Cô cong môi cười với Huyền Thanh: “Không 2ngờ chúng ta lại gặp lại, đã nhiều năm không gặp, hình như anh sống cũng chẳng được tốt lắm nhỉ, năm đó chẳng phải anh rất khá à, sa7o bây giờ lại chật vật như thế này?” Ngay lúc Tần Nguyễn lôi Huyền Thanh vừa giẫm lên bậc cầu thang đầu tiên, thì một bóng người quỷ dị từ trên lầu phi thân xuống.
Kiều Hi mặc đồ ngủ phi thân xuống lầu, cậu ta đứng ở sau lưng Tần Nguyễn, hai mắt đỏ như máu hung ác nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, trong mắt tràn đầy thù hận. Ánh mắt kinh tởm của gã quét qua cơ thể Tần Nguyễn, dâm đãng liếm liếm môi: “Cô càng ngày càng xinh đẹp, làm máu trong người tôi sôi trào hết cả lên rồi đây này.”
“Muốn chết!” Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, không có bất kỳ sự mập mờ khiến cho người ta phải tưởng tượng nào.
Nhưng đây là lời tuyên thệ chủ quyền đơn phương của Hoắc Tam gia. Là Huyền Thanh đang giở trò quỷ!
Roi vàng rời khỏi tay Tần Nguyễn, xoay xung quanh Huyền Thanh và trói gã lại. Giọng nói du dương của cô lộ ra sự lạnh lẽo, gương mặt tuy nở nụ cười đấy, nhưng đáng tiếc nụ cười này lại không thật lòng.
Khuôn mặt vốn đã rất chật vật của Huyền Thanh càng thêm vặn vẹo vì đau. Tần Nguyễn là người phụ nữ của anh, bất kỳ người nào cũng không thể nhớ thương cô.
Huyền Thanh không mù, gã đã nhìn ra mối quan hệ của hai người, đôi mắt nham hiểm của gã lộ ra ánh sáng đáng sợ, cổ họng ngậm máu phát ra lời khinh bỉ và châm chọc: “Thì ra là giày rách bị người khác chơi qua rồi, con hàng nát!” Mặc dù Huyền Thanh đang bị thương, nhưng dù sao gã cũng là một pháp sư, vẫn có thực lực để phản kháng lại.
Mấy ám vệ của nhà họ Hoắc đặt tay lên vai Huyền Thanh và ấn mạnh cánh tay của gã về phía sau. Trong mắt Hoắc Vân Tiêu toát ra một tia hung ác, lạnh lùng, nguy hiểm, đôi môi mỏng xinh đẹp gợi cảm mấp máy: “Mi thật sự không biết chữ “Chết” viết như thế nào, người của nhà họ Hoắc ta mà cũng dám động vào!”
Anh bắt đầu siết chặt cổ Huyền Thanh, thật sự định bóp cổ gã cho đến chết. Hoắc Vân Tiêu đứng một bên lạnh lùng nhìn luồng sát khí màu máu tỏa ra từ người Huyền Thanh khi gã đang niệm chú, anh biết sự tình không đơn giản như vậy.
Quả nhiên, đúng như suy đoán của anh. “Ahhhh!!!”
Một tiếng gào thảm thiết vang lên ở trên lầu. Huyền Thanh vừa dứt lời thì bị đạp một cú ngã lăn ra đất.
Gương mặt Hoắc Vân Tiêu đóng băng, anh lạnh lùng nhìn Huyền Thanh đang nằm trên mặt đất, ánh mắt không có một chút gợn sóng nào giống như nhìn một vật chết vậy. “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!” Nụ cười trên mặt Tần Nguyễn biến mất, trong đôi mắt như bốc lên hai luồng lửa giận.
Cô giơ tay đẩy Hoắc Tam gia đang đứng bên cạnh, rồi nhẹ nhàng nâng bàn tay lên, cây roi vàng được ngưng tụ bởi sức mạnh của lực Minh Thần xuất hiện trong tay cô. Nghe thấy lời nói của Tần Nguyễn, trong đôi mắt nham hiểm của gã hiện lên một tia đắc ý.
Gã nhếch miệng cười một cái, tự tin nói: “Cứ mơ đi!” Con mồi mà gã nhớ thương nhiều năm lại xuất hiện trước mắt, l2àm sâu bên trong nội tâm của Huyền Thanh bắt đầu rục rịch ngứa ngáy.
Nhất là khi nhìn thấy Tần Nguyễn ở trước mặt còn đẹp hơ0n so với trước kia, làm gã chỉ thiếu mỗi nước viết chữ “Muốn ngủ với cô” ở trên mặt. Kiều Hi, cậu tỉnh lại đi!”
Biết đó là Kiều Hi, Tần Nguyễn không dám hạ tử thủ, cô không ngừng giằng co với đối phương, cố gắng đánh thức tâm trí của cậu ta. Là Kiều Hi!
Tần Nguyễn quay đầu nhìn về phía trên lầu, sắc mặt cô tái nhợt. Anh bật ra tiếng cười lạnh, tuyên bố: “Tộc Pháp Sư chắc chắn sẽ bị diệt!”
Huyền Thanh sửng sốt một chút, sau đó cười như điên: “Thánh nữ nhất định sẽ dẫn dắt tộc Pháp Sư đứng trên đỉnh cao của Nhân giới và các người đều là tù binh, ha ha ha... Cho dù Tần Tiểu Ngũ bị người khác chơi qua, tao cũng không ngại nếm thử mùi vị của cô ta đâu. Nếu như mày thức thời thì lập tức thả tao ra, sau đó đưa con ả kia cho tao chơi đùa, nói không chừng tao sẽ tha mạng cho mày. Nếu không, chờ Thánh nữ đến, chúng mày đều sẽ chết!” “Tam gia không thể!”
Tần Nguyễn đang giằng co với Kiều Hi nhìn thấy cảnh này thì vội vàng hô lên. Bây giờ Tam gia vì người này mà tức giận, cảm nhận được lồng ngực anh phập phồng, Tần Nguyễn thật sự đau lòng.
Thấy Huyền Thanh chật vật ngẩng đầu lên, Hoắc Vân Tiêu vươn tay ôm Tần Nguyễn vào trong ngực, dưới ánh nhìn chăm chú của đối phương, anh cúi đầu hôn lên môi Tần Nguyễn. Huyền Thanh thoáng dừng niệm chú, nhưng giây tiếp theo gã lại tiếp tục, thậm chí còn không thèm mở mắt.
Tần Nguyễn rất tức giận với thái độ không thèm để ý này của gã. Thấy Tam gia tức giận, Tần Nguyễn đi lên phía trước đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, giọng cô vừa hờn dỗi vừa đau lòng: “Anh tức giận với một con súc sinh làm cái gì.”
Huyền Thanh chẳng qua chỉ là một tên tôm tép nhãi nhép, sở dĩ hiện giờ đối phương còn có thể sống được, là bởi vì Kiều Hi còn ở trên lầu chưa rõ sống chết. Lòng bàn tay thoáng dùng lực, nhẹ nhàng bẻ một cái.
Một âm thanh giòn tan vang lên. Roi vàng vừa xuất hiện, Tần Nguyễn lập tức vung roi.
“Chát!” Khi nhìn thấy Kiều Hi, cô lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, động tác cũng chậm hơn rất nhiều.
Kiều Hi không biết Tần Nguyễn đã nương tay với mình, mỗi cú đánh của cậu ta đều mang theo luồng sát khí mạnh mẽ, tràn đầy sự thù hận và muốn dồn Tần Nguyễn vào chỗ chết. Bàn tay siết chặt của Hoắc Vân Tiêu hơi nới lỏng, anh quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn.
Cô vẫn còn đang không ngừng tránh né sát chiêu của Kiều Hi, trông rất vất vả. Hoắc Vân Tiêu buông tay ra, cơ thể Huyền Thanh như một sợi mì rơi xuống đất.
Linh hồn của gã thoát ra khỏi cơ thể. Cây roi vàng trói trên người Huyền Thanh đã ăn mòn quần áo và bắt đầu ăn mòn da thịt trên người gã.
Nhưng người này như là không cảm giác được đau đớn, gã ở trong trạng thái xuất thần, tiếp tục niệm chú, sắc mặt không thay đổi. Trong giây phút tiếp theo, Huyền Thanh sử dụng pháp lực cực mạnh đánh bay những ám vệ đang áp chế gã.
Gã không chạy trốn, mà khoanh chân ngồi ở tại chỗ, nhắm chặt hai mắt, tay nhanh chóng làm động tác, miệng còn lẩm bẩm mấy câu. Sức mạnh đó quấn chặt với sức mạnh của lực Minh Thần trên cây roi vàng.
Tần Nguyễn biến sắc, bàn tay dùng thêm sức rút roi vàng ra khỏi sát khí màu đen. Sắp chết đến nơi mà gã còn ngông cuồng như thế.
Trong đôi mắt hoa đào tuyệt đẹp của Hoắc Vân Tiêu lóe lên một tia sáng đỏ, anh lại siết chặt cổ Huyền Thanh, giọng điệu bình tĩnh đến mức gần như lạ thường: “Hôm nay nếu để mi còn sống rời đi, chẳng phải nhà họ Hoắc sẽ trở thành trò đùa sao!” Đầu roi quất vào người Huyền Thanh, phát ra những tiếng chát nặng nề.
“Ô!” Huyền Thanh đột nhiên nhếch miệng cười: “Cô sẽ hối hận!”
“Chát! Chát!” Nhìn thấy hai người đánh nhau, Hoắc Vân Tiêu muốn ra tay ngăn cản, nhưng nghĩ tới điều gì anh lại thả tay xuống.
Hai tay của anh siết chặt lại thành nắm đấm, muốn dùng cách này để khắc chế xúc động muốn nhúng tay vào. Huyền Thanh còn không biết nguy hiểm đang ập đến, gã nhìn thấy trên người Tần Nguyễn đang giằng co với Kiều Hi đã bị sát khí huyết sát xâm nhập, gã biết mình đã không phụ sự nhờ vả của Thánh nữ, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.
“Bốp!” Tiếng cười của gã thu hút sự chú ý của Hoắc Vân Tiêu.
Tam gia vốn dĩ đang kìm nén cơn giận và không có nơi nào để phát tiết, anh bèn quay người và sải bước về phía Huyền Thanh. Nói xong, khóe môi gã chảy xuống một dòng máu.
Ánh mắt Tần Nguyễn sắc lẹm, đầy bắt bẻ nhìn từ trên xuống dưới Huyền Thanh, cô khẽ chậc một tiếng: “Ồn ào!” “Nguyễn Nguyễn, cẩn thận!” Hoắc Vân Tiêu lên tiếng nhắc nhở.
Cảm nhận được nguy hiểm đến từ phía sau, Tần Nguyễn ném luôn Huyền Thanh xuống đất, xoay người đánh nhau với kẻ tập kích cô. Nhưng cho dù đã bị roi vàng trói chặt, Huyền Thanh vẫn không ngừng niệm chú, còn Kiều Hi ở lầu trên càng la hét dữ dội hơn.
Tần Nguyễn tiến lên một bước, nắm lấy cổ áo nhuốm máu của Huyền Thanh và lớn tiếng quát: “Muốn phá cục Âm sát thì chỉ cần dùng máu của anh là làm được rồi, anh thật sự cho rằng tôi không dám giết anh?!” Anh biết cho dù Kiều Hi có bị quỷ ám thì cũng không phải là đối thủ của Tần Nguyễn, nhưng lòng dạ vẫn vô thức lo lắng.
Huyền Thanh từ dưới đất bò dậy, nhìn thấy hai người tử chiến thì cười đắc thắng. Huyền Thanh cắn răng nhịn đau, hai mắt gã tràn ngập sương mù màu đen, ánh mắt gã lạnh lùng đáng sợ nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn đã mất kiên nhẫn, cô trừng mắt với Huyền Thanh: “Anh nghĩ kỹ chưa?” Lời lẽ có thể nói là khá mỉa mai.
Thấy cô thừa nhận mình là Tần Tiểu Ngũ, Huyền7 Thanh vốn bị ám vệ của Hoắc gia áp chế, bèn ra sức giãy giụa. Tần Nguyễn vô cùng tức giận, túm lấy cổ áo Huyền Thanh và kéo gã lên lầu.
Nếu người này đã muốn tìm đường chết, thì cô sẽ giúp gã! Tần Nguyễn không lên tiếng, roi vàng lại một lần nữa đánh vào người đối phương.
Ngay khi cô chuẩn bị vung roi lần thứ ba, một luồng sát khí màu đen mạnh mẽ đột nhiên tỏa ra từ cơ thể của Huyền Thanh. Nếu không phải Huyền Thanh còn hữu dụng, hiện tại anh đã có thể lấy mạng gã rồi.
Ám vệ nhà họ Hoắc khống chế Huyền Thanh, đề phòng gã làm chủ nhân bị thương. Một tiếng tru đau thấu tim gan phát ra từ miệng Huyền Thanh.
Tần Nguyễn vẫn mang vẻ mặt tươi cười, cô đến gần Huyền Thanh và đi thẳng vào vấn đề: “Tối hôm qua anh hạ âm sát với Kiều Hi, xử lý con lệ quỷ đang ở trong cơ thể cậu ấy, tôi sẽ tha mạng cho anh!” Bọn họ cảnh báo bằng giọng lạnh như băng: “Thành thật một chút đi!”
Cảm nhận được cơn đau ập đến, Huyền Thanh không còn cách nào khác là ngoan ngoãn lại, nhưng gã không hề che giấu ý nghĩ xấu xa trong lòng. Dứt lời, cô nhấc chân giẫm vào phần đùi bị thương còn đang chảy máu của đối phương.
“A a a!!!” Đôi mắt lạnh lùng của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm đối phương, khóe môi anh chậm rãi cong lên, anh từ tốn nói: “Tộc Pháp Sư sẽ bị tiêu diệt, ta sẽ tự tay diệt nó!”
Linh hồn của Huyền Thanh lơ lửng trong không trung, gã kinh ngạc nhìn thi thể trên mặt đất.