Ông ta khom người với người đàn kông đang bị cơn giận bao phủ, run sợ nói: “Chủ nhân, thuộc hạ biết lỗi ạ.”
Chuyện xảy ra năm năm trước, ông ta đâu biết Tần Nguycễn là ai, cũng không quan tâm người được Tưởng Lục gia bảo vệ là người nào. Sở dĩ Hoắc Vân Tiêu có thể dễ dàng tìm ra, là vì mấy lần tốt bụng trong cuộc đời của anh đều có liên quan đến Tần Nguyễn.
Từ nhỏ đến lớn, tất cả những gì Hoắc Vân Tiêu trải qua chỉ là sự lạnh lùng như băng giá, không có một chút hơi thở của cuộc sống nào.
Chỉ có những gì liên quan đến Tần Nguyễn mới khiến anh không phải như chính mình. Đêm hôm đó vị giác của cô đã được hưởng thụ.
Chàng trai trẻ xuất hiện trước mặt đã để lại dấu ấn mạnh mẽ trong lòng cô.
Tần Nguyễn vừa nói, Hoắc Vân Tiêu lập tức lục lại những ký ức xa xưa. Năm đó, chính đôi mắt này đã giữ chặt ánh mắt của Hoắc Vân Tiêu, khiến anh vốn đã rời đi lại quay trở lại.
Khi còn trẻ, Hoắc Vân Tiêu không bình thản như bây giờ, anh nhớ năm đó mình còn trêu chọc cô bé này.
Hầu kết của Hoắc Vân Tiêu nhấp nhô, anh nhẹ giọng hỏi: “Tại sao lại lang thang ở bên ngoài vào nửa đêm? Em bị bắt nạt à?” Khi biết chàng trai hào hoa chói sáng năm đó chính là Hoắc Tam gia, trong lòng cô cảm thấy phấn khích không thể kiểm soát.
Duyên phận đôi khi thật kỳ diệu, để những người đến từ hai thế giới khác nhau lại gặp nhau tại giao lộ của những con đường khác nhau.
Duyên phận hết lần này đến lần khác, khiến những người lẽ ra không bao giờ tiếp xúc lại gặp nhau lần nữa. Cô nắm tay Tam gia, mười ngón tay đan vào nhau.
Ánh mắt lạnh lùng của Tần Nguyễn tiếp tục nhìn màn hình máy tính, cô bình tĩnh nói: “Huyền Thanh hạ âm sát với Kiều Hi, thông qua phần bị thương ở ngón trỏ tay trái làm môi giới, âm sát đang nằm trong người Kiều Hi, bây giờ cả hai đã dính vào với nhau.”
Tần Nguyễn chỉ vào động tác của Huyền Thanh khi anh ta thu tay lại, lạnh lùng nói: “Khi Huyền Thanh thu tay lại, ngón tay của anh ta rõ ràng đang bấm pháp quyết, chắc chắn là dùng thuật pháp của tộc Pháp Sư. Bây giờ phải tìm được Huyền Thanh và để anh ta tự mình giải quyết, nếu em cưỡng ép phá âm sát, Kiều Hi không những phải chịu đau đớn tột cùng mà còn mất đi một nửa tuổi thọ.” Là may mắn, cũng là vận mệnh và duyên phận.
“Đó là lòng tốt hiếm hoi của anh.” Hoắc Vân Tiêu thở dài, bàn tay mảnh khảnh vuốt ve mắt Tần Nguyễn: “Đó là vì mắt em quá đẹp.”
Hoắc Vân Tiêu chỉ truyền sự ấm áp một lần trong đời. Ký ức về cuộc đua xe đêm khuya ở khu tây nhanh chóng hiện lên trong đầu Hoắc Vân Tiêu.
Điều khiến Hoắc Vân Tiêu ấn tượng nhất trong ký ức là cô gái nhỏ trong bộ quần áo cũ nát, khuôn mặt lấm lem.
Cô đứng bên lề đường, đôi mắt sáng như sao trong đêm tối, đôi mắt đó lập tức bắt lấy ánh mắt của anh. Tần Nguyễn lắc đầu, giọng điệu tùy ý nói: “Em quên rồi, em chỉ nhớ anh cho em nước rất ngọt, bánh mì rất mềm, kẹo cũng rất ngọt, ngọt đến tận trái tim em.”
Nghe những gì cô nói, từng cơn đau nhói xuất hiện trong trái tim của Hoắc Vân Tiêu.
Anh kéo cô vào lòng, khàn giọng nói: “Nếu biết trước em là của anh thì hồi đó anh đã đưa em đi rồi.” Sắc mặt Hoắc Vân Tiêu khôi phục vẻ ấm áp, anh bình tĩnh hỏi: “Nhất định phải tìm được Huyền Thanh à?”
Tần Nguyễn gật đầu: “Đúng vậy!”
Bắt buộc phải tìm được đối phương thì Kiều Hi mới có thể tỉnh lại mà không bị tổn thất gì. Hoắc Vân Tiêu vươn ngón tay trắng trẻo thon dài, vuốt ve cái cằm tinh xảo của Tần Nguyễn, anh nhìn cô từ trái qua phải, nhất là ánh mắt.
Đôi mắt hồ ly gian xảo dần trùng khớp với cô gái nhỏ ở khu tây vào đêm khuya nhiều năm trước.
Hoắc Vân Tiêu khẽ vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn, cố gắng từ khuôn mặt thanh tú này tìm ra bóng dáng cô gái nhỏ năm đó. Chỉ một câu thôi, nhưng tràn đầy sát khí vô hình.
“Vâng.” Hoắc Khương khẽ thở phào, biết chủ nhân không trách mình mà trút cơn giận sang người khác.
Cảm nhận được sự tức giận tràn ra từ người đàn ông bên cạnh, Tần Nguyễn không nói gì. Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Bởi vì chúng ta đã quen biết nhau từ trước rồi.”
Hoắc Vân Tiêu không chút nghĩ ngợi nói: “Không thể nào.”
Nếu đã gặp Tần Nguyễn, anh không thể nào không có ấn tượng được. Thấy anh lại cau mày, Tần Nguyễn khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở khu tây.”
Tần Nguyễn lại vuốt nhẹ cặp lông mày đang cau lại của Tam gia, cô nghiêng đầu, giọng điệu vừa trêu chọc vừa dịu dàng: “J thần, anh có nhớ cô bé được anh tình cờ cho đồ ăn vào đêm khuya ở khu tây năm xưa không?”
Lần được cho đồ ăn ấy, không chỉ lấp đầy bụng Tần Nguyễn. Thấy sự tức giận giấu kỹ trong đôi mắt đào hoa vô tình của anh, cùng với sự đau lòng và tự trách đan xen, Tần Nguyễn không thể thốt lên lời.
Tần Nguyễn đưa tay vuốt hàng lông mày đang cau lại của Tam gia, cô dịu dàng nói: “Đừng cau mày, đừng nói là năm năm trước, cho dù là mười năm trước anh biết những gì em đã trải qua ở khu tây, thì anh sẽ không thương hại em đâu, anh cần gì phải làm bản thân lo nghĩ không đâu chứ.”
Khuôn mặt đẹp trai của Hoắc Vân Tiêu vẫn khiêm tốn tao nhã, đôi mắt đen thâm thúy nhìn Tần Nguyễn: “Làm sao em biết anh sẽ không?” “Anh sẽ sai người tìm ra gã, A Diêu và An Kỳ đã trở về, em đi ăn cơm với tụi nhỏ đi, anh sẽ báo cho em khi tìm được.”
Hoắc Vân Tiêu nói đầy tự tin, trong lời nói để lộ đêm nay anh nhất định sẽ tìm ra Huyền Thanh.
Tần Nguyễn muốn hỏi Hoắc Vân Tiêu làm thế nào để tìm ra Huyền Thanh giữa biển người mênh mông. Nghe nói Tần Nguyễn bị bắt nạt, thậm chí suýt nữa gãy một chân, trong lòng Hoắc Vân Tiêu tức giận không thể kiềm chế.
Sự tức giận giống một con đê vỡ, nó tuôn trào với tốc độ mạnh mẽ không thể ngăn cản, hoàn toàn bùng phát.
Giọng điệu của anh không cao, nhưng lại lộ vẻ uy nghiêm: “Điều tra!” Nói không hối hận là không đúng.
Hoắc Vân Tiêu chưa từng nghĩ kiếp này mình và Tần Nguyễn lại thoáng gặp nhau ba lần.
Nếu như nói lúc còn trẻ Hoắc Vân Tiêu gặp Tần Nguyễn khi đua xe, đó là lần đầu tiên bỏ lỡ.