Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1074: Người đẹp và quái vật phiên bản đời thực, tam gia bị đội nón xanh?



Cố Minh Yến chỉ đưa người đến bên ngoài khu nghỉ dưỡng Long Quân là dừng lại.

“Tam gia, tôi sẽ không tiễn ngài xuống núi.”
Hoắc Vân Tiêu khoát tay với anh ta, sau đó nắm tay Tần Nguyễn rồi rời đi trong sự bảo vệ của ám vệ nhà họ Hoắc. Tần Nguyễn bị gió núi thổi qua, trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, cô ôm cánh tay Tam gia tiếp tục xuống núi.

Cô lẩm bẩm: “Lúc đầu em định tổ chức sinh nhật cho anh trên núi, tiếc là quá trình cũng không dễ chịu chút nào. Thôi để về nhà rồi chúng ta tổ chức với A Diêu và An Kỳ, hai đứa nó nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Cô thắt dây an toàn, khoanh tay dựa vào lưng ghế: “Có người vẫn đang chú ý tới anh, nhưng em cảm thấy không phải chỉ một người, em có thể cảm giác được ác ý mà người khác nhắm vào anh, tuyệt đối không phải chỉ tới từ một người, mà cũng có thể là bọn họ che giấu quá hoàn hảo.”

“Thủ đô sắp loạn rồi.”
Cô gái đang vung roi vàng trong tay, tư thế xinh đẹp và bá đạo.

Mà con hung thú phía đối diện thỉnh thoảng lại há mồm gầm thét, nhìn cả hai thấy giống hệt như “Người đẹp và quái vật” phiên bản đời thực vậy.
Lúc trước gặp mặt, sức khỏe của đối phương còn không yếu như thế này, khí sắc trông cũng không khó 7coi như hiện tại.

Một khi nhà họ Hoắc rung chuyển, thì các gia tộc lớn và các thế gia khác tất nhiên cũng khó tránh khỏi có sự d2ao động.
Thấy vậy, trong mắt Tần Nguyễn tràn đầy ý cười.

Cô quay mặt về phía người đàn ông đứng phía sau và nở một nụ cười rạng rỡ đắc ý.
Hoắc Vân Tiêu mỉm cười nhìn cô, trên mặt anh đầy vẻ chiều chuộng dung túng.

Tần Nguyễn không viết gì trong phong thư, cô buộc phong thư bằng dải ruy băng đỏ, sau đó đi đến cây ước nguyện.
Hoắc Vân Tiêu thấp giọng nói: “Cái người hôm nay nhằm vào em, nếu giết hắn chính là lãng phí một quân cờ, sao không từ hắn lần ra manh mối để nhìn xem là ai ở phía sau đang nhắm vào nhà họ Hoắc.”

Tần Nguyễn nhìn người đàn ông toát ra sự lạnh nhạt cùng tàn nhẫn từ trong xương này, cô cảm nhận được sự ung dung như khống chế được tất cả mọi thứ của anh.
[Đây là quảng cáo của đoàn làm phim nào vậy?]

[Hiệu ứng hoành tráng thế này có thể được gọi là hoàn mỹ đấy!]
Một cơn gió mang theo cả cát bay lên, trên phong thư ngay lập tức bị phủ một lớp cát mỏng.

Nguyện vọng của Tần Nguyễn không được cây cầu nguyện đồng ý.
Mắt Hoắc Vân Tiêu nhìn về phía trước, trên mặt anh nở nụ cười ấm áp, anh cất giọng nói cao quý mà trong trẻo: “Cảm ơn Nguyễn Nguyễn.”

Anh dường như không quan tâm lắm đến sinh nhật của mình, cũng không có quá nhiều xúc động.
Cô kẹp phong thư vào giữa hai lòng bàn tay, cúi đầu nhắm mắt cầu nguyện, hàng mi dài khẽ rung.

Nguyện vọng của Tần Nguyễn rất đơn giản: Cầu mong Tam gia được khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.
Cố Minh Yến khẽ thở dài một tiếng rồi quay người đi trở về.

Trên đường xuống núi, Tần Nguyễn nhìn thấy một cây 0cầu nguyện treo đầy phong thư ước nguyện màu đỏ, xung quanh treo đèn lồng đỏ và từng chuỗi chuông gió đung đưa trong gió, khi gió thổi qua, tiếng chuông gió leng keng vang lên.
Hoắc Vân Tiêu tránh trả lời, anh nghiêm túc nói: “Nguyễn Nguyễn, em phải mau chóng tiếp quản nhà họ Hoắc, như thế các gia tộc khác mới có thể nghe theo mệnh lệnh của em. Có một số việc không phải cứ dùng vũ lực là có thể giải quyết được, vũ lực tuy rằng đơn giản thô bạo đấy, nhưng những thứ ở tầng sâu hơn lại cần thủ đoạn và cái đầu để đấu với chúng. Em phải sử dụng các nguồn lực mà mình có trong tay để lên kế hoạch, dựa vào người và vật bên ngoài để giảm thiểu dấu vết của em, em phải để bản thân không dính vào và âm thầm kiểm soát hết mọi thứ. Em phải biết thuận thế mà làm, quan sát nhiều hơn sự thay đổi của những người xung quanh mình, can thiệp vào những thay đổi này một chút, khiến tình hình phát triển theo hướng có lợi cho em, có một số người và vật mà em có thể lợi dụng được. Cho dù là dương mưu hay âm mưu, đều là đọ sự kiên nhẫn, nếu em không giữ được bình tĩnh thì chắc chắn sẽ đánh ra những con bài sai lầm, mà một khi ra bài rồi, muốn thu lại sẽ có rất ít cơ hội, vậy nên em nhất định phải hiểu được đạo lý đánh đòn phủ đầu.”

Nghe một đống đạo lý như thế, Tần Nguyễn trực tiếp hỏi: “Ví dụ như?”
Một Tần Nguyễn tươi sáng và quyến rũ như vậy, lại ngoan ngoãn đáng yêu, làm sao có thể khiến người ta không thích cho được.

Khóe miệng Hoắc Vân Tiêu khẽ nhếch lên, trong cổ họng tràn ra một nụ cười rất nhạt, anh cất giọng nói trầm thấp nhu hòa: “Đi nào.”
Lớp cát chôn vùi nó, tựa như sự quật cường cuối cùng của cây cầu nguyện.

Vì hôm nay là sinh nhật của Hoắc Vân Tiêu, nên Tần Nguyễn không định tiếp tục chú ý đến chuyện ở núi Vấn Thế nữa, cô muốn để tâm trạng của Tam gia tốt một chút.
Nhìn theo bóng2 lưng của bọn họ, gương mặt nhẹ nhõm của Cố Minh Yến dần trở nên trang nghiêm.

Tình hình sức khỏe của Tam gia còn nghiêm trọng h7ơn so với lời đồn bên ngoài.
Tần Nguyễn vừa mới thắt dây an toàn, cô hơi khựng lại, nhíu mày hỏi: “Sao anh lại nhắc tới chuyện này?”

Thấy cô nhíu mày, Hoắc Vân Tiêu nhếch miệng, trên mặt lộ ra một nụ cười nhẹ.
Cô nheo mắt lại: “Làm sao anh biết em muốn ra tay?”

Hoắc Vân Tiêu giơ ngón tay chỉ vào đôi mắt cười dịu dàng của mình, anh nhẹ giọng nói: “Bởi vì trong mắt anh chỉ toàn là hình bóng của em.”
Đôi mắt xinh đẹp mở ra, cô giơ tay ném phong thư buộc ruy băng đỏ lên cây ước nguyện.

Cô ném rất khéo, chỉ một lần đã treo được phong thư lên trên cây.
Nhưng cô không đề cập tới, không có nghĩa là Hoắc Vân Tiêu cũng không.

Sau khi xuống núi, hai người vừa ngồi vào xe là Hoắc Vân Tiêu hỏi luôn: “Cô bé, vừa rồi ở trên núi, em có phát hiện đội cảnh vệ của Nội Các có gì đó kỳ lạ không?”
Trên một trong những nền tảng video ngắn lớn nhất ở nước Hoa, ai đó đã tải lên một video kỳ lạ có tiêu đề là “Người đẹp và quái vật”.

Trong đêm mưa, một cô gái trẻ đối mặt với một sinh vật to lớn và trông rất kỳ lạ.
Khuôn mặt anh tuấn tú lịch sự và nho nhã, thần sắc hiền hòa ấm áp, anh có phong thái của một vị công tử con nhà danh gia vọng tộc, đâu còn vẻ suy yếu như lúc ở trên núi nữa.

Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm.
Cả đoàn người đi về phía trước nên không ai nhìn thấy, phong thư được Tần Nguyễn treo ở trên cây cầu nguyện bị một cơn gió thổi bay.

Phong thư buộc dây ruy băng đỏ theo gió bay lên, nó lượn vòng mấy giây trên không trung rồi nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Tần Nguyễn chạy chậm tới bên cạnh anh, khoác tay anh tiếp tục đi xuống núi.

Vừa mới đi được mấy bước thì cô đột nhiên lên tiếng: “Tam gia, sinh nhật vui vẻ, em chúc anh luôn mạnh khỏe, được thế giới này đối xử dịu dàng và tất cả vận may sẽ đến với anh.”
Sơ hở một cái là lại thả thính, Tần Nguyễn thật sự chịu không nổi.

Cô cong môi, nhớ lại những gì người đàn ông này vừa nói, vậy mà cô lại không có cách nào phản bác được.
Hoắc Vân Tiêu thở dài một tiếng, thấy toàn thân Tần Nguyễn tỏ ra kháng cự, bèn ôm eo cô, chậm rãi nói: “Những kẻ đó hành động càng ngày càng lộ liễu, ngay cả che giấu cơ bản nhất cũng không thèm làm. Điều đó cho thấy họ thiếu kiên nhẫn như thế nào.”

Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên vẻ bực bội, cô hỏi bằng giọng không vui: “Những kẻ đó là ai?”
Đúng vậy, trong nhiều trường hợp, vũ lực chỉ có thể trị được ngọn mà không giải quyết được nguyên nhân gốc rễ.

Đoàn xe nhà họ Hoắc xuất phát, chậm rãi rời khỏi chân núi Vấn Thế.
Tần Nguyễn khoanh tay dựa vào vai Hoắc Vân Tiêu, suốt đường đi cô đều giữ im lặng.

Lúc này cô còn không biết có người đã lén chụp ảnh mình rồi tung lên mạng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.