Tần Nguyễn không chớp mắt nhìn người đàn ông đang xoay người lại. Khuôn mặt tuấn tú tắm dưới ánh mặt trời của Hoắc Vân Tiêu đẹp đến mức khiến người ta lóa mắt.
Trên người anh toát ra khí chất ôn hòa nho nhã, như một vị quý công tử bước ra từ trong tranh cổ, chỉ lẳng lặng đứng yên không làm gì cũng có thể khiến người ta rung động. Cô thu lại ánh mắt nhìn hiện trường vụ án, đôi mắt thâm thúy long lanh như pha lê tràn ra tia sáng lạnh lùng, cô hỏi: “Phạm nhân bỏ trốn?”
Thái Ung Lương khẽ thở dài, nói với giọng điệu vô cùng phức tạp: “Hắn ta là nghi phạm hình sự đã bị một bộ nào đó nhắm đến trong một thời gian dài. Năm ngoái, sau khi thu thập được những chứng cứ phạm tội của hắn, bộ định ra tay vây bắt, nhưng bởi vì hoàn cảnh lúc đó quá hỗn loạn nên để hắn ta chạy thoát. Tên này trốn mấy tháng rồi, không nghĩ tới hắn lại to gan như vậy, dám trốn ở thủ đô.” Hoắc Vân Tiêu nhẹ nhàng cười một tiếng, cũng không đáp lại.
Anh biết sẽ không có lần sau. Anh vẫn luôn chiều chuộng cô như thế này, nhưng có đôi khi lại khiến cô có cảm giác xa cách không thể nào đến gần.
Anh luôn luôn thao túng cô, khiến ranh giới cuối cùng của cô càng ngày càng thấp. Đôi mắt đen láy đầy lo lắng của Tần Nguyễn nhìn thấy động tác nhỏ này, cô im lặng đỡ anh đến bên giường và ngồi xuống.
“Anh ngồi xuống đây đã, để em đi gọi Hoắc Chi thu dọn đồ đạc.” “Được.”
Hoắc Vân Tiêu siết chặt bàn tay đang che môi, rồi rất tự nhiên đưa tay ra sau lưng. Ánh mắt Tần Nguyễn nhìn về phía vị trí phát hiện thi thể tối hôm qua, nơi đó ngoại trừ một vệt máu lớn ra thì thi thể đã được thu dọn sạch sẽ.
“Đã tìm thấy danh tính của nạn nhân đêm qua chưa?” Tần Nguyễn bước xuống bậc cầu thang và nói với Thái Ung Lương: “Trưởng phòng Thái, không cần phải thông báo cho tôi đâu.”
Nghe thấy giọng nói vang lên từ phía sau, Thái Ung Lương quay người lại: “Hoắc phu nhân, Tam gia thế nào rồi?” Nơi thị phi như núi Vấn Thế này, không phải là chỗ mà người bình thường có thể ở lại được.
Hoắc Vân Tiêu nắm bàn tay nhỏ của Tần Nguyễn, lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn, anh hỏi bằng giọng hờ hững: “Nơi này có yêu tà sao?” Ở trước mặt người bạn thân thiết, Tần Nguyễn cũng không phủ nhận: “Ừm.”
Cô cụp mắt xuống, che giấu tất cả cảm xúc trong mắt. Người còn chưa tới mà giọng nói đã tới trước rồi.
Tần Nguyễn quay đầu lại, khẽ cười với cô ấy: “Em không sao.” Giọng nói mềm mại, pha lẫn với âm mũi yếu ớt.
Hai chân Tần Nguyễn không tự chủ được b0ước vào trong phòng, đi về phía người đàn ông đứng trước cửa sổ. Tần Nguyễn nhướng mày, cười hỏi: “Lúc trước em như thế nào?”
Lăng Hiểu Huyên buông cô ra, đôi mắt quyến rũ hơi cong lên, cô ấy nói bằng giọng điệu tự hào khen ngợi: “Nhìn em rất chảnh, một mỹ nhân băng giá thực thụ. Đương nhiên, cô đàn em này của bọn chị vẫn rất tốt bụng, nếu không nhờ có em thì chưa chắc chị đã sống được đến bây giờ.” “Hắn phạm vào tội gì?”
“Ma túy!” Anh trả lời quá dứt khoát.
Tần Nguyễn ngước mắt nhìn anh, trong mắt toát lên sự kinh ngạc: “Anh không hỏi em nguyên nhân sao?” Thực ra cô cũng có thể luôn kéo dài tính mạng cho Tam gia, để anh sống mãi mãi, nhưng cô lại không có cách nào loại bỏ được sát khí màu đen hung tàn kia, vì thế mà cơ thể ốm yếu của Tam gia sẽ không bao giờ khỏe lên được.
Tần Nguyễn cắn chặt hàm răng, bước nhanh rời khỏi phòng. Khi cô đến gần, Hoắc Vân Tiêu vươn tay ôm cô vào lòng.
Tần Nguyễn lười biếng dựa vào người anh, một ngón tay mảnh khảnh sờ lên má Tần Nguyễn, đầu ngón tay xẹt qua gương mặt cô. Anh ghé sát vào tai Tần Nguyễn, cất giọng nói đùa cợt nhẹ nhàng nói: “Cô bé, em phải chuyên tâm vào, cảnh đẹp như vậy, sau này có muốn nhìn thấy cũng không có cơ hội đâu.”
Đôi môi xinh đẹp của Tần Nguyễn khẽ nhếch: “Sao lại không có cơ hội, nếu muốn xem, lần sau chúng ta lại tới.” So với năm ngoái, thân thể của Tam gia rõ ràng không bằng trước.
Khí tím trên người anh, một khi không được lực Minh Thần của cô truyền vào, thì sẽ nhanh chóng bị sát khí màu đen áp chế. “Tìm được rồi.” Nói tới đây, sắc mặt của Thái Ung Lương trở nên khó coi: “Đây là một người quanh năm phiêu bạt ở biên giới, tra dấu vân tay cùng huyết thống đều không tìm ra được thân phận, nếu không phải có hệ thống tuần tra truy nã đặc biệt thì chúng tôi còn không biết được danh tính của người này.”
Tần Nguyễn nghe ông ta nói thế thì hiểu thân phận của nạn nhân không đơn giản. Tần Nguyễn nói bằng giọng hờ hững: “Anh ấy rất ổn, chúng tôi chuẩn bị rời đi rồi. Nhưng trước khi đi tôi có chuyện muốn trưng cầu ý kiến của trưởng phòng Thái.”
Thái Ung Lương: “Mời cô nói.” Nghĩ đến những tin đồn bên ngoài nói rằng Hoắc Tam gia không còn sống được lâu nữa, Lăng Hiểu Huyên không biết nên an ủi Tần Nguyễn thế nào.
Cô ấy tiến lên ôm lấy Tần Nguyễn, nhẹ giọng an ủi: “Mọi chuyện đều sẽ tốt thôi, nhìn thấy em như vậy chị rất lo lắng, không giống em lúc trước một tí nào.” Tần Nguyễn không hề giấu giếm: “Tất cả các vụ án mạng ở núi Vấn Thế đều do cây hòe lớn ở ngoài cửa khu nghỉ dưỡng Long Quân gây nên.”
Giọng nói của cô vô cùng khẳng định. Tần Nguyễn không chút nghĩ ngợi nói: “Lát nữa em sẽ hỏi Thái Ung Lương, để xem thân phận của nạn nhân lần này là gì đã.”
Nếu như nạn nhân lần này vẫn là trừng phạt đúng tội, thì có lẽ cô sẽ không đào cái cây kia lên. Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, bắt gặp ánh mắt thất thần của Tần Nguyễn.
Anh bỏ bàn tay đang đặt ở trên đầu Tần Nguyễn xuống, đi đến sau lưng cô, vòng tay qua eo cô, tiếp tục thưởng thức cảnh bình minh tuyệt đẹp của núi Vấn Thế. Thái Ung Lương bận rộn cả đêm.
Ông ta phải điều tra danh tính của nạn nhân, phải tìm ra thủ phạm, còn phải phòng ngừa có tà ma xâm nhập vào trong khu nghỉ dưỡng Long Quân. Hoắc Vân Tiêu cúi đầu, dùng chóp mũi cọ cọ vào gò má hơi tái nhợt của Tần Nguyễn, anh dịu dàng nói: “Chỉ cần là việc em muốn làm, anh đều sẽ thỏa mãn em vô điều kiện.”
Mí mắt của Tần Nguyễn hơi rũ xuống, cô nói lí nhí: “Anh vẫn luôn như vậy.” Bởi vì cả đêm không ngủ, hai mắt Tần Nguyễn cay xè.
Được Tam gia vuốt nhẹ, cô không tự chủ được chớp chớp mắt: “Tối hôm qua trời mưa.” Tần Nguyễn không để ý tới những thứ khác, tiến lên vỗ nhẹ lưng của anh, cau mày nói: “Chúng ta đi luôn bây giờ!”
Bọn họ không thể ở lại cái nơi quỷ quái này, dù chỉ một giây. Hoắc Vân Tiêu nhẹ giọng nói: “Cả đêm náo loạn, hiện tại có thể yên lặng ngắm mặt trời mọc, cũng coi như không uổng công đến đây.”
Tần Nguyễn nắm chặt bàn tay đang sờ má mình, cô ngưng tụ lực Minh Thần ở trong lòng bàn tay, chậm rãi truyền vào cơ thể đối phương. Tần Nguyễn đứng trước cây hòe lớn, cô ngẩng đầu đánh giá những chuỗi hoa màu trắng nở đầy trên cây, những bông hoa hòe kia thoạt nhìn trông giống những con bướm trắng.
Đứng sát gốc cây, cô có thể ngửi thấy rõ mùi hôi thối và mùi máu tươi lan ra từ sâu trong lòng đất. Tần Nguyễn bị Lăng Hiểu Huyên chọc cười, giơ tay vỗ vai cô ấy một cái: “Chuyện đã bao lâu rồi mà còn lôi ra nói!”
“Mặc kệ là qua bao lâu, chị đều sẽ nhớ kỹ, nhớ cả đời luôn!” “Cô bé, mặt trời mọc rồi!”
Tần Nguyễn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Không những có khí hung sát, mà còn có cả quỷ khí, yêu khí.
Nếu tiếp tục ở lại đây, cho dù Tần Nguyễn có nhiều sát khí kéo dài tính mạng, thì tính mạng của Tam gia nhà cô cũng khó mà giữ được. Từ này đủ khiến sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi, trong mắt cô lóe lên một tia dữ tợn.
Loại người này chết không hết tội! Tần Nguyễn nhíu mày, cô vịn cánh tay của anh, sắc mặt khó coi.
Cô nói: “Chúng ta về nhà đi, trên ngọn núi này có quỷ khí dày đặc, còn có khí hung sát của Đào Ngột, thậm chí ngoài cửa còn có yêu tà tỏa ra yêu khí, nơi này không thích hợp để anh ở lại.” “Trưởng phòng Thái, dưới chân núi xuất hiện hơn một trăm chiếc xe việt dã, nhìn dấu hiệu trên thân xe thì là đội cảnh vệ của Nội Các đến ạ.”
Thái Ung Lương đứng lên, đưa tay sờ lên trán, trên người là vẻ uy nghiêm, ông ta trầm giọng ra lệnh: “Phái người xuống núi đón bọn họ, tiện thể báo luôn cho Hoắc Tam gia biết là đội cảnh vệ của Nội Các cùng Hoắc Nhị gia đã tới.” Mặt trời mới mọc mờ mờ ảo ảo, trong nháy mắt, ánh mặt trời lộng lẫy bao trùm cả ngọn núi Vấn Thế, hàng ngàn hàng vạn ánh sáng vàng xuyên qua ngọn cây, chiếu xuống khắp ngọn núi.
Cảm nhận được ánh nắng chiếu vào mặt, Tần Nguyễn vô thức ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Trong lúc này, ông ta còn phải phối hợp với nhà họ Hoắc tiến hành nói chuyện với các du khách ở trong khu nghỉ dưỡng, để những du khách này không nên truyền những gì nhìn thấy ra bên ngoài, đồng thời nói cho họ biết mức độ nghiêm trọng của sự việc.
Làm xong tất cả những việc này, ông ta còn chưa kịp thở thì đã nhận được mệnh lệnh từ bên Nội Các. “Tần Nguyễn, em không sao chứ?”
Lăng Hiểu Huyên đuổi theo tới, cô ấy lo lắng hỏi. Hoắc Vân Tiêu ôm eo Tần Nguyễn, đi về phía giường: “Vậy Nguyễn Nguyễn muốn làm thế nào?”
Giọng anh rất tùy ý, có cảm giác hờ hững. Tần Nguyễn lập tức rời khỏi vòng ôm của Hoắc Vân Tiêu, lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh: “Anh không sao chứ? Có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Hoắc Vân Tiêu che giấu đi ánh nước nổi lên trong mắt vì để áp chế cơn ho khan, anh trấn an nhìn Tần Nguyễn, hạ thấp giọng nói: “Không sao, mấy ngày nữa là anh khỏe thôi.” Ngoại trừ người đàn ông trước mặt và gia đình cô, trên đời này sẽ không có ai bao dung cô một cách vô hạn như vậy.
Hoắc Vân Tiêu có chút hứng thú nhìn Tần Nguyễn, nghe cô lẩm bẩm than thở, anh vuốt tóc của cô. Tần Nguyễn không có hứng thú nghe tiếp, cô gật đầu với Thái Ung Lương rồi đi ra ngoài cửa.
Lăng Hiểu Huyên ở phía sau phát giác trạng thái của Tần Nguyễn hơi khác lạ, bèn cầm súng năng lượng chạy theo. “Chúng ta phải lập tức rời đi nơi này, mọi người đi thu dọn đồ đạc đi!”
Vừa dứt lời, Tần Nguyễn đi xuống lầu tìm Thái Ung Lương. Hơn nữa, ở dưới gốc cây chôn rất nhiều xương cốt, dưới mặt đất tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Bên trong đống xương bị chôn trong đất còn có cả máu thịt tươi chưa bị ăn mòn, đều là những người bị cây hòe giết chết. Nhìn thấy Tần Nguy7ễn đứng ở cửa, trong ánh mắt dịu dàng trìu mến của Hoắc Vân Tiêu hiện ra ý cười.
Anh giơ tay lên vẫy tay với Tần Nguyễn: “Mặt trời vừa mới2 mọc, chúng ta cùng nhau ngắm bình minh đi.” Lúc Minh Vương và Chử Tử Phượng xuất hiện, Tần Nguyễn lập tức cảm giác được cây hòe lớn ở cổng khu nghỉ dưỡng tản ra yêu khí mờ nhạt run lẩy bẩy.
Sau khi xuống núi, lúc đi ngang qua cây hòe kia, cô đã dùng lực Minh Thần thăm dò và xác định nó là một thụ yêu nhỏ khoảng mấy trăm năm. Phía trên đưa lệnh xuống, bảo ông ta phối hợp với các thành viên của đội cảnh vệ sẽ đến thăm sáng nay, đồng thời xoa dịu tất cả những người trên núi và đảm bảo rằng chuyện xảy ra trong núi Vấn Thế sẽ không bị truyền ra bên ngoài.
Thái Ung Lương đang ngồi trong sảnh chờ, vừa mới thở được một hơi, thì cấp dưới của ông ta từ ngoài cửa chạy vào. Còn nếu là người vô tội, thì cô nhất định phải để cho cây hòe yêu kia phải trả giá đắt.
Hoắc Vân Tiêu cầm điện thoại di động trên tủ gỗ chạm trổ lên, nhìn đồng hồ rồi nói với Tần Nguyễn: “Lát nữa anh hai sẽ dẫn người tới, chuyện tiếp theo anh không tiện ra mặt, chúng ta xuống núi đi về nhà, rời xa chỗ thị phi này.” Hoắc Vân Tiêu đưa tay xoa xoa khóe mắt đỏ lên của Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em phát hiện từ lúc nào?”
Nghe giọng điệu của anh thì có vẻ cũng không kinh ngạc với từ yêu tà mà cô nói. Lăng Hiểu Huyên bước lên phía trước, ném khẩu súng năng lượng quý giá nhất xuống đất, dùng hai tay ấn chặt cánh tay của Tần Nguyễn và nghiêm túc nhìn cô.
Nhìn một lúc lâu, cô ấy cau mày nói: “Nhìn sắc mặt em cũng không giống là đang ổn, có phải sức khỏe của Tam gia không được tốt lắm không?” Đôi môi hồng hào trở lại của Hoắc Vân Tiêu hơi cong lên: “Ừ em đi đi.”
Tần Nguyễn xoay người rời đi, đôi mắt cô hơi rũ xuống, tất cả lo lắng trong mắt đều rút đi, ánh mắt cô sắc bén như mũi tên, đôi môi đỏ mím lại. Hiện tại cô chỉ muốn lôi Minh Vương từ Địa Phủ đến trước mặt để chất vấn, lúc trước đối phương nói chỉ cần cô tiếp tục thu thập sát khí thì Tam gia sẽ sống mãi, nhưng chẳng lẽ là kiểu sống trường kỳ chịu đựng cơ thể ốm yếu đau đớn như thế này sao!
Hoắc Khương, Hoắc Chi và Lâm Hạo đang đứng canh ngoài cửa, nhìn thấy Tần Nguyễn đi từ trong phòng ra thì lập tức cúi đầu ân cần chào hỏi: “Phu nhân.” Lăng Hiểu Huyên đang dựa người vào vách tường nghe thấy thế thì lập tức đứng thẳng người: “Để tôi đi báo tin!”
Cô ấy nghe nói Tần Nguyễn đã trở lại, nhưng vì trước đó vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian đi gặp đối phương. Đôi môi2 mỏng của anh nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt hoa đào đa tình khẽ híp lại, hai mắt anh giống như biển rộng mênh mông nhìn không thấy bờ, ngũ quan tuấn7 tú nhu hòa, khiến người ta khó quên.
Chỉ là khuôn mặt tuấn tú ấy quá tái nhợt, càng lộ ra vẻ ốm yếu tuyệt đẹp. Cô miễn cưỡng nói: “Ngọn núi Vấn Thế không thể tiếp tục mở ra cho khách du lịch, cần phải phong tỏa nơi này.”
“Được.” Hoắc Vân Tiêu nói. “Chị đừng buồn nôn như vậy chứ, em nổi da gà da vịt khắp người rồi đây này.”
Tần Nguyễn khoanh tay, còn hết sức phối hợp mà run run cơ thể.