Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1143: Tống bán tiên ở gầm cầu vượt gọi điện thoại xin giúp đỡ



Những hòa thượng xung quanh bị hơi thở chết chóc lạnh lẽo và mạnh mẽ này trấn áp, sắc mặt họ lập tức thay đổi, họ gần nhưk đồng thời gõ vào cái mõ trước mặt.

Những tiếng đánh mõ xa xăm giúp lòng người yên ổn cùng một lúc vang lên.
Âm sắc dày và vô cùng cuốn hút.

Tiếng đánh mõ tràn ngập sức mạnh của phù văn, phối hợp với tiếng đọc kinh vaăn “Thiên La Huyền Bảo Kinh” của Tuệ Thành, một làn sóng sức mạnh lan tỏa từ vòng tròn của các nhà sư tràn về phía Hoắc Vân Tiêu. Người đàn ông ở phía đối diện cũng nhìn thấy Lâm Hạo, trên mặt anh ta hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình thường trở lại.

Lâm Hạo đứng tại chỗ lẳng lặng chờ đợi đối phương.

Thế nhưng, người đàn ông đó lại đi sượt qua người anh ta mà không nói một lời nào, giống như không nhìn thấy anh ta vậy.
Giọng nói vội vàng hốt hoảng của Tống bán tiên vang lên từ loa điện thoại.

Lâm Hạo nhìn đồng hồ và bảo: “Thời gian này hẳn là phu nhân đang nghỉ ngơi.”

Nghe Lâm Hạo nói vậy, Tống bán tiên ở đầu dây bên kia lập tức kêu lên: “Cậu Lâm à, mạng người quan trọng! Xin cậu hãy cho tôi nói mấy câu với đạo hữu Tần.”
Bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của Lâm Hạo đổi thành nắm chặt cánh tay của Ngụy Ân, mắt Lâm Hạo đỏ ửng lên, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh không có gì muốn nói với tôi à?”

Nhìn dáng vẻ sắp khóc của Lâm Hạo, Ngụy Ân đưa tay lên sờ mái tóc đầu đinh của anh ta, vẫn là vẻ mặt đáng ghét như cũ, nhưng trong giọng nói lại ẩn chứa sự dịu dàng: “A Hạo, em trưởng thành rồi.”

“Bốp!”
Đây là lần đầu tiên ông già Tống gọi điện thoại cho anh ta, Lâm Hạo đặt đũa xuống bàn ăn, đứng dậy nghe điện thoại và đi ra ngoài cửa.

Sư phụ Tống?”

“Cậu Lâm à, tôi vừa gọi điện cho đạo hữu Tần nhưng không liên lạc được, không biết bây giờ cô ấy có tiện nghe điện thoại không?”
Thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ mặt anh nhẹ nhõm, cũng không bị ảnh hưởng gì.

Khu nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn tiễn hai anh em nhà họ Phó đang vô cùng biết ơn cô, rồi bảo Hoắc Chi tự đi làm việc của mình, còn cô đi một mình lên lầu nghỉ ngơi.
Phải biết rằng, hai hoàng tử nhỏ cũng do Tần Nguyễn sinh ra, những người khác không có được đãi ngộ này đâu.

Bởi vậy có thể thấy được, tất cả mọi người trong nhà họ Hoắc đều để ý tới cô công chúa nhỏ trong bụng Tần Nguyễn.

Tống bán tiên ở đầu dây bên kia than thở: “Tôi nhiều nhất chỉ có thể cầm cự được hai tiếng nữa thôi, ở đây không chỉ có mình tôi, mà còn có rất nhiều Thiên sư khác cũng bị nhốt lại. Hơn nữa, tôi đang dùng pháp bảo che giấu hơi thở xung quanh, cho nên mới may mắn gọi được điện thoại cho cậu.”
Đôi mắt Ngụy Ân khẽ lóe lên, sau đó cười bảo: “Hai ngày trước anh có qua thăm bà, bà nội còn rất khỏe, ngày nào cũng tụ tập với mấy ông bà già cùng tòa nhà, vô cùng náo nhiệt.”

“Bốp!”

Lâm Hạo đấm một phát về phía gương mặt gợi đòn của Ngụy Ân, anh ta gầm lên: “Mẹ kiếp, anh có biết tôi đi tìm anh bao lâu rồi không, tôi còn tưởng anh chết con mẹ nó rồi cơ! Bà nội cũng suýt nữa đã khóc mù cả mắt đấy!”
Lâm Hạo vỗ cái tay trên đầu mình, anh ta lùi lại hai bước và lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngụy Ân: “Mọi người đều cho rằng anh chết rồi.”

Ngụy Ân giật giật môi: “Anh vẫn còn sống.”

Cái thái độ nhơn nhơn của Ngụy Ân làm cay mắt Lâm Hạo, không biết anh ta nghĩ đến cái gì mà dùng giọng điệu đầy ác ý, nói: “Bà nội không có ở đây đâu.”
Lâm Hạo không biết nghĩ như thế nào lại đưa tay ra níu lấy ống tay áo của đối phương.

Giọng nói chất vấn vang lên từ miệng của anh ta: “Tại sao anh lại ở đây?”

Người đàn ông chậm rãi quay đầu, ánh mắt âm u nhìn Lâm Hạo, trên cơ thể của người này tỏa ra thứ khí thế làm cho người ta không thoải mái.
Hai ngày nay Tần Nguyễn không ra ngoài, nên Lâm Hạo cũng rảnh rỗi.

Lúc này, anh ta đang ngồi ăn trưa cùng những ám vệ khác ở trong phòng ăn thì nhận được cuộc gọi của Tống bán tiên.

Lâm Hạo từng cùng Tần Nguyễn đi đến gầm cầu vượt và trò chuyện vài câu với ông già Tống mở quầy hàng dưới gầm cầu vượt, hai người có trao đổi số điện thoại với nhau.
Sát khí âm u lạnh lẽo tỏa ra từ cơ thể Hoắc Vân Tiêu lập tức bị sức mạnh của kinh văn áp chế.

Anh cũng không chống cự, mà chọn giải phóng sức mạnh của mình.

Bên trong khoảnh sân nhỏ không có gió, nhưng gió vẫn nổi lên thổi tung mái tóc của Tam gia, để lộ ra gương mặt tuấn tú cùng vầng trán đầy đặn.
Lâm Hạo cau mày, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, một lát sau anh ta mới bảo: “Cho tôi địa chỉ, tôi sẽ đi tìm phu nhân ngay bây giờ.”

Tống bán tiên lập tức báo lại địa chỉ của mình, ông ta vô cùng cảm kích, nói: “Cảm ơn cậu rất nhiều.”

Trước khi cúp điện thoại, ông ta giải thích vài câu rằng mình có nhận lời làm ăn với một vài đồng nghiệp, lúc đầu tưởng rằng chỉ là một vụ nhỏ thôi, không ngờ lại đụng phải lệ quỷ.
Lâm Hạo biết ông ta nói mạng người quan trọng hẳn là có liên quan đến chuyện linh dị Huyền học, bèn nhếch môi và trầm giọng hỏi: “Ông có thể đợi một tiếng được không? Trong lúc phu nhân nghỉ trưa không cho phép bất cứ ai quấy rầy.”

Đây là quy định do Tam gia đích thân ra lệnh, dù có xảy ra chuyện lớn cỡ nào cũng không thể quấy nhiễu giấc ngủ của phu nhân.

Ai mà không biết Tam gia cực kỳ để ý đến đứa trẻ trong bụng Tần Nguyễn, nghe nói là con gái, lúc ông cụ Hoắc và ông Hoắc biết tin tức này, tất cả người hầu, ám vệ, người làm vườn và những người làm khác trong nhà họ Hoắc đều nhận được một khoản tiền hậu hĩnh.
Anh ta nắm lấy cổ áo của Ngụy Ân, bên trong đôi mắt đỏ bừng tràn đầy lên án và tức giận.

Đối mặt với cú đấm của Lâm Hạo, Ngụy Ân cũng không đánh trả.

Sau khi Lâm Hạo dừng lại, Ngụy Ân lau máu ở khóe môi, anh ta bình tĩnh nói: “A Hạo, em nên biết ở bên cạnh anh rất nguy hiểm, trước khi nguy hiểm biến mất, anh làm sao dám liên lạc với em và bà nội.”
Có thể là bụng bắt đầu nhú, nên phản ứng mang thai cũng theo đó mà xuất hiện, mấy ngày nay cô càng ngày càng thích ngủ.

Khi cô đang nằm nghỉ trưa trên giường, điện thoại di động để ở trên bàn sáng lên, nhưng vì lượng pin không đủ nên điện thoại tự động tắt nguồn.

Không lâu sau, một người nào đó ở trong tòa nhà nhỏ phía tây nơi ám vệ sống, nhận được một cuộc điện thoại.
Lâm Hạo cười lạnh, bên trong tiếng cười không hề che giấu sự trào phúng: “Thế chẳng lẽ anh không thể thoáng để lộ ra một chút tin tức à, chỉ một chút thôi cũng được mà!”

Thấy có hai ám vệ đi ngang qua, Ngụy Ân xích lại gần mặt của Lâm Hạo, đè thấp giọng xuống cảnh cáo: “Anh không cho phép hai người có một chút xíu nguy hiểm nào!”

Lâm Hạo đang muốn nói chuyện thì Ngụy Ân lại lên tiếng nhắc nhở: “Nơi này là nhà họ Hoắc, em còn muốn tiếp tục làm loạn sao?!”

Lâm Hạo thở hổn hển, cảm xúc trong đáy mắt không biết là hận hay là oán.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.