Lại nghe thấy sự lạnh lẽo và không vui trong giọng điệu của anh cảk, sắc mặt Tần nhị thiếu biến đổi, vội vàng đuổi theo. Kiểu chụp hình này trông vừa ấm áp, lại vừa tô đậm thêm bầu không khí lãng mạn của đêm nay.
Trên bàn ăn bày bộ đồ ăn kiểu Hoa, nến thủ công tinh xảo, ánh nến lập thể phản chiếu lên những giọt nước trên đóa hoa. Sau khi ngồi xuống, Tần Nguyễn đặt A Diêu xuống ghế bên cạnh.
Hoắc Vân Tiêu ôm Hoắc An Kỳ và thả xuống chỗ bên cạnh Hoắc Diêu, sau đó mới đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Nguyễn. Đôi mắt hoa đào sâu thẳm của anh nhìn nét mặt tươi cười rạng rỡ của Tần Nguyễn một cách trìu mến, anh dịu dàng nói: “Cảm ơn phu nhân.”
Cảm nhận được bầu không khí vui vẻ ấm áp của gia đình chủ nhân, Hoắc Chi nhẹ nhàng rời khỏi phòng ăn. Anh mà nói năng tử tế thì đã không bị véo rồi.
Hoắc Vân Tiêu vội vàng giơ tay đầu hàng, trên mặt vẫn giữ nụ cười ấm áp: “Được rồi Nguyễn Nguyễn, em mau thả lỏng tay ra đi, anh đau.” Hoắc Vân Tiêu rũ mắt xuống nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, trên môi anh nở nụ cười, anh nói một cách chân thành: “Hôm nay anh rất vui.”
Không có nhiều cơ hội để gia đình bọn họ ở chung với nhau như thế này. Vẻ mặt anh ta cáu kỉnh, giận dữ gầm lên: “Tần Cảnh Sầm, anhc đang nhân cơ hội trả thù em đấy hả?!”
Tần đại thiếu dừng bước, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta: “Không có tôn tia trật tự gì cả, gọi anh trai!” Hai đứa bé ngoan ngoãn cúi đầu, nghịch nghịch ngón tay, giống như trên bàn tay nhỏ bé mập mạp của chúng mọc lên một đóa hoa vậy.
Hoắc Vân Tiêu nhìn theo ánh mắt của cô, thấy hai đứa con ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy thì trên mặt lộ ra vẻ hài lòng. Kể từ khi tiếp xúc với những sự kiện huyền học, có rất nhiều chuyện anh ta không muốn tin cũng không được.
Những điều may mắn và bất hạnh trong cuộc sống thực ra đều là ứng nghiệm theo suy nghĩ và hành động của mỗi con người. Khi một người luôn nói những lời xui xẻo thì rất có thể tai họa sẽ ứng nghiệm. Trên đoạn đường sau đó, mặc cho Tam gia dỗ Tần Nguyễn kiểu gì, cô vẫn không nói một câu.
Cho đến khi bốn người nhà họ về đến nhà, nhìn thấy bữa tối được người hầu bố trí một cách lãng mạn ấm áp ở trong nhà, ngọn lửa vô danh trong lòng Tần Nguyễn mới biến mất. Tần Muội lên cơn bướng: “Mẹ kiếp! Em nói thật mà anh lại đổ cái sai lên đầu em, còn đánh em nữa, có ai làm anh trai mà như anh không?”
Tần Cảnh Sầm nhíu chặt mày, anh ta nhanh chân bước đến chỗ Tần Muội, kéo cổ áo cậu em trai và lôi đến trước mặt mình, anh ta trầm giọng hỏi: “Lúc em nói những lời vừa rồi có suy nghĩ đến cảm nhận của em gái không? Đừng để anh nghe thấy những lời không hay phát ra từ miệng của em nữa!” Hoắc Vân Tiêu nâng cổ tay lên, nhìn xem hạt châu linh thạch tròn trịa kia, đôi mắt trầm tĩnh lại ôn hòa của anh khẽ nâng lên, lưu luyến nhìn Tần Nguyễn.
Khóe môi hơi nhếch lên, anh nhẹ giọng nói: “Anh rất thích, cảm ơn phu nhân.” Hoắc Xuyên cùng Lâm Hạo đứng dậy trước, những người ở phía sau lần lượt đứng lên, nhanh chóng lui về đứng hai bên.
Hoắc Vân Tiêu giơ tay làm động tác mời với Tần Nguyễn: “Phu nhân, mời.” Hoắc An Kỳ cũng không kiềm chế được mà nhếch miệng, thằng bé dùng chất giọng non nớt vui mừng nói: “Thật ạ?”
Tần Nguyễn không ngờ anh sẽ nói với A Diêu và An Kỳ về việc cô đang mang thai ở thời điểm này. Khoảnh khắc Hoắc Chi đặt bánh sinh nhật lên bàn ăn, sau lưng vang lên những tiếng chúc vang dội có trật tự.
Tần Nguyễn quay đầu nhìn lại, thấy ám vệ của nhà họ Hoắc quỳ ngay ngắn trên mặt đất, ngay cả Lâm Hạo cũng quỳ ở phía trước, tư thế thẳng tắp, vừa khiêm nhường vừa cung kính. Ngay trước mặt hai đứa nhỏ, Tam gia nghiêng người xích lại gần Tần Nguyễn và hôn nhẹ lên khóe môi cô.
Tần Nguyễn bối rối, vô thức liếc nhìn Hoắc Diêu cùng Hoắc An Kỳ. “Có thể...” Tần Muội vừa định nói đúng là sức khỏe Tam gia không tốt, nhưng nghĩ đến lời dặn của anh cả, anh ta lại cắn răng nói: “Đáng lẽ lúc trước không nên đồng ý để em gái lấy chồng!”
Biểu cảm trên gương mặt anh ta rất phong phủ, trông như thể ngày mai là Tam gia sẽ phải cưỡi hạc đi Tây Thiên luôn rồi ấy. Từ lãng mạn của bữa tối dưới ánh nến được phát huy vô cùng tinh tế.
Hoắc Chi đẩy xe đựng đồ ăn từ trong bếp ra, trên đó bày một chiếc bánh sinh nhật rất đẹp và ngon miệng. Tần Muội trợn tròn mắt, anh ta cảm thấy kinh ngạc và vô cùng lo lắng cho Tần Nguyễn: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Tần Cảnh Sầm buông cổ áo của em trai ra, chỉnh lại mấy nếp nhăn trên áo rồi cất giọng nói trầm thấp lạnh lùng: “Đây chỉ là phán đoán của anh thôi, có một số chuyện trước khi nó xảy ra, chúng ta phải dự đoán kết quả xấu nhất, như thế mới có thể đưa ra biện pháp đề phòng từ trước. Người khác có thể nguyền rủa Tam gia, nhưng chúng ta không thể, chúng ta càng phải mong anh ta sống lâu trăm tuổi, như vậy anh ta mới là chỗ dựa lớn nhất cho Nguyễn Nguyễn ở nhà họ Hoắc.” Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn bế con tới phòng ăn.
Một bức ảnh phóng to trên tường đập vào mắt họ. Là vì cô đang tức giận đấy!
Cô véo mạnh vào phần thịt trên eo của Tam gia qua lớp quần áo. Một lát sau, anh đột nhiên gọi: “A Diêu, An Kỳ?”
Hai khuôn mặt non nớt cùng nhìn anh. Tần Nguyễn ngồi trong xe, không biết hai ông anh trai đang vì hạnh phúc cả đời của cô mà cãi nhau.
Cô lấy chiếc vòng tay làm bằng linh thạch trong suốt như pha lê ra, đeo vào cổ tay trống không của Tam gia và nhẹ nhàng dặn dò: “Đây là linh thạch do nhà họ Phó đưa tới, em đã nhờ nghệ nhân điêu khắc ngọc của nhà họ Tần chế tác nó thành vòng tay, đeo nó vào là có thể đuổi từng chút sát khí trong người anh ra ngoài.” Tam gia cầm ly rượu, giả vờ chạm cốc với chúng trong không khí, anh mỉm cười nâng cốc uống một hơi cạn sạch.
Thấy anh uống nhanh như vậy, Tần Nguyễn bèn cầm đũa gắp thức ăn cho anh: “Anh uống chậm thôi, vẫn chưa ăn cơm đâu, cẩn thận không lại để dạ dày không thoải mái nữa.” “Chúc mừng sinh nhật chủ nhân! Chúc chủ nhân phúc như biển rộng, thọ cùng trời đất!”
“Chúc mừng sinh nhật chủ nhân! Chúc chủ nhân phúc như biển rộng, thọ cùng trời đất!” Anh nhân cơ hội vòng tay qua eo Tần Nguyễn, ghé sát vào tai cô thì thầm: “Đáng tiếc là cơ thể em đang không tiện, nếu không anh sẽ cố gắng hết sức để cho em biết anh thích món quà sinh nhật này như thế nào.”
Tần Nguyễn nghe anh nói vậy thì hơi thở nặng nề hơn. Họ đặt tay phải lên vai trái và cúi đầu chào.
Động tác nhất trí và rất đồng đều. Hoắc Vân Tiêu ôm vai vợ yêu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nguyễn Nguyễn?”
Tần Nguyễn hất đầu về phía cửa sổ, căn bản không để ý tới anh. “Xuýt!” Hoắc Vân Tiêu phát ra một tiếng kêu đau đớn.
Tần Nguyễn nheo lại đôi mắt hồ ly nhìn chằm chằm vào anh: “Hôm nay là sinh nhật anh, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được không?” Tần Nguyễn cũng quay đầu nhìn anh.
Dưới ánh nhìn chăm chú của ba cặp mắt, nụ cười trên môi Hoắc Vân Tiêu rất tươi, phần đuôi của đôi mắt thường ngày dịu dàng hơi ửng đỏ, tăng thêm vẻ mê người. Tần Nguyễn không hiểu ý tứ sâu xa trong lời nói của anh, cô quay sang chăm sóc hai đứa con trai đang ngồi bên cạnh mình, miệng nói: “Anh thấy vui là được rồi, sau này ngày nào chúng ta cũng đều sẽ thật vui vẻ.”
Hoắc Vân Tiêu cười không nói gì. Đứng ở sảnh lớn, hai hàng ám vệ của nhà họ Hoắc, do Hoắc Xuyên và Lâm Hạo cầm đầu, cúi đầu chào bốn người nhà họ đi vào trong nhà.
“Tam gia, phu nhân.” Đôi mắt đen láy như ngọc đen của Hoắc Vân Tiêu nhìn nhóm người quỳ trên mặt đất, đôi môi mỏng đẹp đẽ khẽ mấp máy: “Mọi người đứng dậy đi.”
Tư thế của anh ung dung cao quý, rất có khí chất, giọng nói của anh cũng trầm thấp và êm tai. “Chúc ba sinh nhật vui vẻ!”
Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ cũng cầm cốc nước trái cây trước mặt lên và nâng cốc hướng về phía Hoắc Vân Tiêu. Nhớ lại có mấy lần cô bị bắt nạt rất thảm, khóc bù lu bù loa lên mà người đàn ông bên cạnh này vẫn không buông tha cho cô.
Nhờ có đối phương, cô đã không phụ lòng mong đợi mà có thai. Tần Nguyễn nhìn thấy gương mặt tuấn tú, cao quý nho nhã của anh không hề bị đau đớn làm ảnh hưởng một chút nào thì hậm hực rút tay về.
Lại nhìn sang Hoắc Diêu và Hoắc An Kỳ, lúc cô rút tay về, hai anh em chúng nó đều mím chặt miệng, vội vàng cúi đầu giả vờ không nhìn thấy cái gì cả. Toàn thân anh toát ra sự vui vẻ từ tận đáy lòng, anh tuyên bố với hai đứa con trai: “Mẹ các con đang mang thai một đứa em gái, sau này các con phải chăm sóc thật tốt cho em gái, không được để bất cứ ai bắt nạt con bé, biết không?”
Hai mắt của Hoắc Diêu trợn tròn, mặt mũi thằng bé tràn đầy hưng phấn: “Oa!” Tần Cảnh Sầm nhìn cậu em trai ngốc mà phải vuốt vuốt mi tâm, thầm nghĩ y học cũng bó tay với thằng nhóc này rồi.
Rõ ràng là bọn họ không có cơ hội nhúng tay vào chuyện kết hôn của Tần Nguyễn, hiện tại việc bọn họ cần làm trước tiên, chính là xác định tình trạng sức khỏe của Tam gia. Đó là một bức ảnh gia đình của họ, được chụp trong phòng trẻ em trên lầu.
Trong tấm ảnh Hoắc Vân Tiêu đang ôm Hoắc An Kỳ rất đáng yêu, còn Tần Nguyễn ngồi trên giường tay cầm chiếc quần yếm sắp rơi xuống đất của Hoắc Diêu. Trong mắt Tần Nguyễn mang theo ý cười, cô lườm yêu anh một cái, sau đó đi về phía bàn ăn.
Hoắc Chi nhanh nhẹn kéo ghế ra. Họa từ miệng mà ra.
Tần Cảnh Sầm điều chỉnh hô hấp, nghiêm túc nói với Tần Muội: “Một khi Tam gia thật sự xảy ra chuyện, em có biết sẽ có bao nhiêu gia tộc để mắt tới nhà họ Hoắc không? Có biết cuộc sống của Nguyễn Nguyễn ở nhà họ Hoắc khổ sở đến mức nào không? Gia tộc họ Hoắc từ trước đến nay đều là con cháu dòng chính mới có quyền kế thừa, A Diêu và An Kỳ vẫn còn quá nhỏ không thể chống đỡ nổi nhà họ Hoắc. Bất kể là thế lực bên ngoài hay là một số kẻ có dã tâm bên trong nhà họ Hoắc, Nguyễn Nguyễn đứng giữa vòng vây của bọn họ sẽ bị những người kia nuốt chửng không còn mảnh xương nào!” Thực ra cũng không phải là cô đang tức giận, chỉ là nhớ tới chuyện mình có thai, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy mình bị Tam gia tính kế.
Từ lúc sang năm mới, anh vẫn luôn quấn lấy cô, lần nào anh không bắt nạt cô đến kiệt sức là sẽ không bỏ qua. Không khí tràn ngập mùi thơm hấp dẫn của thức ăn, trộn lẫn với một chút hương hoa.
Vừa được ăn ngon vừa được ngửi hương hoa, cảm giác này không thể hài lòng hơn. Hơn nữa, thái độ của người này lại còn rất chắc chắn rằng đứa con trong bụng cô nhất định là con gái.
Lại nhìn biểu cảm cũng rất chờ mong của hai đứa con trai, Tần Nguyễn cảm thấy muốn che mặt lại.
Chẳng lẽ sự mong ngóng của nhà họ Hoắc đối với con gái là di truyền nhiều thế hệ.