Thấy Tống Tình tủm tỉm1 nhìn mình, Hỗn Độn nhăn nhó vuốt mũi và cùng nhìn về phía tầng hai giống như Dung Mộng Lan.
Hầu hết những người kh2ác ở xung quanh cũng như vậy, họ đang kiên nhẫn chờ đợi nhân vật chính đã triệu tập bọn họ tới ngày hôm nay. Lại dám nói là bận việc, chẳng qua chỉ là lấy cớ.
Hồ tộc Đồ Sơn đã yên lặng hơn nghìn năm, nên khó tránh khỏi những dị thú khác có chút lòng riêng.
Trường Uyên mặc bộ đồ đen, tôn lên vóc dáng hoàn mỹ, khuôn mặt góc cạnh, sắc sảo, chưa kể còn đẹp trai đến mức khiến mọi người dưới lầu khó có thể rời mắt khỏi hắn ta. “Nghe nói A Nguyễn bây giờ là con người, chúng tôi xuất hiện chẳng phải sẽ làm cô ấy sợ ư?”
“Con bé đó mà biết sợ? Ha ha...”
“Bà cô kia cho dù có là con người, thì chắc hẳn tính tình vẫn ngang bướng như cũ thôi, muốn dọa cô ấy sợ thì khó đấy.” Thấy h7ai con hung thú không còn xung đột nữa, bầu không khí trong phòng khách rộng lớn lại trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức nga7y cả tiếng hít thở cũng không nghe thấy, cảnh tượng thoạt nhìn rất quỷ dị.
Hôm nay, 52 tộc Thần thú thượng cổ cùng 2với những dị thú đã thức tỉnh khác đều tập trung ở đây, trong số đó cũng có những con thú đơn độc không đi theo Hồ tộc Đồ S0ơn, nhưng chỉ cần Thần Quân của Hồ tộc Đồ Sơn có lệnh, bọn họ dù đang ở trong núi đao biển lửa cũng sẽ chạy đến.
Tộc Cửu Vĩ Hồ là Thần thú thời viễn cổ, bọn họ sinh sống ở Đồ Sơn, một nơi tràn ngập linh khí. Đám dị thú không dám tranh đoạt mảnh đất này, bởi vì sức chiến đấu của Hồ tộc Đồ Sơn vô cùng mạnh mẽ, bọn họ dựa vào việc hấp thu linh khí của tam giới để tăng cường sức mạnh cơ thể và tu luyện thuật trường sinh bất lão đến mức siêu phàm. Anh ta có khí chất băng giá, khi không cười khiến người ta có cảm giác xa cách, giống như đang ở một nơi vô cùng lạnh lẽo, không có chút hơi ấm nào vậy.
Lúc này Lam Án nở nụ cười rạng rỡ, còn đẹp và quyến rũ hơn cả nữ yêu.
Anh ta vừa mở miệng, mùi cỏ cây thoang thoảng đã lan ra: “Chắc hẳn các vị đều đã biết mục đích Thần Quân triệu tập mọi người đến đây hôm nay. Hai ngày sau công chúa của Hồ tộc là A Nguyễn sẽ kết hôn, còn xin các vị phối hợp một chút để đưa cho công chúa một đám cưới nở mày nở mặt theo nghi thức hôn lễ truyền thống.” Hỗn Độn khoanh tay, nghe đám người bàn tán sôi nổi thì cười nhạo: “Tôi thì rất mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ bị dọa sợ của cô ta đấy, nhớ năm đó tôi bị con bé đó rút roi đuổi chạy té khói, rốt cuộc bây giờ cũng trả được thù rồi...”
“Khụ khụ...”
“Khụ khụ...” Kể từ đó, cái tên A Nguyễn của Hồ tộc cũng hoàn toàn nổi tiếng, bà cô nhỏ này từ trên trời xuống dưới đất, không có ai là cô không dám vung roi lên cả.
Và hôm nay, cũng chính bởi vì bà cô này mà rất nhiều Thần thú cùng dị thú thời thượng cổ sau nghìn năm lại tụ họp lại với nhau.
Công chúa của Hồ tộc Đồ Sơn sắp kết hôn với một con người ốm yếu, tuổi thọ đã gần hết, chuyện này khiến đám thú đều cảm thấy khó hiểu. Về phần trong lòng chúng có cười trên nỗi đau của người khác hay không thì không biết được rồi. Nhưng không chỉ bởi vì ngoại hình của Trường Uyên, mà còn vì thân phận của hắn ta. Trường Uyên là hung thú được Thần Quân tộc Hồ coi trọng và tin tưởng nhất, sức chiến đấu của đối phương thậm chí còn cao hơn cả tứ đại hung thú.
Tiêu Vân Sâm thu hồi ánh mắt dò xét của mình và nhẹ hất cằm với Lam Án đang đứng ở một bên khác.
Lam Án đi lên trước, nhẹ nhàng gỡ chiếc trâm ngọc màu trắng đang cố định mái tóc của mình xuống, gương mặt thanh tú mê người, hiếm khi lộ ra nụ cười ôn hòa. Vì chủng tộc của họ quá mạnh mẽ, nên tộc Cửu Vĩ Hồ thống lĩnh đông đảo dị thú.
Nghe đồn Cửu Vĩ Hồ có tuổi thọ mấy trăm vạn năm, cho dù ở trong tuyệt cảnh, cũng có thể cắt đuôi để tái sinh, đồng thời sau này tu luyện sẽ lại mọc ra một cái đuôi mới.
Chắc chắn rằng không có dị thú nào muốn đắc tội với một chủng tộc mạnh mẽ như vậy. Từ thời viễn cổ đến nay, tộc Cửu Vĩ Hồ đã có sứ mệnh lãnh đạo chúng Thần thú cùng dị thú. Thậm chí ở mấy vạn năm trước, tứ đại hung thú thượng cổ vì không muốn tuân theo sự kiềm chế của tộc Cửu Vĩ Hồ mà không ngần ngại hợp tác với nhau, cùng khiêu khích Hồ tộc Đồ Sơn.
Trận chiến đó đánh hơn trăm năm và cuối cùng kết thúc bằng việc tứ đại hung thú bị đánh cho sợ hãi mới thu tay lại.
Trong trận chiến trăm năm đó, là công chúa của Hồ tộc lấy một địch bốn, thậm chí Thần Quân của bọn họ còn không lộ mặt, như thế có thể thấy được sức chiến đấu của Hồ tộc Đồ Sơn kinh khủng đến mức nào. Trường Uyên tóc dài phấp phới, trên người tỏa ra yêu khí bước lên trước một bước, đôi mắt đỏ như máu nhìn theo ánh mắt của chủ nhân xuống dưới lầu, trông dáng vẻ hắn ta vô cùng kiêu ngạo và ngang ngược.
Hắn ta nói nhỏ bên tai Tiêu Vân Sâm: “Chủ nhân, còn hai người không đến, nói là bận việc không đến được.”
Tiêu Vân Sâm lạnh nhạt nói: “Đã không tới được thì đừng ép buộc, sau này cũng không cần xuất hiện nữa.” Vì dù sao, trong số rất nhiều các Thần thú có mặt ở đây, có rất ít người chưa từng ăn roi của A Nguyễn.
“Thần Quân tới.”
Trong phòng khách yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng nhắc nhở. Giọng nói không cao cũng không thấp, đủ để mọi người có mặt nghe thấy.
Trên môi Trường Uyên nở nụ cười tàn nhẫn, trên khuôn mặt tuấn tú hung hãn hiện lên sát khí khát máu, đôi mắt đỏ như máu sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm một đám đồng loại ở dưới lầu.
Thần Quân đã có lệnh triệu tập, cố ý thông báo muốn đưa dâu cho A Nguyễn. Lam Án vừa dứt lời, đám thần thú và hung thú dưới lầu lập tức thi nhau nói.
“Đương nhiên rồi, đây là vinh hạnh của chúng tôi.”
“Cuối cùng bà cô cũng đi lấy chồng, tôi có thể trở về hang ổ rồi.” Hỗn Độn còn chưa nói xong, xung quanh đã vang lên mấy tiếng ho.
Đến ngay cả Dung Mộng Lan cũng dùng cánh tay giáng cho hắn một đòn, cặp mắt uyên ương trừng lên nhìn hắn.
Tiêu Vân Sâm đang đứng ở trên tầng hai hơi cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay đang cầm lan can của mình, dường như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
Lam Án đứng ở bên cạnh Tiêu Vân Sâm mặt mày lạnh lẽo, trên mặt xuất hiện các đường gân màu xanh và đôi mắt băng giá màu xanh đậm của anh ta ánh lên một tia sáng kỳ lạ và nguy hiểm.