Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1142: Không nhìn thấy người, đừng trách tôi san phẳng chùa nam ẩn



Câu nói nghìn năm không gặp của Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng làm tan băng giá trong mắt Tuệ Thành, có một chút mờ mịt bất an lan tràn ở sâu bkên trong đáy mắt anh ta.

Nói cách khác, vào khoảnh khắc nhìn thấy Hoắc Tam gia, cả trái tim anh ta đều đang chìm trong sóng gió. c

Tuệ Thành khẽ cau mày rồi lập tức giãn ra, màu sắc của nốt ruồi chu sa ở giữa lông mày càng thêm đỏ thắm. Tuệ Thành đứng ở trước cửa, quay người nhìn về phía Hoắc Dịch Dung đi theo phía sau họ.

Bắt gặp ánh mắt không chút gợn sóng nào của anh ta, Hoắc Dịch Dung khẽ nhíu mày, hỏi: “Sao không đi tiếp?”

Tuệ Thành chắp tay, nói: “Thí chủ Hoắc, ngài không thích hợp để đi tiếp.”
Hoắc Vân Tiêu suy đoán, dưới tình huống đối phương không khôi phục trí nhớ, thì ngoại trừ cái kíp nổ “Thiên La Huyền Bảo Kinh” ra, nguyên do hẳn là đến từ Tần Nguyễn.

Người đàn ông trước mặt này rất khôn ngoan, thông minh và giảo hoạt.

Tuệ Thành nhân cơ hội này nói tiếp: “Tiểu tăng xin ghi nhớ.”
“Đại sư Tuệ Thành, thầy có biết ý nghĩa của câu người xuất gia không biết nói dối không?”

Tầm mắt đang cụp xuống của Tuệ Thành nghe thấy vậy, đồng tử trong mắt đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt lạnh nhạt cũng phát sinh biến hóa rất nhỏ.

Chỉ có điều đầu anh ta đang cúi thấp nên người ta không thể nhìn trộm được thần sắc trên gương mặt của anh ta.
Không phải anh không tôn trọng người khác, mà là bẩm sinh từ trong xương của anh đã có lực uy hiếp, cùng trên người anh toát ra khí thế cao quý, uy nghiêm không có cách nào xóa đi được.

Đây cũng là một mặt mà Tam gia tuyệt đối sẽ không bao giờ để lộ ra ở trước mặt Tần Nguyễn.

Tuệ Thành hạ hai bàn tay đang chắp trước ngực xuống, sau đó đưa tay mời mọi người vào chùa: “Có thể giúp đại nhân một chút sức lực là vinh dự của tiểu tăng và chùa Nam Ẩn.”
Mặc dù vậy, Hoắc Vân Tiêu cũng đoán được lúc này vẻ mặt của anh ta hoảng hốt như thế nào.

Khi đối phương cảm thấy lo lắng bất an, anh lại tiếp tục nói, nhưng lần này đầy ý cảnh cáo.

“Tần Nguyễn đã tiếp xúc mấy lần với thầy, có một số việc trong lòng chúng ta đều biết rõ. Tôi không cần biết ký ức của thầy khôi phục lại bao nhiêu, nhưng sau này đại sư Tuệ Thành đừng nhúng tay vào chuyện của A Nguyễn nữa.”
Chùa Nam Ẩn đúng là không đơn giản.

Ba người lần lượt đi vòng qua sảnh trước, mùi đàn hương từ trong chùa xộc vào mũi, đây là mùi hương do các hòa thượng hoặc phật tử trong chùa đốt lên, là mùi hương hỏa của nhân gian.

Đi qua khoảng sân rộng với những bức tường được chạm khắc hình Phật, ba người bọn họ đi xuyên qua hành lang dài và dừng lại trước cổng vòm ở cuối hành lang.
Anh ta chắp taya trước ngực, trên mặt không có biểu cảm gì, giọng nói bình thản vang lên: “Thí chủ Hoắc, tiểu tăng vẫn mạnh khỏe.”

Sáng nay Tuệ Thành nhận được cuộc gọi từ Hoắc Nhị gia, biết Hoắc Vân Tiêu muốn dùng “Thiên La Huyền Bảo Kinh” để áp chế sức mạnh tiết ra khỏi cơ thể.

Nếu không, anh ta đã không có cơ hội tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy với người thừa kế ôn hòa nho nhã này của nhà họ Hoắc.
Nhìn thấy thái độ thờ ơ và xa cách của Tuệ Thành, Hoắc Vân Tiêu biết ngay anh ta còn chưa khôi phục lại ký ức trước đây.

Nhưng, anh tiến lên hai bước, bên trong đôi mắt u ám lạnh lẽo sâu không thấy đáy hiện lên một tia kỳ dị, từ trên người anh tràn ra một luồng hơi thở hung hãn, mang đến cảm giác áp bách vô tận.

Ánh mắt nặng nề của anh nhìn hòa thượng trước mặt, anh cất giọng nói trầm thấp mang theo một chút dụ hoặc: “Thầy có biết thân phận của tôi?”
Thái độ của anh ta rất kính cẩn nghe theo, không hề có một chút tỏ ra miễn cưỡng nào.

Hoắc Vân Tiêu chậm rãi sửa lại ống tay áo, anh thản nhiên nói: “Hôm nay tôi tới đây là muốn nhờ cậy đại sư, sau đó phải làm phiền các vị rồi.”

Rõ ràng là đang cầu xin sự giúp đỡ, nhưng thái độ của anh lại kiêu ngạo, giống như đang bố thí cho chùa Nam Ẩn vậy.
Tuệ Thành dẫn đường cho hai người, anh ta bước vào ngưỡng cửa của chùa Nam Ẩn.

Hoắc Dịch Dung vừa bước chân vào trong chùa, sắc mặt vốn đang sầm sì thoáng chốc thay đổi.

Anh ta tin chắc đây không phải là ảo giác, khoảnh khắc bước chân vào chùa thì những lo lắng và bất an mấy ngày qua, cùng tâm hồn của anh ta đều như được gột rửa.
Giọng điệu của anh ta rõ ràng không còn run rẩy vì phải chịu áp lực như vừa rồi nữa, mà khôi phục lại vẻ thong dong thường ngày.

Hoắc Vân Tiêu quay đầu, vẫy tay với Hoắc Dịch Dung đang đứng hút thuốc ở trước xe: “Anh hai, chúng ta cùng vào đi, phong thủy và không khí ở chùa Nam Ẩn rất tốt, vào đi dạo trong chùa cũng có thể giúp gột rửa nội tâm bồn chồn của anh đấy.”

“Vớ vẩn!”
Bước chân anh ta nhẹ bẫng, cảm giác cơ thể nhẹ nhàng vô cùng kỳ diệu, nhưng đó không phải là một cảm giác tồi tệ.

Nghĩ lại lời em ba vừa mới nói, trên môi Hoắc Dịch Dung nở một nụ cười tươi rói.

Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao em ba lại dẫn anh ta đến đây rồi.
Hoắc Vân Tiêu nhìn thấy các nhà sư ngồi xếp bằng thành một vòng tròn bên trong khoảnh sân nhỏ, đồng thời cũng nhìn thấy một cuốn kinh thư trên chiếc bàn ở giữa bọn họ, nó đang được bảo vệ bởi trận pháp.

Chắc hẳn đây chính là “Thiên La Huyền Bảo Kinh”.

Hoắc Vân Tiêu quay đầu, nhẹ nhàng nói với Hoắc Dịch Dung: “Mọi người hay nói cảnh chùa Nam Ẩn ở trên núi Kinh Tiêu là đẹp nhất, chẳng mấy khi có cơ hội, anh hai đừng bỏ lỡ nhé, chắc khoảng một tiếng nữa em sẽ ra thôi.”
Hoắc Dịch Dung khinh thường cười khẩy một tiếng.

Nhưng hành động lại cực kỳ phối hợp.

Anh ta ném nửa điếu thuốc trong tay xuống đất, rồi dùng mũi chân giẫm nát, xong việc mới đi về phía cổng chùa Nam Ẩn.
Cơ thể Tuệ Thành khẽ run lên, anh ta bị hơi thở chết chóc đẫm máu nồng đậm bao phủ, đến ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên khó khăn.

Đôi mắt anh ta nhanh chóng rũ xuống, che giấu vẻ sợ hãi trong mắt mình, anh ta cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhất có thể và đáp: “Nếu tiểu tăng đoán không sai thì đại nhân đến từ Phong Đô.”

Hoắc Vân Tiêu cười lạnh một tiếng, anh cất tiếng nói trầm thấp đầy tà khí: “Làm sao thầy biết?”
Hoắc Dịch Dung không từ chối, anh ta gật đầu và bảo: “Sau một tiếng nữa anh sẽ ở chỗ này chờ em, không nhìn thấy em thì đừng trách anh san phẳng chỗ này.”

Lời này nói với Hoắc Vân Tiêu, nhưng ánh mắt của anh ta lại dán chặt vào Tuệ Thành, trong lời nói không hề che giấu sự uy nghiêm.

Tuệ Thành nhìn về phía trước, giống như không nghe thấy lời uy hiếp này.

Hoắc Vân Tiêu tỏ vẻ bất đắc dĩ, vẫy tay với anh hai nhà mình: “Anh đi đi, một tiếng nữa gặp.”

Nói xong, anh bước vào trong sân.

Tuệ Thành dẫn Hoắc Vân Tiêu đến khoảnh đất trống mà các nhà sư đang ngồi thành một vòng tròn, anh ta chỉ vào tấm nệm bồ đoàn trên mặt đất và nói: “Thí chủ Hoắc, mời ngồi.”

Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn cuốn kinh thư đặt trên bàn cách đó không xa, trên trang bìa hiện lên năm chữ “Thiên La Huyền Bảo Kinh”.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.