Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1088: Những hồi ức ở khu tây, tần nguyễn đã từng chìm sâu trong vũng bùn



Xuyên qua cửa kính, Nicolas nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu, anh ta dụi mắt đầy ngạc nhiên.

Người này thật sự là 1Hoắc Vân Tiêu sát phạt quyết đoán đó sao?

Vừa rồi ở trong phòng, Hoắc Vân Tiêu mặt mày sắc bén, khí thế trông có vẻ kiềm chế2 nhưng thật ra rất hùng hổ. Còn người đàn ông ôm Tần Nguyễn ở ngoài cửa, vẻ mặt dịu dàng, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ, cà7ng lộ ra khí chất ôn hòa tao nhã.

Nhìn Tần Nguyễn nhỏ nhắn nép vào lòng Hoắc Vân Tiêu, Nicolas nghĩ đến năng lực điều khiển 7ma quỷ thần bí khó lường của cô, anh ta có một cảm giác trái ngược khó tả.

Nói cách khác, khi hai vợ chồng này tình cảm với 2nhau, anh ta có cảm giác không chân thực.
Cô gái này chính là ma quỷ, xinh đẹp như hoa, nhưng lại ra tay vô cùng tàn ác, tất cả mọi người ở khu tây đều biết điều đó.

Đã bao nhiêu năm, nhưng không có bất kỳ người đàn ông nào chạm được vào cơ thể cô.

Kẻ nào dám có ý đồ với Tần Nguyễn, hoặc sẽ bị tiêu hủy công cụ muốn gây án, hoặc sẽ bị gãy luôn một tay, một chân.
Nicolas nhìn trái nhìn phải, bắt gặp ánh mắt của Hoắc Khương, từ vẻ mặt vô cảm của đối phương, Nicolas có thể cảm thấy mình đang bị chê.

Khu tây.

Đoàn xe sang trọng của nhà họ Hoắc dừng ở cửa ngõ khu tây, Tần Nguyễn đẩy cửa xe, cô và Hoắc Chi lần lượt xuống xe.
Tần Nguyễn biết vũ khí năng lượng của đội Thiên Hành, giá của nó cao hơn vài chục lần so với vũ khí thông thường, thứ đó rất quý giá.

Bọn họ buông nhau ra, trong mắt lóe lên tia sáng dịu dàng.

Hoắc Vân Tiêu vuốt tóc Tần Nguyễn: “Em đi đi, nhớ về sớm một chút.”
Bạn không biết họ đã đi đâu, có thể ở một nơi có ánh sáng mặt trời nhưng không có tự do, đó đã là kết quả tốt nhất, ít nhất họ vẫn còn sống.

Còn vô số người mất tích buộc phải hiến nội tạng của chính họ, bị ném xuống cống rãnh hôi thối hoặc chôn xuống đất sau khi không còn giá trị sử dụng.

Xác của bọn họ sẽ thối rữa và giòi bọ sẽ làm bạn với họ, họ chết một cách lặng lẽ, không ai biết điều đó ngoại trừ hung thủ.
Khí chất quyết đoán mà họ tỏa ra có vẻ càng chân thực hơn, bọn họ vốn không phải n0gười lương thiện, cần gì phải khiến người khác ảo tưởng rằng họ rất thân thiện nhỉ.

Hoắc Vân Tiêu đang ôm Tần Nguyễn thì phát hiện ánh mắt chăm chú của Nicolas, cái cằm với đường cong hoàn mỹ của anh tựa vào đầu Tần Nguyễn, ấm áp dặn dò: “Gần đây anh đã cho nhóm Hoắc Chi trang bị vũ khí mà đội Thiên Hành chuyên dùng để tiêu diệt ma quỷ. Nếu có chuyện gì xảy ra, em đừng bảo vệ họ mà để họ xông lên trước, em phải bảo vệ mình trước đã.”

Tần Nguyễn gật đầu, ngoan ngoãn nói: “Vâng, em biết rồi.”
Thấy bạn mình nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn bằng ánh mắt dâm đãng, anh ta nhấc chân đạp vào mông bạn mình rồi mắng: “Mày muốn chết à, Tần Tiểu Ngũ mà cũng dám nhìn, không sợ cô ấy móc mắt mày ra sao?”

Người đàn ông bị đạp vào vũng nước, cả nửa khuôn mặt cũng vùi vào trong đó, người này còn chưa kịp nổi giận thì nghe thấy câu nói của người thanh niên kia.

Khuôn mặt vốn đã chật vật lại càng thêm thê thảm, người bạn hỏi với vẻ khó tin: “Cậu đang nói về ai thế?”
Nhìn đâu cũng thấy đủ loại rác rưởi, chuột chạy tán loạn, lũ gián tụ tập tại rãnh nước bẩn, bọn ruồi bay giữa không trung.

So sánh với những khu khác trong thành phố, nơi này thật sự quá lộn xộn.

Những ám vệ nhà họ Hoắc quanh năm sống trong lằn ranh nguy hiểm, khi nhìn thấy hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu ở nơi này, bọn họ cũng không nhịn được mà khẽ nhíu mày.
Hoắc Vân Tiêu nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn rời đi, nhẹ nhàng xoa đầu ngón tay đang thả xuôi bên người, hơi hoài niệm cảm giác đụng chạm với Tần Nguyễn.

Nicolas bước ra khỏi phòng khách, đang định nói chuyện với Tam gia, nhưng đối phương không thèm nhìn anh ta mà nhấc chân rời đi.

Giờ phút này, Tam gia hoàn toàn bỏ qua dáng vẻ lịch sự nho nhã của mình.
Người thanh niên cẩn thận nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn, trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Cô ấy là Tần Tiểu Ngũ của khu tây, là người năm xưa được Tưởng Lục gia che chở, bây giờ Lục gia ở trước mặt cô ấy cũng phải cung kính, chúng ta không thể trêu chọc cô gái này được đâu!”

Người thanh niên này từng may mắn được nhìn thấy cảnh Tưởng Lục gia cúi đầu trước Tần Nguyễn ở quán bi-a, anh ta biết Tần Tiểu Ngũ bây giờ đã khác xưa.

“Mẹ kiếp!”
Người sống ở khu tây đa số đều không sạch sẽ, có kẻ là tội phạm bị truy nã, có kẻ là ăn xin vô gia cư, vì nhiều nguyên nhân mà trốn ở nơi hỗn loạn này.

Để tồn tại, bọn họ cần tiền, tiền không dễ kiếm được ở nơi đây, nhiều người vì tiền mà làm mọi việc không có điểm mấu chốt.

Không hề nói quá khi nói rằng trong khu ổ chuột này, ngày nào cũng có người mất tích.
Tần Nguyễn không hề cau mày, cô giẫm trên đôi giày trắng đắt tiền, khéo léo tránh các ổ gà.

Đi theo bước chân của Tần Nguyễn, Hoắc Chi cũng nhẹ nhàng tránh các vũng nước, thỉnh thoảng thấy một con chuột chui ra từ mương nước bên cạnh, mặt cô ta cũng tỉnh bơ.

Hai người xuyên qua con hẻm nhỏ, đi tới một con đường khá rộng và hoàn cảnh tốt hơn một chút.
Đối phương là cánh tay phải của Tưởng Lục gia, năm xưa Tần Nguyễn cũng phải kiếm sống dưới tay anh ta.

Tần Nguyễn đã bắt đầu chập chững lên đài đấu võ vào lúc hơn mười tuổi, trong võ đài ngầm phải ký hiệp ước sinh tử này, có thể sống sót được đã là cực kỳ may mắn, có vô số người nằm lại trên đài rồi đi gặp Diêm Vương.

Năm đó, Tần Nguyễn cũng không phải trận nào cũng bình yên đi xuống.
Ngay vào lúc mọi người muốn ra tay, ánh mặt lạnh như băng của Tần Nguyễn đã quét về phía họ.

Khí thế ngông cuồng và hoang dã do quanh năm sống ở khu tây toát ra từ người cô, đặc biệt là mùi máu tươi khiến đám người vừa nhìn là biết cô không dễ chọc.

Một thanh niên đang dựa vào chiếc cột điện dán đầy quảng cáo, nhìn thấy khuôn mặt xinh xắn của Tần Nguyễn, anh ta trợn mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.
Hai bên đường có người bán hàng dựng quầy hàng, cũng có những thanh niên nam nữ rảnh rỗi dựa vào cột điện thoại dán đầy quảng cáo xì xào bàn tán.

Mặc dù bây giờ là ban ngày, nhưng đường phố thưa thớt người qua lại, không đông đúc và sôi động như khi về đêm.

Tần Nguyễn và Hoắc Chi bước ra từ hẻm nhỏ, lập tức hấp dẫn ánh mắt tham lam, độc ác của hầu hết mọi người.
Tần Nguyễn trầm giọng nói với những ám vệ đã được huấn luyện nghiêm chỉnh của nhà họ Hoắc: “Mọi người canh chừng chỗ này, để tôi và Hoắc Chi tiến vào là được.”

Ban ngày không thể so với ban đêm, thường là vào ban đêm khu tây mới loạn.

Lần này Tần Nguyễn đến đây là để điều tra sự thay đổi của khu tây, cô không muốn thu hút sự chú ý của người khác.
“Vâng, phu nhân.”

Các ám vệ thi nhau cúi đầu, đứng trước xe của mình, bọn họ nhìn theo bóng lưng Tần Nguyễn và Hoắc Chi tiến vào khu ổ chuột.

Rõ ràng là ban ngày, nhưng toàn bộ khu tây không được bao phủ bởi ánh mặt trời, trông nó vô cùng âm u và hoang vắng.
Tần Nguyễn quen thuộc xuyên qua các con hẻm nhỏ, đi đến khu vực mà cô quen thuộc nhất, võ đài ngầm của Tưởng Lục gia.

Trên đường tới đây, Tần Nguyễn cũng gọi cho Lý Tử Lan, Thẩm Nhiên, Tô Vọng hẹn gặp ở đó.

Mấy ngày nay thủ đô mưa liên tục, con ngõ nhỏ chi chít ổ gà, nước đọng bốc mùi nồng nặc.
Chẳng mấy chốc, Tần Nguyễn và Hoắc Chi đã đi tới võ đài ngầm của Tưởng Lục gia.

Hai thanh niên uể oải đứng gác cửa vừa nhìn thấy Tần Nguyễn thì lập tức đứng thẳng người, gật đầu khom lưng với cô, lễ phép cung kính nói: “Chị Tiểu Ngũ!”

Tần Nguyễn nghe vậy dừng lại, lạnh lùng nhìn mặt bọn họ.
Người đàn ông bò dậy, trực tiếp lao vào cửa hàng ăn sáng bất chấp sự chật vật của bản thân.

Động tác của hai người hấp dẫn sự chú ý của những người khác, sau khi nghe người thanh niên nhắc tới thân phận của Tần Nguyễn, sáu, bảy người lần lượt bỏ chạy, bọn họ sợ Tần Nguyễn nhớ thù rồi tìm mình tính sổ.

Tại khu tây này, chỉ cần thoáng tìm hiểu, không ai không biết sự tích của Tần Tiểu Ngũ.
Thấy hai người khá lạ mặt, Tần Nguyễn nhếch môi cười hỏi: “Hai người biết tôi à?”

Người thanh niên tóc xanh nhuộm rực rỡ bên trái cười nói: “Anh Nhạc cho bọn em xem ảnh của chị, để mọi người ở đây nhớ mặt vì sợ làm lỡ việc của chị.”

Anh Nhạc chính là người quản lý võ đài này, tên là Cừu Nhạc.
Hoắc Chi đi theo sau lưng Tần Nguyễn, rõ ràng phát hiện dọc đường đi, phần lớn ánh mắt xấc xược của mọi người đều bị kiềm chế, những người này thậm chí còn từ từ rời khỏi tầm mắt cô ta.

Tần Nguyễn không để ý tới chuyện này, đi trên con đường quen thuộc, bao nhiêu ký ức bị phủ bụi lại tràn vào trong đầu.

Cuộc sống của Tần Nguyễn ở khu tây hồi đó có thể nói là khổ không còn gì để mất, phần lớn thời gian sống trong sợ hãi, hàng ngày phải để phòng người khác làm hại, bởi vì không biết lúc nào mình sẽ trở thành mục tiêu.
Khi cô ngã xuống, nếu không phải anh Nhạc nương tay, Tần Nguyễn đã bị người trên võ đài cho đi gặp Diêm Vương từ lâu rồi.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, trong lòng Tần Nguyễn cảm thấy hơi xúc động.

Cô gật đầu lịch sự từ xa với hai thanh niên, sau đó vượt qua họ để tiến vào võ đài ngầm.

Khi bước vào bên trong, có những âm thanh bịch bịch liên tục vang lên.

Đó là âm thanh găng tay đấm vào da thịt, Tần Nguyễn đã quá quen thuộc với âm thanh này.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.