, mỗi một bước, cô đều để những người xung quanh nhìn thấy rõ ràng.
Để bảo đảm những người này học được, Hoắc Dư Ninh cầm vũ khí mới nhất do nhà họ Hoắc nghiên cứu, họng súng đen nhánh chĩa thẳng vào mục tiêu cách đó không xa. Tâm tình của Tiêu Quân An rất vui, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười hiếm hoi.
Tiêu Quân An ra lệnh cho thái y của Thái Y viện ở lại chăm sóc những quan viên bị ngất, còn hắn và Hoắc Dư Ninh dẫn đoàn người trở lại cung điện. Chiếc vòng trên quả cầu sắt bị kéo ra, Hoắc Dư Ninh dùng hết sức ném nó lên một ngọn đồi nhỏ cách đó năm mươi mét.
“Bịt tai vào!” Đầu ngón tay nhỏ nhắn của Hoắc Dư Ninh đặt lên cò súng, khi bóp cò, cô đột nhiên quay lại nhìn Tiêu Quân An.
“Hoàng thượng, hãy mở to mắt nhìn kỹ!” “Hoàng thượng, xin mời ngài xem một thứ tốt khác.”
Thứ trong tay cô là một quả lựu đạn, đồ chơi này không thể coi thường. Trong đôi mắt sâu thẳm của Tiêu Quân An thoáng hiện lên một tia kích động bị đè nén, bàn tay sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, không ai nhìn thấy bàn tay đó đang run rẩy.
Hắn nhìn chăm chú vào Hoắc Dư Ninh, đôi môi mỏng quyến rũ chậm rãi mấp máy: “Hoàng hậu thực sự không lừa trẫm.” Đêm đó, ở ngoại ô kinh thành.
Trước mặt Tiêu Quân An, An Kim, Mục Vạn Thanh và hơn chục ám vệ hoàng gia, Hoắc Dư Ninh tự mình lắp ráp vũ khí. Khi họ nhìn mục tiêu cách đó không xa thì thấy nó đã bị xé nát.
Điều khiến mọi người sốc nhất là một cái cây cách mục tiêu hơn bốn mươi centimet cũng bị xuyên thủng. Một giây sau, một tiếng bùm vang lên.
Những người ở gần nhất cảm thấy đau tai vì tiếng súng. Hoắc Dư Ninh kiêu ngạo hất cằm, cười tươi như hoa: “Sao nào? Ta không lừa ngươi chứ?”
Đây đều là vũ khí của nhà họ Hoắc, sản phẩm của nhà họ Hoắc đã là phi phàm trên đời này, huống hồ đây chỉ là thời cổ đại, bọn họ nhất định có thể làm bá chủ. Hoắc Dư Ninh bịt lỗ tai trước rồi lớn tiếng nhắc nhở mọi người.
“Bùm!”