Giọng điệu của Hoắc Dịchc Dung rất sốc, nhưng cũng đầy vui mừng và phấn khích khó tả. Hoắc Dịch Dung đứng dậy, cầm khăn ăn trên bàn lau miệng: “Nếu chúng ta làm như vậy, chỉ sợ sẽ khiến bên ngoài đồn đoán lung tung, đến lúc đó chắc chắn sẽ ầm ĩ không nhỏ.”
Không hề có sự khó xử trong giọng nói của Hoắc Dịch Dung, đây càng giống như một lời phàn nàn của anh ta hơn. Hoắc Vân Tiêu vẫy tay với Cố Minh Yến: “Tôi không sao, lát nữa sẽ ổn thôi.”
Khuôn mặt tuấn tú ốm yếu tái nhợt, nhưng đôi môi nhuốm máu lại vô cùng bắt mắt, khiến người khác có cảm giác Hoắc Vân Tiêu bị bệnh nặng. Thấy bầu không khí của hai người này không đúng, Hoắc Dịch Dung cắm đầu ăn cơm, không dám lên tiếng nữa.
Hoắc Vân Tiêu cũng cảm nhận được sự kháng cự trong im lặng của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nghiêm nghị và vô tư của Hoắc Vân Tiêu, cô kiên quyết nói: “Để em quan tâm chuyện của công ty cũng được, nhưng em không muốn uống canh thảo dược.”
“Được thôi!” Khi bọn họ xuống lầu, vừa vặn gặp Cố Minh Yến và đội cảnh vệ của Nội Các.
Nhìn thấy lãnh đạo được mọi người vây xung quanh đang đi xuống, ánh mắt Cố Minh Yến sáng rực, anh ta bước nhanh đi tới trước bậc cầu thang: “Tam gia!” Hoắc Dịch Dung không hề sợ hãi, cười hì hì nói: “Em dâu lại có thai, vậy công việc mà anh sắp xếp cho em ấy phải làm thế nào?”
Nghĩ đến những văn kiện phiền phức kia, đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn sáng lên. “Tam gia!”
Lần này Tần Nguyễn thật sự hoảng sợ, bàn tay đang nắm cánh tay Hoắc Vân Tiêu điên cuồng vận chuyển lực Minh Thần. Tần Nguyễn quay đầu, trầm giọng nói: “Núi Vấn Thế là long mạch bị ẩn giấu, bây giờ khí Đế vương của nó đã bị người khác cướp đi, nếu nơi này tiếp tục mở ra, thì không đến vài năm nữa long mạch sẽ hoàn toàn sụp đổ, đến lúc đó chắc chắn ít nhiều gì cũng sẽ có ảnh hưởng đến thủ đô.”
Sắc mặt Hoắc Dịch Dung biến đổi, tiện tay ném chiếc khăn ăn xuống bàn. Nghĩ đến những con quỷ không lưỡi mà mình gặp trên đỉnh núi, còn người đàn ông áo đen nấp trong bóng tối theo dõi cô, sắc mặt Tần Nguyễn càng thêm khó coi.
Cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ cơ thể Tần Nguyễn, trái tim nhỏ bé của Hoắc Dịch Dung đập thình thịch, anh ta vô thức nhìn Hoắc Vân Tiêu đang đứng bên cạnh, trong mắt lộ vẻ vô tội. “Cộc cộc.”
Ba người nhìn về phía cửa, Hoắc Chi từ bên ngoài đi vào. Phát hiện điểm khả nghi, Tần Nguyễn nhẹ nhàng nắm chặt tay, chuẩn bị ra tay.
Lúc này, một bàn tay mảnh khảnh đè lên mu bàn tay Tần Nguyễn để ngăn cản cô. Hoắc Dịch Dung nghe vậy thì mặt trầm xuống.
Ngay sau đó, anh ta gật đầu nói: “Được rồi, anh sẽ thu xếp.” Đôi mắt bình tĩnh, cực kỳ lạnh lùng và tĩnh lặng của cô nhìn chằm chằm vào Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn lên tiếng: “Em nói không cần con bé lúc nào!”
Mặc dù đứa trẻ đến quá nhanh, thậm chí còn làm rối loạn kế hoạch tiếp theo của Tần Nguyễn, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc bỏ con. Đứa trẻ này tới đầy bất ngờ, khiến cô hoàn toàn không kịp chuẩn bị.
Hoắc Vân Tiêu đưa tay đặt lên mu bàn tay Tần Nguyễn, nắm lấy ngón tay thon dài mảnh khảnh của cô rồi đưa lên môi hôn một cái. Máu từ miệng Hoắc Vân Tiêu phun ra, rất nhanh chiếc khăn đã không còn nhìn thấy một chút màu trắng nào.
Biến cố xảy ra trong nháy mắt, không để cho người ta kịp phản ứng. Một khi Hoắc Tam gia xảy ra chuyện, thủ đô như đầm nước sâu này sẽ trở nên hỗn loạn.
Hoắc Vân Tiêu đầu tiên là cười nhẹ một tiếng, sau đó vẻ chế giễu lóe lên trong mắt, anh vỗ mu bàn tay Cố Minh Yến, bày tỏ đã biết. Nghe nói bọn họ sắp rời đi, Hoắc Dịch Dung còn chưa kịp nuốt miếng cơm trong miệng, anh ta đã lên tiếng hỏi: “Không được, còn núi Vấn Thế phải xử lý thế nào?”
Hoắc Vân Tiêu: “Đóng cửa, cấm tiếp tục mở ra với bên ngoài.” Tuy nhiên, câu nói tiếp theo của Hoắc Tam gia khiến sự mong chờ trong mắt Tần Nguyễn tan biến.
Hoắc Vân Tiêu nói với giọng điệu khẳng định: “Mọi việc vẫn như cũ, mấy việc cần chạy đi chạy lại thì giao cho người khác, Nguyễn Nguyễn nhất định phải nhanh chóng nắm rõ mọi hoạt động của công ty.” Ánh mắt dịu dàng trìu mến của anh nhìn Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, anh có linh cảm đứa bé trong bụng lần này là con gái, chúng ta có nên giữ lại không?”
Đôi mắt sâu thẳm tràn đầy mong đợi, trông anh giống như một người cha hiền từ. Tần Nguyễn giãy giụa muốn thoát khỏi cái ôm của Tam gia.
Nhưng Tam gia ôm rất chắc khiến cô thậm chí không có cơ hội thoát ra. Tần Nguyễn theo bản năng ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người trong sảnh.
Chẳng mấy chốc, Tần Nguyễn phát hiện một người có khí chất không hợp với xung quanh, ánh mắt của đối phương lại liên tục nhìn về phía Tam gia. Giọng của anh hơi khàn và mệt mỏi: “Không sao, tối hôm qua tôi bị trúng gió.”
Trong số những vệ sĩ đứng ở tầng dưới, có một người trốn trong bóng tối, lén quan sát Hoắc Tam gia đang bước xuống lầu. Tần Nguyễn đặt đôi đũa trong tay xuống.
Hoắc Vân Tiêu nắm tay cô đứng dậy: “Chúng ta xuống núi đi.” Đám cảnh vệ đứng ở sảnh tầng một đều lộ vẻ ngơ ngác.
Cũng có người lén nhìn người đàn ông cao quý đang được mọi người vây xung quanh bằng ánh mắt thương hại, tiếc nuối. Hoắc Vân Tiêu đồng ý mà không hề chớp mắt.
Tốc độ quá nhanh khiến Tần Nguyễn nhất thời ngây người. Nhưng biết là một chuyện, tận mắt chứng kiến dáng vẻ yếu ớt sắp chết của người đàn ông có thân phận cao quý này, điều đó mang tới sự chấn động càng lớn hơn.
Khi Tần Nguyễn điên cuồng vận chuyển lực Minh thần, Hoắc Vân Tiêu ấn ngón tay cái lên mu bàn tay cô rồi khẽ vuốt một cái. Vẻ mặt Tần Nguyễn ngơ ngác.
Tần Nguyễn sờ bụng dưới, tựa hồ có thể cảm nhận được sự tồn tại của sinh mệnh nhỏ bé bên trong xuyên qua lớp quần áo. Ngay khi Hoắc Vân Tiêu bước xuống sàn tầng một, anh đột nhiên ho khan một tiếng.
“Chủ nhân, ngài chảy máu kìa!” Hoắc Chi khom người với ba người đang ngồi ở bàn ăn, cung kính nói: “Cố nhị thiếu dẫn đội cảnh vệ của Nội Các lên núi rồi ạ.”
“Tên nhóc Cố Minh Yến này cũng khá nhanh đấy.” Đôi mắt tràn đầy ý cười của Hoắc Vân Tiêu dịu dàng nhìn Tần Nguyễn: “Nguyễn Nguyễn, chúng ta về nhà thôi.”
Hoắc Vân Tiêu vẫn hiền lành nho nhã như trước đây, khí chất ôn hòa khiến người khác muốn thân cận theo bản năng. Trong mắt Hoắc Vân Tiêu hiện lên một chút ngạc nhiên, ngay sau đó khóe môi anh nở nụ cười thản nhiên, anh duỗi tay ra ôm lấy Tần Nguyễn.
Hoắc Vân Tiêu ân cần xin lỗi: “Là lỗi của anh, anh đã hiểu nhầm Nguyễn Nguyễn.” Anh ta xoa cằm, trên mặt lộ vẻ trầm ngâm: “Như vậy thì sau này Cố Minh Yến sẽ bận rộn lắm đây.”
Nghe thấy Hoắc Dịch Dung không coi trọng chuyện này, Tần Nguyễn không khỏi trở nên nghiêm túc: “Núi Vấn Thế không chỉ có long mạch, còn có sát khí do thượng cổ hung thú để lại, còn có quỷ khí và yêu khí ở khắp núi rừng, những người đến đây chơi sẽ bị tà khí lây nhiễm, nhẹ sẽ đau ốm, nặng thì chết.” Tuy nhiên ngay sau đó, Hoắc Vân Tiêu lại ho dữ dội.
Lần này anh ho còn dữ dội hơn cả lúc trên lầu. Là anh em đã nhiều năm, chỉ cần liếc mắt là Hoắc Vân Tiêu đã hiểu Hoắc Dịch Dung có ý gì, anh ta đang muốn Hoắc Vân Tiêu nhanh chóng quyết định.
Hoắc Vân Tiêu khẽ gật đầu với Tần Nguyễn, nghiêm túc hứa hẹn: “Anh sẽ nói rõ ràng chuyện này với Cố Minh Yến, để anh ta đẩy nhanh việc thông báo cách ly núi Vấn Thế với mọi người bên ngoài.” Hoắc Vân Tiêu mấp máy môi, nhỏ giọng không xác định hỏi: “Em không thích đứa bé này à?”
Anh nói rất chậm, giọng nói khàn và trầm. Thấy Hoắc Vân Tiêu cầm chiếc khăn tay dính máu, Cố Minh Yến vội vàng đi tới đỡ lấy cánh tay anh: “Anh có cần gọi bác sĩ không? Tại sao lại bị nặng như vậy?”
Giọng điệu của Cố Minh Yến tràn đầy lo lắng, đó là sự quan tâm toát ra từ tận đáy lòng. Sắc mặt của Cố Minh Yến biến đổi, anh ta lo lắng hỏi: “Tam gia, anh sao thế?”
Hoắc Vân Tiêu ngước mắt lên, bình tĩnh nhìn xuống nhóm người dưới lầu. Anh cầm khăn ăn bên cạnh, lau nước sủi cảo trên môi Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn khẽ quay đầu, tránh đi sự đụng chạm của anh. Cứ như thể Tần Nguyễn đang mang thai giọt máu của cahính anh ta vậy.
Đáng tiếc, mặc dù Hoắc Dịch Dung kích động như vậy, nhưng Hoắc Vân Tiêu và Tần Nguyễn vẫn ôm chặt lấy nhau, không ai để ý đến anh ta. Tần Nguyễn nghi ngờ rằng liệu người này có đang chờ mình làm như vậy không.
Ngay khi Tần Nguyễn đang nghĩ đến việc sử dụng điều ấy để đòi một số thứ, thì bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Hoắc Dịch Dung ngồi đối diện, nhìn thấy bầu không khí ấm áp của họ, anh ta bĩu môi nói: “Này… Còn một người sống sờ sờ ở đây đấy, cơm nước còn chưa ăn xong thì đã được ăn no cơm chó rồi.”
Hoắc Vân Tiêu liếc mắt nhìn Hoắc Dịch Dung, mím chặt môi biểu lộ vẻ không vui. Sau khi Tần Nguyễn dặn dò xong, Hoắc Vân Tiêu nắm tay cô đi ra ngoài.
Hai người rời đi dưới sự bảo vệ của Hoắc Khương, Hoắc Chi, Lâm Hạo và những ám vệ khác. Hoắc Khương hoảng sợ hô.
Hoắc Khương hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh trước đây, ông ta giống như một thanh niên trẻ tuổi bốc đồng, giọng nói cũng rất lớn, như thể sợ người khác không nghe thấy. Hoắc Vân Tiêu một tay ôm bả vai Tần Nguyễn, một tay dùng khăn che miệng.
Nghe thấy tiếng gọi của Cố Minh Yến, Hoắc Vân Tiêu thấp giọng ho khan vài tiếng. Hầu hết những người có thể đi vào đội cảnh vệ của Nội Các đều xuất thân từ những gia đình có gia thế không tầm thường.
Nhiều người trong số họ biết Hoắc Tam gia, bọn họ cũng quen thuộc với những tin đồn của anh. Hoắc Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Tần Nguyễn, bàn tay không ôm eo khẽ vuốt ve cái bụng chưa lộ rõ của cô.
Hoắc Vân Tiêu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Tần Nguyễn, hai người nhìn nhau, không thể che giấu được tất cả cảm xúc. Hoắc Dịch Dung nói xong thì vùi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tiếp theo đây anh ta rất bận rộn, vì vậy phải tranh thủ nhét đầy dạ dày thì mới làm việc được. Đôi mắt hoa đào thâm thúy của anh khẽ nâng lên, nhìn sâu vào Tần Nguyễn, nụ cười trên môi cũng tươi hơn vài phần.
Ngay khi bọn họ sắp bước qua ngưỡng cửa của khu nghỉ dưỡng Long Quân, Tần Nguyễn vẫn không kìm được mà ra tay. Khuôn mặt Hoắc Dịch Dung lộ ra một chút cảnh giác, vẻ mặt trở nên ngưng trọng: “Nghiêm trọng đến vậy cơ à?”
Tần Nguyễn gật đầu với anh ta: “Đây chỉ là cơ bản nhất, núi Vấn Thế nhất định phải bị cách ly!” Nghĩ đến núi Vấn Thế có rất nhiều vấn đề, Tần Nguyễn lo lắng dặn dò: “Càng nhanh càng tốt, đối với những du khách ở trên núi tối qua, tốt nhất là nhờ người của đội Thiên Hành giải quyết sát khí trên người bọn họ, tránh việc cơ thể họ xảy ra vấn đề sau khi trở về.”
“Được.” Hoắc Tam gia dùng khăn tay lau vết máu trên môi, thấp giọng nói: “Nguyễn Nguyễn, cẩn thận quan sát kỹ những người xung quanh.”
Nghe thấy anh nói nhỏ, vẻ mặt kiên nghị của Cố Minh Yến tỏ ra thờ ơ, như thể không nghe thấy gì hết, anh ta đỡ Hoắc Tam gia chậm rãi đi ra cửa. Hoắc Vân Tiêu khẽ cau mày, cúi đầu nhìn Tần Nguyễn: “Em ăn no chưa?”
“Em no rồi.” Nghe thấy tiếng ho khan của Tam gia, tim của Tần Nguyễn đập thình thịch.
Tuy nhiên, sau khi nhận thấy sự kỳ lạ của Hoắc Khương, Tần Nguyễn lặng lẽ quan sát hai người này, cùng với tất cả những người đang đứng trong sảnh. Tần Nguyễn thở ra một hơi, trợn mắt nhìn anh.
Cô đứng xuống đất, trở lại vị trí vừa rồi ngồi xuống, sau đó cầm đũa lên tiếp tục ăn, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Tần Nguyễn khó hiểu hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Vân Tiêu lại vỗ tay cô để trấn an: “Chúng ta lên xe rồi nói.” Hoắc Dịch Dung đâu có trêu chọc Tần Nguyễn, cô bé này bây giờ đang mang thai, một người bênh vợ đến phát điên như Tam gia đừng có giận chó đánh mèo lên người anh ta nhé.
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhướng mày, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoắc Dịch Dung. Một tia sát khí màu đen quanh quẩn trên đầu ngón tay của cô bắn thẳng về phía người đàn ông mà cô cảm thấy khả nghi.
Tuy kẻ đó không nhìn thấy sát khí xâm nhập, nhưng khi sát khí chạm đến da thịt, cơ thể hắn vẫn vô thức rùng mình.