Cô phàn nàn: “Anh nói chuyện này ở ngay trước mặt bọn trẻk làm gì, chúng còn nhỏ mà.”
Hoắc Vân Tiêu khẽ cười một tiếng, duỗi tay sờ lên phần bụng chưa lộ rõ của Tần Nguyễn, trong giọng nói ấm áp mancg theo chút khàn khàn và lười biếng: “A Diêu và An Kỳ không còn nhỏ nữa, sau này chúng cũng sẽ bảo vệ em.” Đủ loại mùi hương hoa quý hiếm nhè nhẹ hòa quyện vào nhau, làm cho người ngửi cảm thấy nồng nàn.
Hoắc Vân Tiêu trìu mến nhìn Tần Nguyễn đang vui vẻ bước đi phía trước, trên môi anh nở nụ cười rất nhẹ.
Tần Nguyễn đi trong vườn hoa giống như tinh linh lúc nửa đêm, càng nhìn càng thấy chói mắt. Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn cơm nước xong, đưa hai đứa con lên lầu đi ngủ rồi hai vợ chồng xuống đi dạo trong vườn hoa của nhà họ Hoắc.
Bước trên con đường lát đá, Tần Nguyễn không kìm lòng được mà dang rộng hai cánh tay ra, cảm thụ mùi hương hoa nồng nàn trong không khí.
Nói là nồng nàn thế thôi, chứ thực ra chỉ là mùi hương hoa thoang thoảng. Cô có khí chất tao nhã thoát tục, cô làm cái gì trong cũng đều khá thờ ơ, nhưng khí chất đặc biệt trên người cô lại cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác.
Tâm tình của Tần Nguyễn hôm nay đúng là rất tốt.
Có lẽ do biết được có một sinh mệnh nhỏ mới được hình thành trong bụng mình, cũng có thể là vì được chúc mừng sinh nhật Tam gia ở nhà, không có người ngoài đến quấy rầy, cô rất thích bầu không khí ấm áp này. Kha Chí Tân đưa ánh mắt lo lắng nhìn bóng dáng của Hà Niệm Chân, ông ta đỡ con trai đi vào lề đường gọi xe.
Rất nhanh, một chiếc taxi đỗ ở bên cạnh họ, Kha Chí Tân đỡ con trai ngồi vào ghế sau, còn mình ngồi vào ghế lái phụ rồi gấp gáp nói với tài xế: “Đến khu phía Đông!”
Khu nhà họ Hoắc. “Nguyễn Nguyễn.”
Tiếng nói trầm thấp dịu dàng, êm tai.
Tần Nguyễn chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt hồ ly trong suốt và tinh khiết như pha lê lộ ra sức cuốn hút mê người. Trên gương mặt quyến rũ nở nụ cười xán lạn khó lòng mà giấu giếm được.
Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Vân Tiêu lưu luyến mềm mại, trong mắt đong đầy tình cảm cùng dịu dàng.
Anh mở rộng vòng tay, nói với cô bằng giọng trầm thấp gợi cảm: “Để cho anh ôm em một cái.” Hoắc Vân Tiêu bật cười lắc đầu, anh chậm rãi ăn bánh gatô, vẫn không quên nháy mắt với hai đứa con trai.
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ nhận được ánh mắt cảnh cáo của cha thì lập tức cúi đầu ngoan ngoãn ăn bánh.
Khi gia đình Tần Nguyễn đang hưởng thụ bữa tối lãng mạn ấm áp bên ánh nến, thì trên con đường bên trong thủ đô lại xảy ra một vụ tai nạn xe cộ. “Rầm!”
Đột nhiên, có một tiếng nổ lớn vang lên trong không khí.
Ánh đèn đường mờ tối chiếu trên đường, một bóng người mảnh khảnh từ trong hư không xuất hiện, cô ta giơ tay lên, dùng quỷ lực mạnh mẽ đánh nhau với sáu con quỷ đang bao vây hai cha con nhà họ Kha. Cơ thể Kha Chí Tân khôi phục năng lực hành động, ông ta bò đến chỗ Kha Di Minh, ôm con trai rồi vỗ mặt của cậu ta: “Di Minh, con tỉnh lại đi!”
Con ngươi trong mắt Kha Di Minh hơi tán loạn, sau mấy cái vỗ của cha mình, cậu ta nhanh chóng hồi phục lại được một chút thần chí.
Hai tay của cậu ta nắm chặt lấy cánh tay Kha Chí Tân, khẩn trương nói: “Ba, vừa rồi con có cảm giác mình sắp chết!” Sức lực trên người ông ta đang nhanh chóng bị xói mòn, cơ thể cũng càng ngày càng bất lực.
Tình huống bên Kha Di Minh cũng giống như vậy, cậu ta há to mồm, hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt nghẹn đỏ cả lên.
Hai cha con không nhìn thấy, ở xung quanh họ có sáu con quỷ, những con quỷ này đang hút sinh khí trên người họ. Hoắc Vân Tiêu lên tiếng ngăn cản: “Cô bé, không cần cắm nến đâu.”
Anh cũng sống hơn vạn năm rồi, còn ở nhân gian là 30 năm, chỉ bằng một cái búng tay thôi.
Tần Nguyễn cũng không hỏi nguyên do, cô đặt nến xuống, cầm dao cắt bánh. Kha Chí Tân cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, cơ thể ông ta bị kéo ra khỏi xe làm trái tim đập càng lúc càng nhanh, con ngươi hốt hoảng đảo tán loạn và ông ta nhìn thấy trên cổ tay bị kéo của mình có một dấu tay màu đen.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là có quỷ!
Kha Chí Tân vừa định há mồm nhắc nhở con trai, thì cơ thể bị vứt mạnh xuống mặt đất, trước mắt bị một bóng đen to lớn bao phủ. Cảm nhận được nhiệt độ của anh quaa lớp quần áo, trái tim Tần Nguyễn đập như trống bỏi, cô lơ đãng chuyển ánh mắt đi chỗ khác, lẩm bẩm: “Bọn nhỏ mới được bao nhiêu tuổi đâu.”
Cô đứng dậy tránh khỏi tay của Tam gia, cầm cây nến được làm thủ công trên bàn lên, chuẩn bị cắm lên bánh gatô.
Một bàn tay thon dài đặt lên mu bàn tay cô. Miếng bánh đầu tiên dành cho Hoắc Vân Tiêu, sau đó cô cắt cho Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ mỗi đứa một miếng, chỗ bánh gatô còn lại Tần Nguyễn kéo đến trước mặt mình độc hưởng.
Ba cha con ăn bánh ngọt mà kinh ngạc nhìn hành động của Tần Nguyễn.
Phát giác có ba đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, Tần Nguyễn ăn bánh ngon lành, cô không ngẩng đầu lên mà nói: “Mấy cha con cũng ăn đi chứ, cứ ngồi nhìn mẹ làm gì?” Kha Chí Tân đỡ con trai dậy, lo lắng hỏi: “Vậy còn em?”
“Bà đây không chết được!”
Hà Niệm Chân có ý muốn dẫn lũ quỷ này rời khỏi đây, cách xa hai cha con nhà họ Kha một chút, cô ta cùng hình bóng run rẩy của lũ quỷ càng ngày càng xa. Tai nạn xe cộ lần này không nghiêm trọng, chắc là cơ bắp của bọn họ phản ứng chậm chạp mà thôi.
Nhưng một giây sau, cửa xe đột nhiên bị bắn ra, hai cha con Kha Chí Tân và Kha Di Minh bị một sức mạnh vô hình thô bạo kéo ra khỏi xe.
Kha Di Minh quá sợ hãi, lo lắng hét lên: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?! Ba ơi! Mau cứu con! Ba.” Cậu ta muốn đẩy cửa xe ra, nhưng lại phát hiện toàn thân không thể động đậy, trên mặt cậu ta lộ ra thần sắc bối rối, lo lắng hô lên: “Ba, con không cử động được cơ thể!”
Không chỉ cậu ta, đến ngay cả Kha Chí Tân cũng không thể cử động được, như thể bị người ta dính chặt lại vậy.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt, ông ta trấn an con trai: “Di Minh, đừng hoảng, chúng ta phải hết sức bình tĩnh.” Kha Chí Tân ôm con trai, vỗ sau lưng cậu ta trấn an: “Không sao không sao, dì Hà của con tới rồi.”
Ánh mắt ông ta dán vào Hà Niệm Chân đang đánh nhau với mấy con quỷ không thể nhìn thấy rõ hình dạng.
Đôi mắt u ám màu máu của Hà Niệm Chân vô tình bắt gặp ánh mắt của Kha Chí Tân, cô ta hét lớn: “Đi mau, đi tìm Tần tiểu thư!” Tần Nguyễn cười tươi như hoa, bước chân nhẹ như gió, chạy chậm về phía vòng tay của Tam gia.
“Bùm!”
“Bùm bùm!!”