“Đúng là lâu thật, từ khi vào công ty, em bận như con quay ấy.”
Hoắ1c Kỳ lên tiếng đáp lại, khi cậu ta đến gần thì thấy cặp song sinh bước xuống xe. Cô có thể bắt nạt, có thể đánh mắng chúng, nhưng người khác thì không được.
Hoắc Vân Tiêu còn có thể nói cái gì, tất nhiên là không còn dám mở miệng nữa rồi.
Lần này Tần Nguyễn mang thai, anh rõ ràng cảm nhận được một chút tính khí nóng nảy của bà bầu, như mũi tên nhọn đâm vào anh không thương tiếc. Hoắc Vân Tiêu ôm vợ yêu trong tay, đôi mắt sắc bén hơi cụp xuống, nhìn hai đứa con nhỏ dưới chân.
Thấy vẻ mặt chúng bối rối nhưng rất ngoan ngoãn.
Đây rõ ràng là đã làm việc xấu, thấy mình sắp bị bắt thì tỏ ra là một cậu bé ngoan. Anh cất tiếng nói: “Ở công ty, lúc nào không có người ngoài thì gọi anh là anh.”
Sắc mặt Hoắc Kỳ hơi sửng sốt, sau đó giọng điệu cũng thả lỏng hơn: “Em biết rồi, anh ba.”
Sau đó cậu ta thức thời rời đi, để văn phòng lại cho bốn người nhà Tần Nguyễn. Hai đứa bé chạy tới ôm chân Tam gia và Tần Nguyễn, trên mặt chúng lộ ra biểu cảm quấn quýt và ỷ lại.
Hoắc Kỳ nhân cơ hội nói: “Tam gia, em đã dặn bên phòng bếp chuẩn bị cơm trưa theo khẩu vị của chị dâu rồi, chậm nhất là nửa giờ nữa chúng ta sẽ ăn cơm.”
Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh liếc nhìn Hoắc Kỳ, ánh mắt mặc dù không có sự dịu dàng và cưng chiều như lúc nhìn Tần Nguyễn, nhưng cũng có một chút thân cận. Hoắc Kỳ đứng thẳng người lên và gật đầu với cô2: “Anh họ bảo hôm nay chị và các cháu sẽ dùng cơm ở công ty, lúc đi xuống em đã dặn bên phòng bếp chuẩn bị rồi.”
Tần Nguyễn thầm mỉm cười t0rong lòng, không biết nên nói Tam gia là lão hồ ly liệu sự như thần, hay là chỉ đoán được chuyện cô sẽ không ở nhà đây.
Nghĩ đến chuỗi hạt Khôn Thiên Minh ở trên lầu, cô gật đầu với Hoắc Kỳ: “Vậy chúng ta lên thôi.” Nhưng khứu giác của hai đứa trẻ rất nhạy bén, chúng biết cha đang tức giận.
Tuy không phải quá tức giận.
Nhưng chúng vẫn sợ hãi, ở trong mắt của cha thì mẹ luôn xếp ở vị trí thứ nhất, bất kỳ ai làm cho mẹ tức giận thì đều sẽ làm cha giận. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ bắt gặp ánh mắt trầm tĩnh lạnh nhạt của cha, thì trong một khoảnh khắc chúng cảm nhận được cảm giác áp bách đầy giận dữ.
Hoắc Vân Tiêu lạnh lùng hỏi: “Hai đứa gây ra chuyện gì rồi à?”
Trên gương mặt anh không có vẻ tức giận, càng không có ý hỏi tội, giọng nói của anh bình tĩnh đến mức khiến cho người ta không hề phát hiện ra bất kỳ sự nguy hiểm và áp bách nào. Thấy Tần Nguyễn chiều chuộng lũ trẻ, dù trong lòng anh có bất mãn đi nữa cũng hóa thành tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Tần Nguyễn ngồi tư thế thoải mái dựa vào lưng ghế sô pha, ánh mắt hờn dỗi trừng mắt với Hoắc Vân Tiêu, cô nói với giọng hơi cố tình gây sự: “Anh còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra mà đã trách tội chúng nó, thật sự quá vô lý.”
Đúng là điển hình của việc chỉ cho quan quân đốt lửa mà không cho dân chúng thắp đèn. Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đứng ở bên cạnh Tần Nguyễn, ngoan 2ngoãn gọi: “Chúng cháu chào chú Bảy.”
“Ngoan lắm, trông hai đứa lớn hơn nhiều rồi đấy.” Hoắc Kỳ hơi ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu bọn nhỏ7, sau đó cậu ta ngẩng đầu nói với Tần Nguyễn: “Anh họ bảo em xuống lầu đón chị và lũ trẻ, anh ấy đợi ở trên lầu cũng được một lúc rồi, giờ chúng ta7 đi lên nhé?”
Tần Nguyễn khẽ nhướng mày, mặt tỏ ra kinh ngạc: “Anh ấy biết tôi đến?” Một chút tính khí ấy cũng không làm cho người ta khó chịu, mà ở trong mắt Hoắc Vân Tiêu càng giống như tình thú giữa hai người hơn, thậm chí thỉnh thoảng còn khiến người ta mê say.
Anh yếu ớt giơ hai tay lên: “Tại anh, tại anh, tại anh chưa hiểu rõ mọi chuyện mà đã trách mắng A Diêu và An Kỳ.”
Tần Nguyễn cũng không chịu nể mặt, xoay mặt sang một bên: “Anh nói chẳng thành tâm gì cả.” Hoắc Kỳ cùng ba mẹ con đi vào sảnh của Tập đoàn HEA, Hoắc Chi đi theo phía sau, dưới ánh mắt chăm chú của những nhân viên xung quanh, họ đi thang máy lên tầng dành cho những quản lý cấp cao của công ty.
Lúc đẩy cửa văn phòng làm việc ra, Tần Nguyễn nhìn thấy một bóng người đang đứng ở trước cửa sổ sát đất và quay lưng về phía cô.
Dáng người của người đàn ông cao gầy, anh ta mặc một bộ âu phục màu be thoải mái, màu sắc rất dịu, giống như một quý ông nho nhã, tắm mình dưới ánh mặt trời và toát ra thứ ánh sáng tươi đẹp dịu dàng, vẻ nam tính càng thêm quyến rũ. Tần Nguyễn không phát hiện ra cảm xúc của Tam gia không bình thường, nhìn khóe mắt hơi nhếch lên của đối phương, trong mắt còn chưa hoàn toàn phai nhạt sự dịu dàng ấm áp, cô còn tưởng rằng anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.
Nhưng khi cúi đầu xuống nhìn thấy khuôn mặt nhỏ tái nhợt và đầy sợ hãi của hai đứa con, cô mới hiểu được hiện tại mình hình như càng ngày càng thất bại trong việc nắm bắt tâm tình của người đàn ông bên cạnh.
Đến cả lũ trẻ cũng nhận ra Tam gia tức giận, vậy mà cô lại đắm chìm trong sự yêu thương chiều chuộng của đối phương đến mức không thể tự kềm chế được. Khi nói những lời này, anh cố ý ghé sát vào bên tai Tần Nguyễn và đè thấp giọng xuống, hơi thở của anh phả vào tai cô, khiến vành tai vốn đã đỏ lựng càng thêm đỏ hơn.
“Đừng quậy.” Tần Nguyễn để tay lên lồng ngực của Tam gia, làm ra động tác từ chối.
Những người khác không nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, bọn họ cũng để ý tới hai đứa trẻ và cậu em họ đứng ở ngoài cửa. Tần Nguyễn giống như bị mê hoặc, nhẹ nhàng bước tới chỗ đối phương.
Đợi cô lấy lại tinh thần thì đã bị Hoắc Vân Tiêu ôm vào trong lòng rồi.
Hoắc Tam gia ôm má vợ rồi hôn một cái lên môi cô, anh nhìn cô đầy tình cảm: “Bé cưng, nếu em còn nhìn anh như vậy, anh sợ mình không nhịn được mà muốn làm chuyện xấu với em đấy.” Nghe thấy tiếng động, anh chậm rãi quay đầu lại, khóe môi hơi cong nhẹ.
Không thể không thừa nhận, cho dù có ngắm nhìn gương mặt tuấn tú tuyệt đẹp này của Hoắc Vân Tiêu bao nhiêu lần, thì Tần Nguyễn cũng sẽ không chán, cô mãi mãi không có sức miễn dịch với anh.
“Làm sao lại ngẩn người? Em lại đây.” Hoắc Vân Tiêu vẫy vẫy tay với Tần Nguyễn đang đứng ở cửa, không để ý đến Hoắc Kỳ cùng hai đứa con. Tần Nguyễn không đành lòng nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy lo lắng bất an của lũ trẻ, cô lại rời khỏi vòng tay của Tam gia, khom người cầm tay Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ đi đến sô pha rồi ngồi xuống.
Hoắc Vân Tiêu bóp mi tâm, khẽ thở dài: “Nguyễn Nguyễn, em quá chiều chúng nó.”
Chỉ nhìn một cái là anh biết lần này Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ gây ra rắc rối lớn rồi. Đúng là không thành tâm thật, đến ngay cả Hoắc Vân Tiêu cũng phải cười chính mình.
Anh đi tới bàn làm việc, lật xem văn kiện trên bàn, không biết là cố ý giữ khoảng cách với ba mẹ con hay là thật sự có văn kiện quan trọng cần đọc.
Tần Nguyễn không nghe thấy động tĩnh nên ngước mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang trong tư thế thoải mái, vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở bàn làm việc.