Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1104: Huyền thanh xuất hiện, tam gia biết được sự thật năm đó



Hoắc Chi nghe tiếng lập tức khom người hành lễ, cung kính nói: “Chú Khương đã tìm được người đánh lén cậu Kiều Hi tối hôm qua, chủ1 nhân đang đích thân đi xem xét tình hình.”

Lông mày đang nhíu chặt của Tần Nguyễn giãn ra, xuyên qua cửa sổ sát đất trên2 hành lang cô nhìn về phía chân trời đã nuốt mất một nửa hoàng hôn, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh ấy ở đâu?” Đứng ở sau lưng Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn nhìn thấy người thanh niên xuất hiện trong video, chỉ cần liếc mắt là cô đã nhận ra ngay thân phận của đối phương.

Trước đây Tưởng Lục gia đã từng nhắc tới người này, không ngờ bọn họ lại gặp nhau nhanh như vậy, mặc dù cách nhau một cái màn hình, nhưng dù đối phương hóa thành tro thì cô cũng không nhớ nhầm.
Hoắc Chi: “Ở dưới l7ầu ạ.”

“Tôi biết rồi.” Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt, nhấc đi về phía cầu thang.
Sau đó, Tần Nguyễn ấn vào nút tạm dừng, khuôn mặt của người thanh niên hiện rõ trên màn hình, cô ngẩng đầu nhìn Hoắc Khương đang đứng bên cạnh, hỏi: “Năm đó khi tiếp xúc với Huyền Thanh, chú đã dùng cách gì để anh ta rời khỏi khu tây?”

Lúc này, Hoắc Khương vẫn chưa biết mối quan hệ nhiều năm trước giữa cô và Huyền Thanh, ông ta cau mày nhớ lại, rồi trầm ngâm nói: “Ngoại trừ Linh Hư Tử đấu pháp với cậu ta, tôi còn dùng danh nghĩa nhà họ Hoắc để uy hiếp, lúc đó tộc Pháp Sư không ngang ngược như bây giờ.”
Những gì hiển thị trên màn hình máy tính là Hoắc Dịch Dung và Kiều Hi đang ở trong hành lang của khách sạn Hoàng Đình, hai người được ám vệ của nhà họ Hoắc bảo vệ, di chuyển trong hành lang khách sạn.

Một người thanh niên mặc bộ vest giản dị với những đường nét nổi bật trên khuôn mặt bước về phía họ.
Có sáu chiếc máy tính được đặt trên bàn trong hội trường, trên mỗi màn hình đều có hình ảnh của0 Hoắc Dịch Dung và Kiều Hi.

Hoắc Khương mở đoạn video Kiều Hi bị người làm hại đêm qua, chỉ vào người lạ mặt trên màn hình máy tính, cung kính nói với người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha: “Chủ nhân, tôi đã gặp người này năm năm trước, năm đó Tưởng Lục ở khu tây xin giúp đỡ, tôi và Linh Hư Tử đã đến khu tây và có chiến đấu với người này.”
Tần Nguyễn ngồi xuống cạnh Hoắc Vân Tiêu, vươn tay ra nắm chặt bàn tay đang đặt lên đùi của anh, động tác thành thạo và tự nhiên.

Một nụ cười cưng chiều hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu, bất kể là phong thái hay tướng mạo ưu tú, thì trông anh cũng vừa ôn hòa lại vừa dịu dàng.
Nói cách khác, năm đó tộc Pháp Sư vẫn phải e ngại khi nghe thấy tên tuổi nhà họ Hoắc.

Tần Nguyễn mím môi cười, nhìn Hoắc Khương bằng ánh mắt đầy trêu chọc: “Chú có biết tại sao lúc đó Tưởng Lục gia lại nhờ chú giúp đỡ không?”
Hai bàn tay nắm chặt của họ nóng lên, có một sức mạnh đang chuyển động trong lòng bàn tay của họ.

Một cảm giác quen thuộc ập đến, Hoắc Vân Tiêu biết Tần Nguyễn lại đang bài trừ sát khí trong cơ thể mình, nhìn khuôn mặt phủ đầy mây đen của cô, anh lập tức hiểu ngay.
Ở tầng dưới.

Hoắc Khương đã7 lấy tất cả các video giám sát quay lại lúc Hoắc Dịch Dung và Kiều Hi ra ngoài vào đêm qua, đồng thời chỉnh sửa tất cả các video 2họ tiếp xúc với người lạ.
Cô gái này rõ ràng vẫn còn tức giận, bởi vì trước đó anh vào phòng ngủ mà không nói tiếng nào.

Tần Nguyễn không nhìn Hoắc Tam gia, đôi mắt đen láy của cô nhìn chằm chằm máy vi tính đang phát video, điều đó khiến Hoắc Vân Tiêu chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt cô, khuôn mặt đỏ bừng trắng nõn vô cùng xinh đẹp.
“Em biết người này, tên anh ta là Huyền Thanh, năm xưa lúc còn ở khu tây, em và anh ta từng có quen biết nhau.”

Một giọng nói dễ nghe vang lên sau lưng.
Hoắc Khương gật đầu, ông ta nhớ lúc Tưởng Lục gia nhờ giúp đỡ đã nói vì muốn bảo vệ một người, Hoắc Khương cũng hỏi người được bảo vệ là ai, nhưng Tưởng Lục gia không nói rõ mà chỉ nói rằng đó là một bé gái.

Thấy Hoắc Khương gật đầu, Tần Nguyễn hơi nhướng mày, trên mặt lộ vẻ kỳ quái: “Chú biết người năm đó chính là tôi không?”
Tần Nguyễn ngẩng đầu, nhìn Hoắc Khương đang đứng trước mặt mình, chậm rãi nói: “Năm đó tôi là người mà Tưởng Lục gia muốn bảo vệ, nếu không phải ông ấy nhờ chú giúp, sau đó nhà họ Hoắc ra tay đuổi bọn họ ra khỏi khu tây, có lẽ tôi đã chết mất xác từ lâu rồi. Khi đó tôi còn trẻ và xốc nổi, không biết bọn Huyền Thanh là người của tộc Pháp Sư, thậm chí còn có thuật pháp huyền môn, lúc đó tôi suýt nữa bị bọn họ đánh gãy một chân.”

Sau khi Tần Nguyễn lên tiếng, Hoắc Khương vô thức nín thở, khi nghe được những lời nói tiếp theo, vẻ mặt ông ta biến đổi, tràn đầy ngạc nhiên và không thể tin nổi.
Lần này, Hoắc Tam gia nhìn thấy rõ ràng, khi Hoắc Dịch Dung và Kiều Hi xuất hiện, ánh mắt của đối phương đã khóa chặt trên người Kiều Hi.

Nói cách khác, đối phương đã biết trước hành trình của anh hai và em họ, cho nên chờ đợi ở tầng này.
Phải biết rằng năm xưa Tần Nguyễn suýt nữa bị gãy chân vì người này.

Khi Hoắc Vân Tiêu và Hoắc Khương quay đầu lại, Tần Nguyễn vòng qua ghế sô pha đi lên phía trước.
Kiều Hi đã uống quá nhiều, bên phải có một ám vệ đỡ cậu ta, còn người thanh niên đi sượt qua bên trái Kiều Hi.

Bàn tay buông thõng ở bên cạnh người thanh niên bất ngờ chạm vào tay trái Kiều Hi, mặc dù động tác khép tay của đối phương rất nhanh, sau khi tua chậm video, có thể thấy rõ những động tác nhỏ của anh ta.
Khi người thanh niên rời đi, tay trái của Kiều Hi rõ ràng có máu.

Trong video, Kiều Hi uống quá nhiều, dường như cảm thấy đau và cau mày theo bản năng.
Hoắc Khương trợn mắt, không hiểu rõ lắm.

Hoắc Vân Tiêu đang không biết đặt tay xuống đâu để vuốt tóc Tần Nguyễn, trên mặt anh cũng lộ vẻ kỳ quái.
Tần Nguyễn ăn mặc rất giản dị, chỉ có một chiếc áo phông rộng có in các nhân vật hoạt hình, phía dưới là chiếc quần cắt cúp màu vàng nhạt, trông khá thoải mái.

Tần Nguyễn dùng tốc độ nhanh nhất trấn áp sát khí trên người Tam gia, trong lúc vô ý quay đầu nhìn, cô thấy sắc mặt người đàn ông ngồi bên cạnh đang khôi phục bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tần Nguyễn không hề do dự hất tay anh ra.
Ngay cả Hoắc Vân Tiêu cũng không nghĩ tới, nhà họ Hoắc và Tần Nguyễn lại có mối quan hệ sâu xa như vậy.

Nghe thấy Tần Nguyễn bị Huyền Thanh bắt nạt, suýt nữa còn bị đánh gãy chân, Hoắc Tam gia cảm thấy máu dồn lên thái dương, trái tim đập điên cuồng, lồng ngực nóng rực lên như nồi nước sôi, tim như bị lửa đốt, mi mắt giật giật.
Hoắc Vân Tiêu ôm bả vai Tần Nguyễn rồi kéo cô vào lòng, giọng nói dịu dàng như ngọc: “Nguyễn Nguyễn, câu này của em có ý gì?”

Tần Nguyễn định giơ tay đẩy ra để thoát khỏi vòng tay Hoắc Tam gia, nhưng nghĩ đến nhiều năm trước nhà họ Hoắc đã dùng cách khác để bảo vệ mình, cơ thể căng thẳng của cô cũng theo đó thả lỏng.
Nhận thấy tâm trạng người đàn ông bên cạnh dao động, Tần Nguyễn biết anh đang rất tức giận vì cô bị bắt nạt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.