Hoắc An Kỳ bất an nói: “Con cũng không gây rắc rối.”
Hai thằng nhóc ngay lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Tư t2hế ngồi ngay ngắn, hai cặp mắt lo lắng nhìn thẳng vào Tam gia, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện trong mắt bọn chúng lộ ra vẻ bất an.7 “Miếng ngọc Như Ý này được làm từ khối Đế Vương Lục lần trước mua của Hạ thiếu và nó là món quà sinh nhật cho Hoắc Tam gia.”
Tần Nguyễn cúi đầu nhìn miếng ngọc Như Ý được chế tác tinh xảo ở trong hộp, bên trên điêu khắc hoa văn mây lành và linh chi, không chỉ có thể phù hộ bình an mà còn có ngụ ý khỏe mạnh trường thọ.
Nó có hình dạng độc đáo, giống như một cái móc câu có cán dài. “Nhiều như vậy cơ à?” Tần Nguyễn nghe xong mà kinh hãi.
Tần Cảnh Sầm gật đầu, giọng điệu thần bí: “Mà đây chỉ là anh nhìn thấy trên đường đi làm thôi nhé, anh còn nghe nhân viên trong công ty nói là, rất nhiều người trong số họ cũng nhìn thấy tai nạn xe cộ ở trên đường.”
Nghĩ đến con quỷ ở hiện trường tai nạn mà cô nhìn thấy lúc đến đây, vẻ mặt của Tần Nguyễn trở nên nghiêm túc, trong lòng cô biết chuyện này không đơn giản. “Meo.”
Bóng Tuyết đang nằm trên thảm, nó giơ hai cái chân lông xù của mình cào vào chân của Tần Muội và kêu lên một tiếng yếu ớt.
Tần Muội ôm nó lên, vuốt bộ lông của nó rồi buồn cười hỏi: “Này nhóc, mày làm sao vậy? Sao trông ủ rũ vậy.” Hôm nay là sinh nhật của Hoắc Tam gia, dù muốn giữ Tần Nguyễn lại đến đâu, anh ta cũng biết là không đúng lúc.
Hai người vừa mới đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Tần Muội cũng đi ra từ phòng bên cạnh, trên tay anh ta cũng cầm một hộp quà nhỏ tinh xảo.
Anh ta cầm hộp quà cẩn thận đưa cho Tần Nguyễn: “Đây là mực dấu Long Tuyền mà đợt trước anh mua tại một cuộc đấu giá với giá rất cao. Nó được làm bằng vật liệu cao cấp nhất và do tay nghề của thợ thủ công lâu năm nhất chế tác thành, chắc chắn là mực dấu Long Tuyền chính hiệu đấy. Hôm nay anh nhịn đau mà tặng nó cho vị kia nhà em, chúc anh ta sinh nhật vui vẻ.” Hoắc Vân Tiêu nhìn chúng mà hơi nhếch khóe miệng, môi mỏng mấp máy: “Ba không quan tâm các con làm loạn thế nào, nhưng 7phải chú ý chừng mực, nhất là trong khoảng thời gian này ngoan ngoãn một chút, đừng gây thêm phiền phức cho mẹ của các con.”
Hoắc Diêu giơ bàn tay nhỏ lên, kiên định hứa hẹn: “Chúng con cam đoan sẽ ngoan ngoãn ạ!”
Hoắc An Kỳ cũng gật mạnh đ0ầu.
“Ngoan.” Hoắc Vân Tiêu xoa đầu từng đứa một.
Cô bước nhanh về phía trước, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng: “Sao anh lại xuống đây, gặp gió bây giờ.”
Hoắc Vân Tiêu nhận hộp quà từ trong ngực Tần Nguyễn, anh nở nụ cười ôn hòa, giọng nói trầm thấp mềm mại: “Em nghĩ anh yếu ớt thế cơ à.” Vẻ mặt của anh vẫn dịu dàng và ấm áp như ngày thường, trên người anh có phong thái và sự tu dưỡng của một vị công tử con nhà danh gia vọng tộc.
Tần Cảnh Sầm đánh giá Hoắc Vân Tiêu một lượt, thấy khí sắc trên mặt anh kém đi rất nhiều so với trước đây thì khẽ cau mày: “Sức khỏe anh không tốt thì đừng đứng đây hóng gió, hai người mau về nhà đi.”
Tần Nguyễn đỡ cánh tay của Tam gia, cô vẫy tay với Tần Cảnh Sầm và Tần Muội: “Anh cả, anh hai cũng vào nhà đi, bọn em đi đây.” Tần Nguyễn liếc mắt nhìn con yêu tinh mèo đang lợi dụng ôm ấp anh hai mình, lông mày khẽ nhướng lên.
“Khụ khụ...”
Sau lưng truyền đến tiếng ho và tiếng bước chân càng ngày càng gần. Sợ Tam gia lại bị lạnh, cô đỡ anh và bước nhanh về phía xe ô tô.
Tần Cảnh Sầm vẫn còn đang dặn dò ở phía sau: “Đi đường chậm thôi nhé, về đến nơi đừng quên gọi điện thoại báo cho anh biết.”
“Em biết rồi!” Mực dấu Long Tuyền chỉ là một trong những mặt hàng xa xỉ ở nước Hoa, nó mang trong mình di sản văn hóa nước Hoa vô cùng sâu sắc và được những người thợ thủ công dốc hết tâm huyết nghiên cứu ra.
Tần Nguyễn nhận hộp quà tinh xảo mà anh hai đưa tới, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành: “Em cám ơn anh hai.”
Tần Muội bĩu môi, tức giận trừng mắt với cô: “Ai cần em cảm ơn, muốn cảm ơn cũng phải là Tam gia đến cảm ơn anh chứ. Lần trước đến nhà họ Hoắc, anh thấy anh ta đang khắc con dấu thư pháp, cái này vô dụng với anh, còn chẳng bằng đưa nó cho người cần dùng thì hơn.” Đôi mắt hồ ly của Tần Nguyễn nhìn Tần Muội, như là nhìn thấu đáy lòng của anh ta vậy.
Cô ôm hộp quà đi xuống lầu, miệng khẳng định: “Tam gia nhất định sẽ rất thích.”
“Hừ!” Môi Tần Muội bĩu ra, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Nếu anh ta mà không thích là anh khỏi tặng luôn, đến lúc đó đừng quên trả lại cho anh đấy.” Trong hạt châu ẩn chứa thứ sương mù màu trắng, là tinh hoa của trời đất, có thể dẫn sát khí ra khỏi cơ thể Tam gia.
Tần Nguyễn mân mê chiếc vòng linh thạch trong tay, đáy mắt lộ ra vẻ hài lòng.
Tần Cảnh Sầm lấy từ trong két sắt ra một hộp quà tinh xảo có hoa văn sẫm màu, chậm rãi mở ra, bên trong là miếng ngọc Như Ý được làm bằng ngọc Đế Vương Lục, to bằng hai lòng bàn tay người lớn. Tần Cảnh Sầm và Tần Muội cảm thấy bên trong cơ thể có một luồng năng lượng đang cuộn trào.
Cảm giác qua rất nhanh, bọn họ còn chưa kịp tiêu hóa thì đã biến mất.
Tần đại thiếu giúp Tần Nguyễn đỡ lấy hộp quà và ôm vào trong ngực mình, anh ta nhẹ giọng nói: “Anh biết rồi, em cũng phải chú ý an toàn đấy.” Hai anh em lén liếc nhau, trong mắt cùng lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm vì thoát tội.
Tần Nguyễn đang đi lên lầu lấy quà sinh nhật, không biết rằng hai đứa con trai vừa gặp phải sự đe dọa từ Tam gia.
Cô cầm lấy chiếc vòng tay làm bằng linh thạch, linh thạch bóng loáng nhẵn nhụi giống như hạt ngọc, từng viên đầy đặn trong suốt như pha lê. Tần Nguyễn đưa tay nhận lấy, đầu ngón tay vuốt ve ngọc Như Ý trong hộp, cảm nhận được ngọc thạch mát lạnh trơn như lụa.
Cô rất thích món quà này, cô cong đôi mắt xinh đẹp như trăng lưỡi liềm nhìn Tần Cảnh Sầm: “Em thay Tam gia cảm ơn anh.”
Tần Cảnh Sầm khoác vai cô đi ra ngoài cửa: “Đều là người một nhà thì nói cảm ơn cái gì, trời sắp tối rồi, anh không giữ em nữa, về sớm một chút.” Tần Nguyễn cũng không quay đầu lại mà nói như vậy.
Hai anh em nhà họ Tần nhìn hai vợ chồng ngồi lên xe, rồi đưa mắt nhìn theo đoàn xe sang trọng của nhà họ Hoắc nhanh chóng lái đi.
Tần Muội nhịn một lúc lâu rồi, cuối cùng cũng lên tiếng: “Anh cả, Hoắc Tam gia xảy ra chuyện gì vậy, sao trông sức khỏe của anh ta không được tốt lắm?” Quá trình sản xuất của nó cũng rất rườm rà, cần có vật liệu rất quý hiếm, từ khi bắt đầu chế tác đến khi hoàn thành bảng mực, toàn bộ thời gian ít nhất sẽ phải mất sáu năm và có thể lâu hơn nếu gặp phải tình huống đặc biệt.
Nó không thấm nước, không bị tan chảy trong lửa và có thể được bảo quản hàng trăm năm mà không bị phai màu.
Không phải nước Hoa không có hàng xa xỉ, mà là hàng xa xỉ do tổ tiên thời xưa chơi, giờ có người muốn cũng không mua nổi. Biết anh ta nghĩ một đằng nói một nẻo, Tần Nguyễn cười trêu: “Anh hai, anh biết mình không cần dùng thế sao lại muốn mua nó?”
Tần Muội vẫn mạnh miệng: “Thì là trùng hợp gặp được nên tiện tay mua thôi.”
Anh ta sẽ không thừa nhận là mình đã chuẩn bị món quà này từ sớm đâu. Hàng lông mày nhíu chặt của Tần Cảnh Sầm vẫn không buông lỏng, anh ta trả lời bằng giọng không xác định: “Có Nguyễn Nguyễn rồi, nên không sao đâu.”
Đến chính anh ta cũng cảm thấy không tin tưởng lắm câu nói này của mình.
Cơ thể của Hoắc Tam gia rõ ràng rất gầy, còn khí sắc trên khuôn mặt nữa, đều thể hiện ra là anh đang có vấn đề. “Meo meo.”
Bóng Tuyết ấm ức kêu lên hai tiếng, nó vô cùng có tính người giơ hai chân trước ôm lấy cổ Tần Muội, chôn đầu ở trên vai anh ta.
Toàn thân con mèo yếu ớt, gần như tê liệt trong vòng tay Tần Muội. Mực dấu Long Tuyền là loại đất sét đắt nhất thế giới, đắt hơn cả vàng.
Một màu đỏ son, quốc sắc nghìn năm!
Mực dấu Long Tuyền từng là đồ ngự dụng của hoàng thất cổ đại, chất liệu của loại mực này là chế tác từ tơ của ngó sen, mất mười nghìn cân ngó sen mới có thể chiết xuất được hai lạng tơ của ngó sen, đồng thời những tơ trắng này còn phải trải qua một năm phơi khô mới có thể sử dụng. Anh khẽ gật đầu với hai anh em nhà họ Tần đang có vẻ mặt khác nhau.
Tần Nguyễn nhân cơ hội chỉ vào món quà của Tần Cảnh Sầm và Tần Muội, rồi nói với Tam gia: “Đây là quà của anh cả và anh hai, một miếng ngọc Như Ý và mực dấu Long Tuyền.”
Trên khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười nhẹ, anh lại gật đầu với Tần Cảnh Sầm và Tần Muội: “Cảm ơn.” “Em gái sẽ không thành quả phụ đấy chứ?” Tần Muội nói ra lời kinh người.
Tần Cảnh Sầm đưa tay vỗ vào gáy em trai một cái.