<1br>Vẻ mặt của anh có sự lạnh nhạt và bình tĩnh, anh cất giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng: “Anh hai, có một số việc đã được định sẵn sẽ xảy ra, thì khô2ng có cách nào ngăn cản được.”
Anh càng bình tĩnh như vậy, càng khiến cho cơn giận trong lòng Hoắc Dịch Dung không thể kiểm soát được.
<7br>“Anh không tiếp nhận được, em muốn anh phải tiếp nhận như thế nào?!” ...
Tần Nguyễn gặp qua loa nhà thiết kế váy cưới, cô ngồi trong phòng khách uống từng ngụm canh thảo dược. Hoắc Dịch Dung chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng người có vẻ mặt thờ7 ơ lạnh nhạt ngồi đối diện, anh ta khàn giọng nói: “Rõ ràng Linh Hư Tử đã nói em ít nhất còn sống được mười năm nữa. Từ khi gặp được Tần Nguyễn, tất2 cả những chuyện mà em gặp phải đều làm hao mòn mạng sống. Cô ấy sinh ba đứa cháu cho nhà họ Hoắc, đây quả thực là niềm vui lớn của cả nhà, nhưng nế0u cái giá phải trả cho việc kéo dài dòng dõi là tính mạng của em, anh tuyệt đối sẽ không coi cô ấy như người nhà đâu!”
Đôi lông mày tinh xảo của Hoắc Vân Tiêu khẽ cau lại, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng cứng rắn lạnh lẽo. Cho đến nay anh ta vẫn còn nhớ rõ, đã có lần em ba nói rằng mình không cam tâm.
Bây giờ thái độ của em ấy thay đổi quá lớn, khiến anh ta không thể không suy nghĩ nhiều. Trong lời nói của anh có sự tin tưởng, sự ỷ lại và còn có một chút thân mật với người thân nữa.
Hoắc Dịch Dung không thể chịu nổi anh như vậy, khiến anh ta không cách nào cự tuyệt được, phải cam tâm tình nguyện vì anh mà làm bất cứ chuyện gì. Anh ta ngồi trở lại vị trí ban đầu, cười khổ một tiếng, đôi mắt bi thương nhìn lên em ba vừa quen thuộc vừa xa lạ ở trước mắt.
Hoắc Vân Tiêu khi chưa gặp được Tần Nguyễn, là người thừa kế có thủ đoạn tàn nhẫn và xuất sắc nhất của nhà họ Hoắc. Còn em ba của anh ta sau khi gặp Tần Nguyễn lại khiến anh ta nhìn không thấu và anh ta không thể nào hiểu được mọi hành vi mà em ấy làm. “Anh hai, anh nên biết trên đời này chết cũng không phải là kết thúc, em chẳng qua chỉ là hoàn thành sứ mệnh tạm thời rời đi thôi. Nguyễn Nguyễn và hai đứa con trai em dễ thương như vậy, còn cả cô con gái nhỏ sắp sinh mà em chờ đợi đã lâu, em làm sao có thể bỏ lỡ thời gian đồng hành cùng con trưởng thành được chứ.”
Nghe anh nói như thế, Hoắc Dịch Dung bỗng nhiên ngẩng phắt đầu lên, hai mắt sáng ngời nhìn anh: “Em nói thế là có ý gì?” Hoắc Vân Tiêu nháy mắt, chớp chớp đôi mắt hoa đào của mình: “Anh hai, anh phải tin tưởng em.”
Nghe giọng điệu mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của Hoắc Vân Tiêu, biểu cảm trên mặt Hoắc Dịch Dung lập tức thay đổi. Anh ta dời ánh mắt khỏi đôi mắt hoa đào kia, mím chặt môi, trên mặt cũng căng thẳng, giả vờ nghiêm túc đấy nhưng thực ra trong lòng vẫn không thể nào tiếp nhận được.
Chuỗi hạt Khôn Thiên Minh là vật cộng sinh với Hoắc Vân Tiêu, vòng vỡ thì người cũng vong. Im lặng một lúc, anh mới chậm rãi nói: “Anh hai, anh mất bình tĩnh rồi đấy.”
Giọng nói của anh trầm thấp, không giấu được vẻ không hài lòng. Hoắc Dịch Dung trừng mắt liếc anh một cái, nghiến răng nói: “Anh tin!”
Đúng là lãng phí tình cảm của anh ta, vừa rồi anh ta còn đau lòng đến mức suýt chút nữa đã rơi lệ đấy. Chỉ vì một Tần Nguyễn mà làm hỏng tất cả.
Hoắc Dịch Dung nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, rốt cuộc thì Tần Nguyễn đã rót loại thuốc mê hồn gì cho em ba mà khiến em ấy vừa cố chấp lại vừa kiên quyết như thế, cho dù đối mặt với cái chết cũng bình tĩnh thản nhiên như vậy. Người em trai lớn lên cùng anh ta, cho dù là em họ nhưng anh ta cảm thấy mình còn thân thiết và yêu thương em ba hơn cả anh trai ruột của mình.
Hoắc Vân Tiêu đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc đến bên cạnh Hoắc Dịch Dung và đưa tay vỗ vỗ vai anh ta. Nếu có thể, anh đương nhiên sẽ không lựa chọn bỏ lỡ khoảng thời gian đồng hành cùng con cái trưởng thành.
Nhưng, tất cả những điều này không phải do anh quyết định. Sau khi anh ta rời đi, Hoắc Vân Tiêu thu lại nụ cười trên mặt.
Anh lặng lẽ nhìn chằm chằm vào chuỗi tràng hạt Khôn Thiên Minh bị vỡ bảy hạt ở trên bàn. Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh nhìn gương mặt đang dần trở nên vặn vẹo vì tức giận của Hoắc Dịch Dung, trong mắt anh không khỏi lộ ra sự thất vọng nặng nề.
Sang năm một khi anh rời đi, mà anh hai lại có thái độ như vậy với Tần Nguyễn, thì bảo anh làm sao có thể yên tâm để Tần Nguyễn ở lại nhà họ Hoắc. Anh ta không hiểu vì sao lại đi đến nước này.
Bao nhiêu năm qua, nhà họ Hoắc đã phải tốn biết bao công sức và tâm huyết vì để kéo dài tính mạng cho Hoắc Vân Tiêu. Anh ta đấm vào bụng của Hoắc Vân Tiêu: “Em đó! Đang đùa anh đấy à!”
Hoắc Vân Tiêu từ nhỏ đã quen đùa giỡn với anh ta nên lưu loát tránh đi. Hoắc Dịch Dung lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, anh ta cắn răng nói: “Anh tình nguyện không có sự vinh hạnh này.”
Hoắc Vân Tiêu nhún vai, hai tay chống cằm, đôi mắt hoa đào mê người chớp chớp nhìn anh trai mình: “Nhưng ngoại trừ anh ra, em không nghĩ ra được sau khi em rời đi, thì còn ai có thể bảo vệ được mẹ con cô ấy.” Hoắc Dịch Dung vuốt mi tâm, giọng điệu cũng mềm đi: “Rốt cuộc thì Tần Nguyễn có mị lực lớn đến mức nào mà khiến em trở thành như thế? Em ba à, em có nghĩ tới A Diêu và An Kỳ, cùng cô con bé chỉ còn mấy tháng nữa là ra đời không?”
Nghĩ đến con gái sắp sinh, sắc mặt Hoắc Vân Tiêu dịu đi: “Có chứ, cho nên em mới giao cả bốn mẹ con cô ấy cho anh. Nếu như nói ở trên đời này ai là người mà em tin tưởng nhất, thì chỉ có anh thôi anh hai ạ.” Hoắc Vân Tiêu ném bừa chuỗi hạt Khôn Thiên Minh lên bàn, anh rũ mắt xuống rồi cười nhẹ: “Cái gì mà nguyên nhân dẫn đến? Giữa em và cô ấy đâu phải chỉ nói chuyện sống chết là được. Phát triển như hiện tại mới là phù hợp nhất với mong muốn của em, cũng là bố cục hoàn hảo nhất mà em đã sắp đặt nhiều năm qua, em đã chờ đợi quá lâu để có được ngày này. Bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng mà em đã lên kế hoạch, Tần Nguyễn và những đứa trẻ mới là mục tiêu cuối cùng của em. Anh hai, em không muốn đến thời điểm ấy, nhà họ Hoắc lại trở thành nét bút hỏng lớn nhất trong kế hoạch của em.”
Rõ ràng là là giọng trần thuật rất bình tĩnh, nhưng Hoắc Dịch Dung lại có thể nghe ra được sự uy hiếp trong lời nói của Hoắc Vân Tiêu. Bây giờ nghĩ lại, thấy thật may vì mình đã kìm lại được nên không bị mất mặt.
Hoắc Nhị gia thẹn quá hóa giận, đấm vào vai Hoắc Vân Tiêu, sau đó ra vẻ bình tĩnh rời khỏi văn phòng. Thấy anh hai thẹn quá hóa giận, khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười xấu xa, đôi mắt hoa đào phong lưu đa tình híp lại, toàn thân tỏa ra khí chất ung dung cao quý.
Anh lại nói: “Anh hai, anh phải tin tưởng em.” Nhìn Hoắc Chi đứng bên cạnh, Tần Nguyễn đột nhiên hỏi: “Áo cưới của Tam gia không cần đo kích thước sao?”
Hoắc Chi tiến lên một bước, thấp giọng trả lời: “Kích thước may quần áo của chủ nhân được gửi tới rồi ạ. Phu nhân cần ước lượng số đo trong vòng một tháng nữa là bởi vì cô đang mang thai, vì vậy nhà thiết kế phải tự mình tới đây để đo đạc ạ.”
Tần Nguyễn bĩu môi, cụp mắt xuống uống canh.