Cô ta chỉ nói cho Tần Nguyễn biết chuyện nhà họ Tống muốn mình đi lấy chồng.
Trong lòng thầm tưởng tượng, có phải chủc nhân đang do dự không biết có nên để cô ta trở về hay không. Ánh mắt Hoắc Dịch Dung dò xét đánh giá Tống Tình, đột nhiên cười trầm thấp, tiếng cười lạnh thấu xương cùng với khuôn mặt tuấn tú tràn đầy lạnh lẽo, càng khiến người khác bị thu hút và cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Tống Tình cau mày khó hiểu: “Anh cười cái gì?”
Hoắc Dịch Dung nhìn mái tóc dài buộc đuôi ngựa của Tống Tình, anh ta thả gáy cô ta ra, đưa tay về phía Hoắc Khương ở bên cạnh. Tống Tình cũng không phải là người chỉ biết ngồi chờ chết, cảm thấy khó thở, ánh mắt cô ta lạnh lùng chẳng kém Hoắc Dịch Dung, nhìn chằm chằm vào anh ta, trong mắt nổi lên sát khí.
Đây là thứ gì mà lại dám giết cô ta, sao không hỏi thăm xem chủ nhân của cô ta là ai hả!
Tống Tình ngửa đầu, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười lạnh lùng nguy hiểm. Hoắc Dịch Dung nhíu mày, sắc mặt vốn đã âm trầm nay càng thêm u ám, anh ata thật sự không hiểu người phụ nữ trước mặt này: “Nghĩ linh tinh cái gì thế! Nếu cô đã lăn ra khỏi nhà họ Hoắc thì không có tư cách quay trở lại!”
Gương mặt tràn đầy chờ mong của Tống Tình trong nháy mắt hóa thành hư không, hai tay đang nắm lấy cổ tay Hoắc Dịch Dung thoáng bóp mạnh, đảo ngược lại khống chế trong tay, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cách xa tôi ra!”
Đồ thần kinh, hại cô ta kích động một trận! Anh ta nheo đôi mắt âm trầm, tiếp tục hỏi: “Là cô muốn lấy chồng hay là cô ấy?”
“Lấy cái rắm!” Tống Tình không nhịn được chửi bậy, sau đó lại giải thích: “Cô ta là tôi, tôi là cô ta, chúng tôi là một!”
Hoắc Dịch Dung đi đến trước người Tống Tình, anh ta hơi nghiêng người ghé sát vào tai cô ta, rồi cất giọng nói trầm thấp xen lẫn lạnh lùng: “Cô có biết Tống Tình đã là người phụ nữ của tôi không? Với tính cách của cô ta thì tuyệt đối sẽ không để gã đàn ông khác nhúng chàm. Tôi không quan tâm cô có đúng là cô ta hay không, nếu như cô dám làm bẩn cơ thể này, tôi sẽ giết cô!” Anh ta phải hiểu rõ, rốt cuộc thì người đêm đó là ai!
Đột nhiên, cơ thể Tống Tình lắc lư, trong đôi mắt đen của cô ta ánh lên một tia mê hoặc, trên khuôn mặt vốn còn chút cảm xúc cũng lộ ra vẻ trang nghiêm và thận trọng.
Cô ta nhìn lên bầu trời đen kịt, rồi đột nhiên quỳ một chân xuống đất, thực hiện một động tác quỳ lạy vô cùng kỳ lạ. Dứt lời, anh ta cúi đầu ngậm lấy đôi môi mềm mại của Tống Tình.
Nhìn gương mặt tuấn tú gần trong gang tấc trước mặt, hai mắt Tống Tình trợn to, mặt mũi đầy vẻ khó tin, hàng mi dài khẽ run.
Cơ thể của cô ta căng cứng, trong đầu hiện lên ký ức tương đối lộn xộn của cái đêm cô ta ân ái với người này. Cô ta là yêu tinh, làm sao mà dễ dàng chết như thế được.
Nhân loại chỉ có tuổi thọ khoảng trăm năm, còn cô ta thì đã trên vạn tuổi rồi, làm sao có thể so sánh được.
Thấy Tống Tình càng ngày càng không biết lựa lời mà nói, Hoắc Khương nghiêm nghị quát: “Tống Tình!” Hoắc Dịch Dung hơi cúi người, đưa tay bóp cổ Tống Tình, anh ta cất giọng trầm thấp như ác quỷ dưới Địa Ngục: “Cô thật sự cho là tôi không dám giết cô?”
Bàn tay đang bóp cổ Tống Tình chậm rãi siết chặt lại.
Ra tay tàn nhẫn, là thật sự muốn giết người. Ngay khi cô ta định đánh trả thì Hoắc Dịch Dung đã rời đi trước, anh ta dùng ngón tay cái cọ vào môi cô ta rồi nói bằng giọng chiếm hữu: “Nhớ kỹ cô là người của ai! Nếu dám quên, tôi không ngại giúp cô nhớ lại đâu.”
Giọng nói khàn khàn lạnh lùng, ẩn chứa một chút mập mờ khiêu khích.
Tống Tình đẩy bàn tay trên môi mình ra, vẻ mặt chán ghét nói: “Kỹ thuật của anh tệ như thế, đời này bà đây cũng không muốn có bất kỳ quan hệ gì với anh nữa!” Hoắc Dịch Dung lẩm bẩm hai chữ A Tình, nhìn chằm chằm vẻ mặt không một chút cung kính, thậm chí còn hơi kiêu ngạo của cô ta, anh ta lại hỏi: “Vậy Tống Tình là ai?”
Tống Tình nghe vậy thì hiểu đối phương đã phát hiện cô ta khác với một nhân cách khác, bây giờ bọn họ vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, Tống Tình do dự nói: “Cũng là tôi, nhưng cô ta ngủ say rồi.”
Lời nói này rất mâu thuẫn, nhưng Hoắc Dịch Dung hiểu. Nghĩ đến ký ức đêm hôm đó, sắc mặt của Tống Tình trở nên cực kém.
Mẹ nó chứ, quá đau luôn!
Thì ra ở trên đời này còn có một loại đau đớn thấu tim hơn là chịu sự tra tấn hành hạ. Ngay sau đó, cô ta đứng dậy từ dưới đất, trở tay vặn cánh tay Hoắc Dịch Dung ra sau lưng, rồi giam cầm cánh tay còn lại của đối phương, khiến bên bị khống chế đổi thành Hoắc Dịch Dung.
Không nghĩ tới chuyện Tống Tình thật sự sẽ ra tay, Hoắc Dịch Dung và Hoắc Khương đều sửng sốt.
Hoắc Khương tiến lên ngăn cản, dùng sức siết chặt tay Tống Tình, thấp giọng tức giận gầm lên: “Tống Tình, buông ra!” Anh ta nghi ngờ đầu óc Tống Tình xảy ra vấn đề.
Nếu như cơ thể này thật sự bị hai nhân cách chiếm giữ, vậy tại sao A Tình trước mặt lại biết chuyện đêm đó giữa anh ta và Tống Tình.
Chỉ dựa vào những gì đối phương vừa nói, anh ta có thể bẻ gãy cổ cô ta mà không cần lý do. “Ha ha ha ha...” Tiếng cười vui vẻ khẽ vang lên giữa đôi môi mỏng của Hoắc Dịch Dung.
Rõ ràng anh ta là người bị chế ngự, nhưng anh ta lại cười rất thoải mái.
Hoắc Khương và Tống Tình đều khó hiểu nhìn anh ta, người trước là vẻ mặt kỳ quái, người sau thì trợn trừng mắt, giống như đang nhìn kẻ bị bệnh thần kinh vậy. Bất kỳ người đàn ông nào bị nghi ngờ và khiêu khích như thế đều không thể chấp nhận được.
“Tệ?” Hoắc Dịch Dung liếm liếm răng nanh trong miệng, lạnh lùng nhìn Tống Tình.
Nhìn một lúc, anh ta nghiêng đầu ra lệnh cho Hoắc Khương: “Đi gọi bác sĩ Trần tới đây!” Đôi mắt hung ác của Hoắc Dịch Dung cụp xuống, nhìn cổ tay đỏ hồng của mình, trong mắt anh ta lập lòe, giống như sắp nổi giông bão.
“Tống Tình, cô thật sự không sợ chết!”
Tống Tình lườm anh ta một cái: “Tôi sẽ sống rất tốt, dù anh có chết thì tôi cũng không chết. Hoắc Khương lấy ra một chiếc khăn tay sạch sẽ rồi đặt nó vào tay Hoắc Dịch Dung.
Hoắc Dịch Dung chậm rãi lau sạch ngón tay, lạnh lùng nhìn Tống Tình, anh ta cất giọng nói bình tĩnh và lạnh lẽo: “Cô là ai?”
Tống Tình không chút nghĩ ngợi đáp: “A Tình!” Cô ta giơ hai tay lên trên đầu, chỉ ngón tay về một hướng nào đó trên bầu trời, thoạt nhìn dường như là một nghi thức rất cổ xưa.
Ngay sau đó Tống Tình đứng dậy, không thèm nhìn Hoắc Dịch Dung và Hoắc Khương mà lưu loát xoay người rời đi.
“Ngăn cô ta lại!”
Hoắc Dịch Dung vừa ra lệnh, Hoắc Khương lập tức xông lên.
Ngay khi ông ta sắp chạm vào vai Tống Tình thì bị một lực lượng mạnh mẽ vô danh đánh bật ra, cơ thể bị văng xa mấy mét.