Hoắc Khương đi tới phía sau người đàn ông đứng trước cửa sổ, bình tĩnh nói. Lông mày Tần Nguyễn nhíu chặt, trên mặt cô lộ vẻ phân vân.
Một lúc lâu sau, Tần Nguyễn khẽ thở dài, thản nhiên nói: “Mày và tao vốn là vô duyên, hôm nay tạm biệt, lần sau gặp lại nhất định tao sẽ không dễ dàng tha thứ cho mày nữa.” Cô ấy đoán những hành động của Tần Nguyễn là một loại sức mạnh nào đó mà cô ấy không thể chạm tới.
Lăng Hiểu Huyên cúi người nhặt khẩu súng năng lượng trên mặt đất lên, nâng niu nó trong tay và im lặng đứng sang một bên. Tần Nguyễn giật mình làm rơi cả chiếc đũa đang gắp sủi cảo xuống bàn.
Nhìn thấy một chiếc đũa rơi vào trong cháo, sợ cháo bắn lên người Tần Nguyễn, anh vội vàng ôm cô vào lòng. Nhắc đến Tam gia, Tần Nguyễn mím môi nói: “Anh ấy không sao, hiện giờ đang ở trên lầu, em cũng đang chuẩn bị đi lên.”
Hoắc Dịch Dung: “Cùng nhau lên đi.” Cây hòe lớn kịch liệt lắc lư, những bông hoa hòe rơi lả tả như tuyết, cũng có bông rơi vào trên người Tần Nguyễn.
Nó dường như đang đáp lại điều gì đó. Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, khẽ liếc nhìn Hoắc Khương: “Chú Khương, chú đã ở đội ám vệ nhiều năm, cũng là người mà tôi tin tưởng nhất, chú nên biết Tần Nguyễn đối với tôi quan trọng như thế nào, cô ấy mới là người nắm quyền của nhà họ Hoắc trong tương lai.”
Khi nói câu cuối cùng, Hoắc Tam gia nhấn mạnh giọng điệu của mình, khí chất của một người bề trên quanh năm bị giấu kín dưới vẻ ngoài nho nhã tùy ý tỏa ra. Hoắc Vân Tiêu quay đầu, nhìn Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên đang chụm lại với nhau, bọn họ đang thì thầm gì đó.
Nhìn nụ cười trên mặt hai người thì biết, đó chắc chắn là một chuyện rất vui vẻ. Tần Nguyễn mím chặt đôi môi đỏ mọng, trên mặt lộ vẻ do dự.
Nếu trước đó Tần Nguyễn định tha cho đối phương, nhưng bây giờ biết con yêu tinh cây này giết người là vì muốn tăng tốc độ tu luyện, tâm tình của cô đã khác. Khi đi ngang qua Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn, ông ta dừng bước, khom người hành lễ với hai người.
Hoắc Dịch Dung liếc mắt nhìn bữa sáng được chuẩn bị kỹ càng trên bàn, anh ta đi tới bàn ăn, mỉm cười trêu ghẹo: “Anh thấy em ăn uống ngon lành thế này, sắc mặt cũng không có vấn đề gì nhỉ.” Cây hòe lớn trước mặt có thể cảm nhận được sức sống của long mạch trên đỉnh núi đã bị cướp đi, nó biết nơi này sớm muộn gì cũng sẽ trở thành một nơi hoang vắng, mọi sinh vật ở đây đều không thể sống sót.
Cây hòe tuyệt vọng muốn tăng tốc độ tu luyện để thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt. “Em dâu!”
Tần Nguyễn vừa bước được vài bước thì sau lưng truyền đến một giọng nói quen thuộc. Bắt gặp ánh mắt thâm thúy của em ba, Hoắc Dịch Dung không khỏi than thở: “Em ba, em chăm em dâu như chăm con ấy, cô ấy ăn cơm mà em cũng tự mình đút, A Diêu và An Kỳ cũng đâu có vinh dự đó?”
Trong trí nhớ của Hoắc Dịch Dung, hai đứa cháu nhỏ được nuôi theo kiểu thả rông. Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh như băng, ánh mắt thâm thúy nguy 0hiểm, anh trầm giọng ra lệnh: “Thông báo cho bác sĩ Trần ở nhà chờ lệnh, kiểm tra tổng quát cho phu nhân.”
Giọng nói lạnh lẽo khiến người khác phải cảm thấy rùng mình. Ông ta biết chủ nhân quan tâm đến phu nhân, nhưng cũng phải có giới hạn.
Nhìn người thanh niên mà mình đã trông chừng từ bé cho đến lúc trưởng thành, trong lòng Hoắc Khương cảm thấy hơi bất bình. Cặp lông mi dài của Tần Nguyễn khẽ run lên, vẻ mặt khổ sở, trong mắt lộ ra sự phản kháng.
Tần Nguyễn thật sự xin kiếu cái món canh thảo dược trước mắt này. Tần Nguyễn không phải sợ hãi vì tai nạn vừa rồi, mà là do câu cảm thán của Hoắc Dịch Dung.
Cô lại có? “Khục khục…”
Tiếng ho nhẹ bị kìm nén vang lên. Nụ cười ngọt ngào trên mặt Tần Nguyễn khiến khóe môi Hoắc Vân Tiêu không tự chủ được cong lên.
Anh tiện tay ném chiếc khăn dính máu lên chiếc bàn gỗ bên cạnh. Hoắc Vân Tiêu đã mặc quần áo chỉnh tề, đang ngồi ở bàn ăn dùng bữa sáng, bên cạnh tay anh còn một bát canh thảo dược bốc khói.
Nghe thấy tiếng giày da giẫm trên sàn gỗ ngoài cửa, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng vô cùng bình tĩnh. Tần Nguyễn đi tới gốc cây hòe, đưa tay chạm vào thân cây to lớn, cảm nhận được sức mạnh tự nhiên do đối phương tỏa ra.
Lăng Hiểu Huyên thấy Tần Nguyễn chạm một tay vào thân cây, hai mắt nhắm chặt, toàn thân tỏa ra cảm giác xa cách và áp bách không thể đến gần. Nhìn thấy món canh ấy, cô sẽ nhớ lại những ngày tháng mang thai A Diêu và An Kỳ.
Hoắc Vân Tiêu dường như không chú ý đến vẻ mặt bài xích của Tần Nguyễn, bàn tay trắng trẻo lấy cái thìa rồi tự mình đút cho cô uống. Cái chân mà Hoắc Khương đang chống lại bịch một tiếng quỳ xuống.
Hoắc Khương nói với tư thế khiêm nhường và giọng điệu phục tùng: “Thuộc hạ sẽ luôn ghi nhớ!” Khóe mắt của Tần Nguyễn nhìn thấy Hoắc Dịch Dung đang ngồi phía đối diện, ánh mắt anh ta đầy vẻ trêu chọc, cô vươn tay cầm lấy bát canh thảo dược trong tay Tam gia.
Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Tần Nguyễn đưa canh lên miệng uống ừng ực. Câu nói này đầy ẩn ý, như thể muốn biểu đạt điều gì đó.
Tần Nguyễn vừa uống một hớp nước canh trong sủi cảo, cô chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh. Hai người lần lượt rời đi, chỉ còn lại Lăng Hiểu Huyên trầm ngâm nhìn cây hòe trước mặt.
Ở trên lầu. Hoắc Vân Tiêu ngước mắt nhìn vẻ mặt của Hoắc Khương, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng.
Anh khẽ lên tiếng: “Nguyễn Nguyễn đang mang thai, nếu cô ấy có bất kỳ vấn đề gì, các người có chắc mình có thể sống để rời khỏi khu hình phạt không?” “Vâng.”
Hoắc Khương nhấc chân rời đi. Hoắc Dịch Dung cởi mũ trên đầu xuống, khéo léo vuốt tóc, khuôn mặt xanh xao hơi cáu kỉnh: “Em ba thế nào rồi?”
Hoắc Dịch Dung vốn định cùng đội cảnh vệ của Nội Các lên núi, nhưng khi biết em ba lại nôn ra máu, anh ta lo lắng quá nên dẫn theo mấy người lên núi trước. Giọng nói trầm thấp, từng câu từng chữ đều lạnh như băng.
“Bùm!” Thậm chí em ba còn không quan tâm đến việc ăn uống ngủ nghỉ của hai đứa nó.
Hoắc Vân Tiêu khẽ nhíu mày, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Hoắc Dịch Dung, anh khẽ xì một tiếng: “Tình huống của Nguyễn Nguyễn đặc biệt, bây giờ sức khỏe của cô ấy mới là quan trọng nhất.” Ông ta bước nhanh về phía trước, hai tay dâng lên chiếc khăn trắng sạch sẽ.
Hoắc Vân Tiêu nhận lấy chiếc khăn của Hoắ2c Khương, lau sạch vết máu trên tay. “Cảm ơn chủ nhân.”
Hoắc Khương xoay người quỳ xuống, cúi đầu hành lễ với người đàn ông có khuôn mặt nho nhã, tay phải đặt lên vai trái, tư thế nghiêm trang cung kính. Không có bất kỳ khoảng dừng nào, bát canh trực tiếp cạn sạch.
Thấy Tần Nguyễn ngoan như vậy, Hoắc Vân Tiêu xoa đầu cô, anh bưng một bát cháo trắng đến trước mặt Tần Nguyễn, lại gắp cho cô một cái sủi cảo, cuối cùng đưa đũa cho Tần Nguyễn, sau đó mới nghiêng đầu nhìn Hoắc Dịch Dung đang ngồi đối diện với vẻ mặt kỳ lạ. Cây hòe trước mặt cũng không ngoại lệ.
Cho dù nó không ngừng tu luyện thì sớm muộn gì cũng sẽ thối rữa hoàn toàn từ trong ra ngoài. Nói xong, Tần Nguyễn xoay người rời đi.
Rốt cuộc, Tần Nguyễn vẫn để lại một chút hi vọng sống cho con yêu tinh cây này. Động tác nhẹ nhàng, lộ ra cảm giác bất cần.
Hoắc Vân Tiêu xoay người đi vào trong nhà, đôi mắt đen như vực sâu liếc nhìn Hoắc Khương đang quỳ rạp trên mặt đất, khóe môi hơi mấp máy: “Đứng lên đi, nếu lần sau còn tái phạm thì hãy tự mình đi đến khu hình phạt nhận phạt.” Hoắc Vân Tiêu dịu dàng nhìn Tần Nguyễn đang đi tới gần, anh vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh, sau đó đưa bát canh thảo dược đã được bê ra từ lâu đến trước mặt cô.
Anh nhẹ giọng dặn dò: “Đã để nguội một lúc rồi, nhiệt độ vừa vặn, em hãy uống khi thuốc vẫn còn tác dụng.” Tần Nguyễn thật sự không nói điều gì vui vẻ với Lăng Hiểu Huyên, nhưng đối phương cố ý muốn trêu chọc để cô cười nên nói một số điều buồn cười.
Lúc mới nghe Tần Nguyễn cảm thấy nó thật sự rất buồn cười, nhưng sau khi cười xong, cô lại thấy trống rỗng. Cho đến khi cửa bị đẩy ra, anh hơi nhướng mày, thản nhiên nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy Hoắc Dịch Dung và Tần Nguyễn cùng đi vào, Hoắc Vân Tiêu ra lệnh cho Hoắc Khương đang đứng bên cạnh: “Lấy cho Nhị gia thêm một bộ bát đũa.” H1oắc Vân Tiêu ừ một tiếng, vẻ tự trách trong mắt nhanh chóng tan biến: “Nhị gia khi nào tới?”
Hoắc Khương cúi đầu: “Nhị gia đã 2đến chân núi, nhanh nhất nửa tiếng nữa sẽ tới.” Một cơn gió nhẹ thổi qua, chóp mũi Tần Nguyễn khẽ nhúc nhích, cô ngửi thấy mùi máu tươi dày hơn trong không khí.
Tần Nguyễn nghiêng đầu nhìn cây hòe to bên cạnh, hương hoa bay theo gió cũng không thể che lấp được mùi máu tanh nồng nặc tràn ra từ mặt đất. Tần Nguyễn cau mày, khuôn mặt thanh tú căng thẳng.
Tần Nguyễn cảm thấy mong muốn giao tiếp mạnh mẽ phát ra từ cây hòe, nó muốn nói chuyện. Hoắc Vân Tiêu nắm lấy tay trái của Tần Nguyễn, dùng đầu ngón tay ấm áp xoa nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau, một bên thâm tình, một bên mờ mịt. Động tác của anh thật sự rất nhanh, Tần Nguyễn gần như lập tức bị bế lên, ngồi trên chiếc đùi còn thoải mái hơn chiếc ghế.
Nằm trong lòng Tam gia, Tần Nguyễn vẫn còn trong trạng thái sợ hãi. Hoắc Vân Tiêu g7iơ ngón tay trắng như ngọc lên để lau vết máu rỉ ra từ khóe môi.
Nhìn thấy cảnh này, đồng tử của Hoắc Khương đột nhiên co lại.7 “Chẳng lẽ em dâu lại có nữa!”
Hoắc Dịch Dung kêu lên. Rễ cây đầy mùi bùn đất tanh hôi đã biến thành màu đen, những sợi rễ trên đó đã bắt đầu mục nát.
Đây là hậu quả của tất cả sinh vật trên núi sau khi long mạch trên đỉnh núi bị sức mạnh tà ác nuốt chửng. Tần Nguyễn thu hồi bàn tay đặt trên thân cây, lạnh lùng nhìn cây hòe đang lắc lư, lạnh nhạt nói: “Trên đời này, bất kể mày là người hay quỷ, chỉ cần giết người thì đều phải chịu hậu quả.”
Cành cây hòe run lên, rễ cây chôn dưới đất cũng nhô ra, bọn chúng nhảy múa trước mặt Tần Nguyễn. Hoắc Khương mấp máy môi, trên mặt lộ vẻ muốn nói rồi lại thôi.
Cơ thể của Tam gia như thế này, vậy mà còn muốn quan tâm đến sức khỏe của phu nhân. Hoắc Khương vốn luôn bình tĩnh thì bây giờ biến sắc, ông ta quỳ một chân xuống đất nhận tội: “Thuộc hạ quá phận, xin chủ nhân trách phạt!”
Hoắc Khương không dám nhìn người đàn ông trước mặt, trông anh có vẻ hiền lành nhưng đôi mắt lại toát ra sự lạnh lẽo khiếp người và đang trên bờ vực của cơn thịnh nộ. Đột nhiên, Tần Nguyễn mở đôi mắt đẹp đẽ sắc bén ra, trong mắt hiện lên một tia lạnh thấu xương.
Tần Nguyễn vỗ nhẹ vào thân cây, lẩm bẩm nói: “Âm dương chia làm hai đường, người và yêu có đường khác nhau, những kẻ đó có tội thì cũng không nên trở thành chất bổ cho mày tu luyện, Nhân giới có pháp luật để trừng phạt họ, mày không thể tự ý đưa ra quyết định cho họ sống hay chết được.”