Thấy Tần Nguyễn đứng trước người bị thương, một cảnh sát ở phía sau vội vàng tiến lên hỏi.
Tần Nguyễn thu hồi ánh mắt không nhìn người bị thương nữa, cô xoay người rời đi, lúac đi ngang qua cảnh sát thì lạnh nhạt nói: “Tôi đi ngang qua.” Bóng Tuyết là yêu tinh mèo, đôi mắt màu xanh lục của nó có thể nhìn thấy hơi thở tử vong màu đen bốc lên từ trên người Hoắc Tam gia.
Khí thế áp chế mạnh mẽ này khiến nó không thể thở nổi.
Nó giống như một hạt bụi, chỉ cần một cái búng tay của đối phương là nó sẽ bị tiêu tan, đến ngay cả cặn bã cũng không còn tồn tại trên thế giới này. Tần Nguyễn cau mày, vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc khó hiểu: “Trước đây chỉ nửa đêm mới có ma quỷ xuất hiện, bây giờ bọn chúng lại dám đi ra hại người giữa ban ngày ban mặt, có lẽ thủ đô có vấn đề rồi.”
Hoắc Vân Tiêu nhìn hiện trường vụ tai nạn bên ngoài cửa sổ xe: “Em có manh mối gì không?”
Tần Nguyễn cau mày lắc đầu, thả lỏng cơ thể dựa vào ghế ngồi. Hoắc Diêu hạ kính cửa sổ xe xuống, vươn bàn tay nhỏ mũm mĩm ra, mỉm cười vẫy tay với Bóng Tuyết: “Bé yêu tinh mèo, lại đây.”
Bóng Tuyết run rẩy kêu lên một tiếng: “Meo meo.”
Đôi mắt mèo của nó lướt qua Hoắc Diêu, nhìn về phía người đàn ông tràn đầy khí chất cao quý, trên mặt không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào ở trong xe. Nhìn thấy em gái một mình tiến đến, ánh mắt Tần đại thiếu ôn hòa nhìn về phía đoàn xe của nhà họ Hoắc: “Tam gia và lũ trẻ đâu? Bọn họ không xuống xe à?”
Tần Nguyễn đi về phía cửa, cô giải thích: “Hôm qua Tam gia cùng em lên núi, buổi tối bị cảm lạnh, em không cho anh ấy xuống, A Diêu và An Kỳ càng ngày càng nghịch, lần nào nhìn thấy Bóng Tuyết cũng bắt nạt nó, em bắt hai đứa ngoan ngoãn ngồi đợi trên xe.”
Khi hai anh em đi vào nhà, họ gặp Tần Muội đi ra với con mèo. “Meo!”
Chỉ là một cái liếc mắt hờ hững như vậy, lại khiến Bóng Tuyết kinh hãi kêu lên.
Ánh mắt Hoắc Vân Tiêu trở nên sâu hơn, anh xoa xoa đầu Hoắc An Kỳ ngồi ở bên cạnh, khẽ thở dài và bảo: “Kéo cửa kính xe lên đi, sinh vật nhỏ tu luyện không dễ dàng, đừng dọa nó sợ quá bay mất hồn vía.” Thấy vẻ mặt âm trầm của Tần Nguyễn, Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng an ủi: “Lát nữa anh sẽ cho người điều tra, đừng cau mày.”
Hoắc Vân Tiêu vươn tay vuốt hàng lông mày đang cau lại của Tần nguyễn, đầu ngón tay mát lạnh kéo Tần Nguyễn đang trầm tư về lại hiện thực.
Hoắc Diêu leo lên đùi Tần Nguyễn, bàn tay nhỏ bé ôm lấy mặt cô, nó nói đầy kiêu ngạo: “Mẹ, vừa rồi mẹ thật ngầu, lũ quỷ đó không phải là đối thủ của mẹ.” Không cho đối phương cơ hội tiếp tục hỏi, Tần Nguyễn vội vàng trở lại đoàn xe nhà họ Hoắc.
Thấy cô lên chiếc xe sang trọng đắt tiền, người nọ bỏ ý định tiếp tục hỏi.
Hoắc Vân Tiêu lo lắng nhìn Tần Nguyễn đã ngồi lên xe: “Chuyện gì thế?” Tần Muội đứng dậy và đưa Bóng Tuyết đi đón em gái, bước chân rất nhanh, cho thấy anh ta vô cùng sốt ruột.
So với sự bất tiện do vết thương ở chân hai tháng trước, chân của Tần Muội bây giờ đã hoàn toàn ổn.
Tần Cảnh Sầm chỉ đón được Tần Nguyễn, ba cha con Hoắc Vân Tiêu không xuống xe. Tần Cảnh Sầm nắm lấy tay Tần Nguyễn rồi đi lướt qua Tần Muội, sinh động diễn giải sự khác biệt trong cách đối xử giữa em trai và em gái.
Khi đi ngang qua Tần Muội, Tần Nguyễn nhẹ nhàng móc ngón tay vào lòng bàn tay anh ta.
Kể cũng lạ, bị Tần Nguyễn móc ngón tay, cái trán vừa rồi còn đau đớn của Tần Muội bỗng có cảm giác mát lạnh, trong nháy mắt đã hết đau. Anh ta nhếch môi cười ngây ngô, xoay người đuổi theo Tần Cảnh Sầm và Tần Nguyễn.
Còn Bóng Tuyết ở sau lưng đã bị anh ta quên mất.
Bóng Tuyết đáng thương co ro trên tấm thảm trước cửa, đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm chiếc xe sang trọng đậu trong sân, toàn thân nó run rẩy, bộ lông trắng như tuyết dựng đứng. Hoắc An Kỳ cũng nắm lấy tay Tần Nguyễn, đôi mắt đen láy nhìn cô đầy ngưỡng mộ, nó âm thầm biểu đạt sự sùng bái của mình đối với Tần Nguyễn.
Nếu Chử Tử Phượng ở đây, chắc chắn gã sẽ há hốc mồm với hai ông cụ non này, dù sao thực lực của hai tiểu Ma vương này không hề thua kém so với Tần Nguyễn.
Được hai đứa con trai vây quanh, Tần Nguyễn không còn nghĩ đến chuyện ma quỷ vừa rồi nữa, cô nói với Hoắc Khương đang ngồi ở ghế lái: “Chú Khương, lái xe đi, chúng ta phải về nhà trước khi trời tối.” Tần Cảnh Sầm và Tần Muội ngồi trong phòng khách, khi nghe thấy tiếng xe ngoài cửa, cả hai liếc nhìn nhau.
Tần Muội vuốt ve con mèo trong lòng, lười biếng hỏi: “Anh đoán người trở về là ba hay em gái?”
“Là Nguyễn Nguyễn.” “Meo meo.” Bóng Tuyết giương đôi mắt màu xanh lục lên, ánh mắt vô cùng hung ác nhìn chằm chằm Tần Muội.
Tần Muội nhếch miệng: “Được rồi, chỉ cần mày biểu hiện tốt, tao sẽ cho mày hai hộp cá!”
Meo.” Bóng Tuyết ngoan ngoãn kêu lên, nó liếm liếm móng vuốt, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên rồi vững vàng đáp xuống mặt đất. Hoắc An Kỳ cũng đang nghiêng đầu trước cửa sổ xe, nhìn thấy Bóng Tuyết run như cầy sấy thì quay đầu lại nhìn Hoắc Tam gia ngồi ở trong xe.
“Ba, hình như nó rất sợ ba.”
Đôi mắt đang rũ xuống của Hoắc Vân Tiêu nhẹ ngước lên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao bắn về phía Bóng Tuyết, đôi mắt trầm tĩnh kia không có chút rung động nào. Tiếng búng trán rất giòn, nghe là biết rất đau.
Tần Muội dùng hai tay che trán, nhìn chằm chằm vào Tần Cảnh Sầm bằng ánh mắt lên án: “Anh, nhẹ một chút! Đau quá!”
Tần Cảnh Sầm liếc mắt nhìn Tần Muội, thoáng mỉm cười nói: “Anh thấy em da dày thịt béo, căn bản không biết đau là gì.” Cậu cả nhà họ Tần nói với giọng điệu rất kiên định, anh ta đứng dậy đi ra ngoài.
Tần Muội hung hăng hành hạ Bóng Tuyết đang bồn chồn trong vòng tay mình.
Hai tay của Tần Muội giữ chặt mặt mèo của Bóng Tuyết, cúi đầu hung hăng hôn một cái, giọng điệu dữ dằn: “Nếu thấy A Diêu và An Kỳ thì biểu hiện tốt một chút, hai ông trời con này chỉ có thể dỗ dành, mày đừng giơ móng vuốt ra với bọn nhóc, biết không?” Hoắc Diêu lẩm bẩm: “Rõ ràng là Bóng Tuyết sợ ba mà, mỗi lần con và An Kỳ chơi với nó, con có thấy nó nhát gan như vậy bao giờ đâu.”
Khuôn mặt tuấn tú cao quý như thần linh của Hoắc Vân Tiêu nở nụ cười như tắm gió xuân.
Tuy nhiên, nụ cười này không thật sự là cười.
Anh nhìn Hoắc Diêu với ánh mắt sâu thẳm, trên đôi môi đẹp đẽ của anh nở một nụ cười trêu tức.
Cảm nhận được nhiệt độ trong xe đang nhanh chóng giảm xuống, Hoắc Diêu vươn bàn tay nhỏ bé ra, kéo cửa sổ lên.