Đối phương mặc chiếc áo kho2ác dày của đàn ông, cơ thể không xương nép vào lòng người đàn ông bên cạnh, cô ta nắm tay đối phương đặt lên ngực mình, trông dáng vẻ uất7 ức đau khổ cứ như sắp tắt thở tới nơi.
Tay kia của cô ta chỉ vào Tống Tình trong lòng Hoắc Nhị gia, rồi nói bằng giọng điệu cố l7àm ra vẻ yếu ớt: “Anh Mãng, chính là con ả này, cô ta vừa đến đã bắt nạt em, anh nhất định phải báo thù cho em.” Bây giờ đụng phải cọng rơm cứng, anh Mãng đương nhiên hiểu ở đời phải biết mình là ai.
Năng lực có thể co có thể duỗi này đã giúp anh Mãng trở về từ cõi chết vài lần.
Thấy đám người này khá biết điều, không lao lên chịu chết, Hoắc Khương chớp chớp mắt, quay người làm động tác mời đối với người đứng phía sau: “Nhị gia.” Lần này anh Mãng không nói gì, dẫn theo đám thuộc hạ nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
Gã muốn về nhà thắp hương bái phật, sau đó tẩy đi sự đen đủi trên người mình.
… Chiếc xe của nhà họ Dung nhanh chóng rời đi, để lại một làn khói phía sau, như thể đang chế giễu đám người sau lưng.
Sự bất an trào lên cổ họng anh Mãng cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, nhìn chiếc xe nhà họ Dung rời đi, gã thở ra một hơi khó nhọc.
Tay gã run rẩy, sau đó lại tát người phụ nữ một lần nữa. Hoắc Dịch Dung khinh thường nhìn đám người kia, anh ta ôm Tống Tình đang hơi giãy giụa rời đi.
Nếu anh Mãng và những người khác muốn lao đến tìm chết, Hoắc Dịch Dung không ngại dùng đám người này để trút giận.
Cơn tức giận trong lòng không biết trút vào đâu khiến tâm trạng Nhị gia vô cùng khó chịu. Anh Mãng hất tay đối phương, nghe người phụ nữ này giải thích mà ngọn lửa giận trong lòng gã không hề tiêu tan.
Mỗi người chỉ có một cái mạng, nếu hôm nay chết ở đây, gã nhất định phải khiến con khốn này chôn cùng.
Dung Mộng Lan nhìn vở kịch ấy, trong lòng vô cùng bình tĩnh, anh ta đút hai tay vào túi quần rồi nhấc chân rời đi. Tống Tình ngồi sát vào cửa xe, cách xa Hoắc Dịch Dung.
Lúc đầu Tống Tình tưởng rằng Hoắc Dịch Dung vừa lên xe sẽ nổi giận với mình, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy đối phương lên tiếng.
Tống Tình không vì thế mà yên tâm, thậm chí càng lo sợ hơn. Anh Mãng không ngờ người phụ nữ này vừa chọc vào một đám người giàu có quyền quý, bây giờ cô ta lại làm một người đàn ông trông có vẻ không dễ chọc tức giận.
Anh Mãng chỉ muốn mình có thể biến mất ngay tại chỗ, đêm nay đừng xuất hiện ở nơi này.
Lúc này, tài xế nhà họ Dung lái chiếc xe riêng đắt tiền đỗ trước quán bar, đối phương xuống xe, mở cửa sau rồi khom người về phía Dung Mộng Lan: “Đại thiếu gia.” Người nhà họ Hoắc vừa rời đi, anh Mãnh đã thở phào nhẹ nhõm.
Gã xoay người, giơ tay tát cho người phụ nữ bên cạnh một cái.
“Con đĩ thối, dùng ông mày làm vũ khí, mày chán sống rồi à! Sau khi rời khỏi quán bar Dạ Tước, đoàn xe nhà họ Hoắc không chạy thẳng về nhà họ Hoắc mà lại tiến về phía nhà họ Tống.
Từ khi lên xe, Hoắc Dịch Dung đã giữ khoảng cách với Tống Tình.
Hoắc Dịch Dung vắt tréo chân, đôi mắt bình tĩnh nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trong mắt không có bất kỳ một tia gợn sóng nào, cứ như thể người tức giận vừa rồi không phải là mình vậy. Người được gọi l2à anh Mãng không phải là một tên côn đồ tép riu, nhìn thấy khí thế sắc bén của người nhà họ Hoắc, gã biết những người này không dễ chọc, 0lại nhìn cách ăn mặc là biết bọn họ không phải người giàu có thì cũng là người có quyền.
Anh Mãng đẩy người phụ nữ trong lòng ra, cau mày cẩn thận đánh giá đám người nhà họ Hoắc.
Hoắc Khương đứng dậy, đưa tay ra sau lưng, vô tình để lộ vũ khí ở đó. Cô gái tóc xoăn chạy lên trước, giữ chặt ống tay áo Dung Mộng Lan: “Anh, người phụ nữ vừa rồi có lai lịch gì? Rõ ràng là tôi bị cô ta đánh, anh cũng nhìn thấy, anh phải giải thích giúp tôi!”
Anh Mãng là kẻ có máu mặt ở khu vực này, một khi chọc giận đối phương, sau này cô ta không thể có cuộc sống bình yên.
Người phụ nữ này thật sự sợ hãi, cô ta muốn có người giúp mình giải thích rõ ràng. Cơ thể Dung Mộng Lan được bao phủ trong ánh đèn vàng nhạt buổi đêm, đó rõ ràng là một thứ ánh sáng dịu nhẹ, nhưng toàn thân anh ta lại tỏa ra một cảm giác lạnh lẽo và nguy hiểm.
Nếu như vừa nãy Dung Mộng Lan có một chút hứng thú với người phụ nữ trước mặt này, thì bây giờ chỉ còn sự chán ghét và không kiên nhẫn.
Phong thái của Dung Mộng Lan lạnh lùng cao quý, khí thế không hề thua kém so với người cầm đầu đám người nhà họ Hoắc, bọn họ đều có khí thế bễ nghễ của kẻ bề trên. Người phụ nữ còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy xe riêng của nhà họ Dung và người lái xe đeo găng tay trắng, trong lòng cô ta vô cùng kinh hãi.
Cô ta cuối cùng cũng nhận ra rằng thân phận của người đàn ông trước mặt không hề đơn giản, đó là người mà cô ta không thể trêu chọc.
Dung Mộng Lan nhìn người phụ nữ và anh Mãng bằng ánh mắt khinh thường, đôi môi cong lên thành một nụ cười chế giễu, anh ta giơ tay phủi ống tay áo đã bị người phụ nữ chạm vào, sau đó xoay người ngồi vào trong xe. Gã không tin trò mèo bị bắt nạt mà cô ả này đã kể, không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được chuyện gì đã xảy ra.
Nếu chỉ là mâu thuẫn nhỏ, anh Mãng không ngại chơi đùa với đối phương. Nhớ lại lúc người nhà họ Hoắc rời đi, bên hông họ đều phồng lên, nhìn là biết những người ấy đều có đồ.
Cô ả này trêu chọc người khác, sau đó lại coi gã như kẻ ngốc để đẩy ra gánh trách nhiệm, anh Mãng giờ chỉ muốn giết chết đối phương. Bị túm tay áo, khuôn mặt đẹp trai của Dung Mộng Lan trầm xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Anh ta hất mạnh tay của người phụ nữ ra, quay người lạnh lùng nhìn đối phương.
Anh ta nói, giọng lạnh lùng không kiên nhẫn: “Cách xa tôi ra một chút!” Người phụ nữ tóc xoăn nắm tay anh Mãnh, cô ta liên tục giải thích: “Anh Mãng, em đâu có, em thật sự không lừa anh, là con ả đó bắt nạt em mà.”
Cô ta không nói cho đối phương biết, nguyên nhân của chuyện này là vì cô ta muốn cua trai.
“Con khốn!” Hoắc Dịch Dung không nổi giận, nhưng Tống Tình biết đối phương rất tức giận, anh ta không hề vô hại như vẻ bề ngoài.
Đoàn xe của nhà họ Hoắc dừng trước cửa nhà họ Tống, Hoắc Khương bước xuống mở cửa sau rồi nói với cô gái ngồi phía sau: “Tống tiểu thư, mời cô xuống xe.”
Giọng điệu của Hoắc Khương xa cách, không hề có sự thân thiết khi cô ta còn là ám vệ nhà họ Hoắc.
Tống Tình cũng không để ý, cô ta cau mày nghi ngờ nhìn Hoắc Dịch Dung đang ngồi cách đó không xa.
Đối phương chỉ để lại cho cô ta một nửa bên mặt cứng rắn.
Tống Tình liếm môi, nhấc chân bước ra khỏi xe.
“Tôi cho cô đi à?” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.