Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1096: Không cho phép phạm thượng, kẻ nào dám can đảm chống lại, giết!



Tần Nguyễn nắm tay Tam gia nhà cô, bàn tay này thon dài đẹp mắt, trắng muốt, rất thích hợp để người ta cầm và thưởng thức1.

Hoắc Vân Tiêu dịu dàng nhìn cô. Sắc7 mặt của Hoắc Dịch Dung khẽ thay đổi, anh ta vô thức nhíu mày, giọng điệu cũng lạnh đi mấy độ: “Đang yên đang lành nhắc 2đến cô ta làm cái gì, ban đầu là chính cô ta muốn đi, bây giờ muốn quay về thì quay về à? Cô ta xem nhà họ Hoắc là nơi n0ào?!”

Anh ta chậm rãi cất cao giọng, nói xong lời cuối cùng, trong giọng nói lộ ra sự lạnh lẽo, rõ ràng là có oán hận đối với việc trước đây Tống Tình lựa chọn rời khỏi nhà họ Hoắc.
Thấy thái độ nhơn nhơn của cô ta, Hoắc Dịch Dung tức giận cười đáp lại: “Được lắm! Quả nhiên thả ra mấy ngày là gan to hơn rồi!”

Anh ta lại tiến lên một bước, vươn tay dùng sức kéo tóc Tống Tình: “Nghe nói cô muốn lấy chồng?”
Hoắc Dịch Dung bị Tống Tình phớt lờ hết lần này đến lần khác thì trong mắt đè nén lửa giận như muốn thiêu đốt cô.

Anh ta lạnh giọng quát: “Tống Tình!”
“Vâng, thưa chủ nhân.”

Hoắc Khương cung kính cúi đầu, cầm lấy văn kiện trên bàn rồi bước nhanh rời đi.
Hoắc Vân Tiêu đứng dậy nắm vai Tần Nguyễn và dẫn cô đi lên lầu: “Em yên tâm đi, anh hai có chừng mực, sẽ không làm ra chuyện gì không thể cứu vãn được đâu.”

Trước khi lên lầu, anh ra lệnh cho Hoắc Khương đang đợi ở một bên: “Chú đưa đồ trên bàn giao cho Nhị gia, nói cho anh ấy biết chuyện của gia tộc Boleyn để anh ấy tự mình giải quyết, dù sao gia chủ tương lai của gia tộc đó cũng là bạn thân kiêm bạn học của anh ấy.”
Điều này làm cho Hoắc Dịch Dung vốn đã rất tức giận rồi, giờ lại càng bùng lửa giận hơn.

“A!” Anh ta xì khẽ một tiếng, thong dong bước xuống bậc cầu thang.
Anh ta cứ nghĩ người phụ nữ này có chừng mực, biết chuyện gì nên làm và chuyện gì không nên làm.

Cô ta mới rời khỏi bao lâu mà đã nghĩ đến chuyện lấy chồng rồi!
Cơn tức giận không cách nào khắc chế trào lên từ đáy lòng của Hoắc Dịch Dung, cơn cáu giận bộc phát ra ngoài, không hề có ý định che giấu.

Có tiếng bước chân dồn dập từ xa đến gần, là Hoắc Khương đang bước nhanh về phía bọn họ.
Mặc kệ người phụ nữ này chơi chiêu gì, thì đối phương cũng đã thành công chọc giận anh ta.

Không biết phân biệt tôn ti trật tự, phạm thượng, dám tự tiện tìm gã đàn ông khác.
Nhưng Tống Tình cũng không sợ hãi như lúc trước, cô ta giương đôi mắt lạnh lùng sắc bén lên, lẳng lặng nhìn tên thần kinh trước mặt.

Đôi môi đỏ mọng hơi hé mở: “Anh là ai!”
Hoắc Dịch Dung đi ra ngoài cửa, nhìn thấy Tống Tình đang quỳ gối dưới chân bậc cầu thang.

Cô mặc một bộ đồ bó sát màu đen, ưỡn lưng rất thẳng, khí thế ngông nghênh, trông có vẻ không giống với lúc trước.
“Lấy chồng?”

Đôi môi mỏng của anh ta hơi cong lên, giọng điệu trầm thấp, trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng.
Trùng hợp lúc này Hoắc Khương từ trong nhà đi ra, nhìn thấy cảnh Tống Tình đang tấn công Nhị gia.

Ông ta bước nhanh xông lên trước, ánh mắt lạnh lẽo như có độc nhìn chằm chằm Tống Tình: “Tống Tình, cô đã quên quy củ rồi à, nơi này là nhà họ Hoắc, không phải nơi cô có thể muốn làm gì thì làm đâu!”
Tống Tình ngẩng đầu, ánh mắt không có tình cảm gì liếc nhìn Hoắc Dịch Dung.

Cô ta đưa tay lên bịt lỗ tai, thủng thẳng nói: “Tôi không điếc, anh nói to như vậy là muốn hù chết ai!”
Mỗi một tội đều giẫm lên điểm mấu chốt của anh ta.

Tống Tình chẳng thèm nhìn Hoắc Dịch Dung, thái độ hoàn toàn coi thường của cô ta khiến Hoắc Khương không khỏi cảm thấy quái dị.
Ông ta phát giác bầu không khí trong phòng khách rất đè nén.

Nghĩ đến người ngoài cửa, ông ta đè nén sự kỳ quái trong lòng, bước nhanh đến trước mặt ba người, khom người hành lễ và cung kính nói: “Chủ nhân, Tống Tình tới ạ, cô ấy đang quỳ ở bên ngoài.”
Tống Tình còn không biết nguy hiểm đến gần, cô quỳ thẳng tắp trên mặt đất, tư thế hoàn mỹ không tìm ra được một chút sai lầm nào.

Ngay khi cô ta đang nghĩ đến chuyện nên làm như thế nào để chủ nhân tiếp nhận mình, thì có một bóng đen che ở trước mặt cô ta.
Ông ta vừa dứt lời là Hoắc Dịch Dung đứng bật dậy, nhanh chân đi ra ngoài cửa, trông dáng vẻ cực kỳ tức giận như muốn giết người vậy.

Tần Nguyễn thấy thế thì cũng đứng dậy theo, cô vừa bước được một bước thì bị Hoắc Vân Tiêu đang ngồi ở trên ghế sô pha kéo tay.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Tình chậm rãi ngẩng đầu.

Nhìn thấy Hoắc Dịch Dung, tầm mắt của cô ta cụp xuống, thái độ như coi anh ta là người trong suốt.
Một trong những điều quan trọng nhất trong quy tắc của ám vệ nhà họ Hoắc, là không được phép phạm thượng.

Kẻ dám cả gan làm trái, giết!
Ngay sau đó, một bàn chân đi giày da giẫm mạnh lên vai cô, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh lùng: “Sao, cô mới rời khỏi bao lâu mà đã quên quy củ của nhà họ Hoắc rồi, kẻ phạm sai lầm phải quỳ rạp xuống đất, bao nhiêu năm học quy củ đều học ở trong bụng chó à!”

Giọng điệu rõ ràng là bình tĩnh, nhưng lại xen lẫn một tia lạnh lẽo, còn có sự nguy hiểm độc địa.
Thấy bọn họ giả ngu, Hoắc Dịch Dung bắt đầu lên gân, anh ta còn chưa b2ắt đầu gây chuyện thì Tần Nguyễn đã lên tiếng trước.

Nhớ đến chuyện mình gặp Tống Tình ở khu tây, cô mỉm cười nó7i với Hoắc Dịch Dung: “Anh Dung, hôm nay em gặp Tống Tình đấy, cô ấy nói muốn trở về, nhưng em từ chối rồi.”
Hoắc Dịch Dung lạnh giọng nói: “Cô đang giở trò gì vậy?”

Tống Tình không lên tiếng, cô ta liếc nhìn cái chân vẫn đang giẫm mạnh lên vai mình, muốn đè mình xuống đất, đôi môi đỏ mọng cong lên thành một nụ cười khinh thường và giễu cợt.
Tần Nguyễn gật đầu đồng ý, cô mỉm cười, thủng thẳng nói: “Tống Tình bảo nhà họ Tống ép cô ấy lấy chồng, em thấy tuổi cô ấy cũng không còn nhỏ nữa, nếu như thật sự tìm được người có duyên thì kết hôn cũng là lựa chọn tốt.”

Bàn tay đặt ở trên đùi của Hoắc Dịch Dung vô thức nắm chặt lại, các khớp xương phát ra tiếng răng rắc.
Tống Tình xuyên qua Hoắc Khương nhìn về phía cánh cửa phía sau ông ta, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Tần Nguyễn đâu, trong mắt cô ta hiện lên một tia thất vọng.

Hoắc Dịch Dung cau mày, thả lỏng bàn chân có phần tê dại, đôi mắt lạnh lùng khát máu nhìn chằm chằm vào Tống Tình, đôi môi mỏng tà ác mấp máy, nhưng lời nói ra lại cực kỳ nhẹ nhàng: “Tống Tình, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.”
Hoắc Dịch Dung cau chặt mày, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn đánh giá Tống Tình từ trên xuống dưới.

Sự xa cách và lạ lẫm trong mắt Tống Tình không giống như đang giả vờ, vẻ khinh thường ẩn sâu trong mắt cô ta cũng bị anh ta phát hiện rõ ràng.
Một giây sau, cô ta ra tay.

Cũng không biết Hoắc Dịch Dung bị ngón tay của Tống Tình điểm vào chỗ nào mà bàn chân đang giẫm lên vai cô ta giống như bị điện giật, vội vàng lùi về phía sau.
Bất kể Tống Tình có rời khỏi nhà họ Hoắc hay không thì đối phương cũng là người phụ nữ của anh ta.

Đã là người của anh ta rồi thì chính là vật sở hữu của anh ta.
Tần Nguyễn nhướng mày, vẻ mặt không tin: “Anh xác định là tình cảm, mà không phải là anh Dung đơn phương giết người?”

Cô nhìn thế nào cũng thấy Hoắc Dịch Dung không giống như có tình cảm với Tống Tình, trông lúc rời đi đối phương vô cùng tức giận, như muốn đun chảy người ta tới nơi.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.