Tần Nguyễn quay trở lại, Thái Ung Lương cùng các đội viên chờ đợi đã lâu. Đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, miệng cô ta phát ra một tiếng gầm thảm thiết.
Mấy người mặc áo bào xám hoặc áo bào xanh canh giữ ở cửa, cùng người đàn ông mặc đồ đen từ bên ngoài xông vào, vội vàng tràn vào từ đường. Bọn chúng sắc mặt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, hồn thể của chúng tràn ngập sát khí màu đen, con lệ quỷ cầm đầu mở đôi mắt đen kịt nhìn về phía bóng đen ở vách đá phía đối diện.
Ngay khi nó định nói chuyện, thì người mặc đồ đen đứng trên vách đá đã đưa tay ra và bắn một luồng sương đen về phía nó. Đầu ngón tay của Tần Nguyễn phóng ra lực Minh Thần như những sợi tơ vàng, sức mạnh rót vào trong cơ thể lệ quỷ khiến hồn phách của đối phương tan biến trong nháy mắt.
Cô lại trói một con lệ quỷ và kéo đến trước mặt mình, cô nắm chặt hàm dưới của đối phương, con này cũng không có lưỡi giống con vừa rồi. Lệ quỷ còn chưa kịp mở miệng thì đã bất thình lình bị tấn công, trong nháy mắt hồn phách của nó tan biến.
Cuối cùng Tần Nguyễn cũng phát hiện ra còn có người thứ ba ở đây. Tần Nguyễn dùng roi vàng trói một con lệ quỷ lại, kéo nó đến trước mặt, cô nghiêm giọng chất vấn: “Người vừa rồi là ai?”
“Ô ô...” Những con lệ quỷ này không có cách nào nói chuyện được, nên Tần Nguyễn cũng không thể lấy được bất cứ tin tức hữu dụng nào.
Toàn thân cô đằng đằng sát khí, cảm thấy khó chịu và tức giận vì bị người ta đùa bỡn, cô giơ roi lên tiêu diệt hết đám lệ quỷ xung quanh. Cô liếc nhìn mọi người với án1h mắt u ám và tràn đầy tức giận, rồi lạnh lùng nói: “Ngọn núi Vấn Thế này bị ác quỷ xâm chiếm, tôi cần mọi người phối hợp hành đ2ộng.”
Thái Ung Lương cảm nhận được cơn tức giận đằng đằng sát khí tỏa ra từ người Tần Nguyễn, trong lòng ông ta biết kiể7u này là vết thương của Hoắc Tam gia không nhẹ rồi. Khi bọn chúng bị mất mạng dưới chiếc roi vàng, hồn phách tan biến, thì sát khí bị hấp thu sạch sẽ, có thể nói là chết có ý nghĩa.
Nhưng Tần Nguyễn lại không tìm thấy con lệ quỷ đã làm Tam gia bị thương. Tiếng sấm lại vang lên lần nữa.
Tần Nguyễn khẽ hừ một tiếng, cô dùng cả hai chân giẫm lên đống xương. Tần Nguyễn không chỉ giẫm lên đống xương trắng, thậm chí cô còn dựa vào giác quan thứ sáu mạnh mẽ của mình mà dùng lửa Địa Ngục đốt sạch đống xương.
Trực giác nói cho cô biết, giữ lại thứ này chính là tai họa. “Ầm ầm!”
Một tiếng sấm nổ vang trời. Nhìn kích thước thì đó là bộ xương của một đứa trẻ.
Bộ xương này khá hoàn chỉnh, còn có một cái đầu lâu nho nhỏ xen lẫn ở bên trong. Cô quá chuyên tâm vào việc tìm kiếm lệ quỷ đã làm Tam gia bị thương, nên không nhìn thấy trên vách đá chếch đối diện, có một gã mặc áo choàng đen đang quan sát từng động tác của cô, đối phương đã bám theo cô suốt một đoạn rồi.
Bia đá vỡ tan, từ bên dưới mặt đất chui ra vô số con quỷ. Trong mắt Tần Nguyễn hiện lên ánh sáng vàng rực rỡ, cô lạnh lùng nhìn đám ác quỷ đang lơ lửng trên ngọn núi phía xa, rồi nói với đám người phía sau: “Bảo vệ cẩn thận nơi này, không cho phép để lọt một con quỷ nào tiến vào trong!”
Cô rất muốn đồ sát tất cả lệ quỷ ở trong núi Vấn Thế, giết hết không chừa lại một mảnh giáp nào! Cô ta nhìn thấy một bài vị nhỏ bị nứt vỡ, và rơi từ trên bục cao xuống.
“Ahhhh!!!” Mặc dù ôn0g ta không nhìn rõ khuôn mặt và hình dáng của hai vị đại tướng ấy, nhưng nhìn vào thái độ của họ khi nói chuyện với Tần Nguyễn là biết thân phận của cô cũng không đơn giản.
Có thể phối hợp hành động với Tần Nguyễn, thật sự là vinh hạnh của đội Thiên Hành. Vầng trăng lưỡi liềm treo cao trên bầu trời rất sáng, nhưng lại có tiếng sấm vang lên, giống như một lời cảnh cáo.
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn trời, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười châm chọc. Nếu như có thể được những vị thần linh ở Minh giới kia để mắt tới, thì đó chính là kỳ ngộ lớn của bọn họ.
Tần Nguyễn cong khóe môi, đôi mắt thanh tú nhướng lên như khinh thường vạn vật trên thế gian: “Hôm nay tôi muốn giết quỷ, các người chỉ cần bảo vệ tốt cho Tam gia là được.” Đột nhiên, trên bàn thờ phát ra một tiếng rắc.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng động nên ngước cặp mắt xinh đẹp u sầu của mình lên. Đôi mắt đỏ ngầu sắc bén của cô nhìn theo hướng đòn tấn công, nhưng chỉ thấy một dư ảnh nhanh chóng biến mất trong hư không.
Tần Nguyễn vừa mới nhấc chân đã phải dừng lại, đối phương đã rời đi nơi này, tốc độ cực nhanh, cô muốn đuổi theo cũng không có cơ hội Ông ta tỏ thái độ cung kính, nói: “Có thể hỗ trợ Hoắc phu nhân hành 7động là vinh hạnh của đội Thiên Hành chúng tôi.”
Người bình thường không thể nhìn thấy Minh Vương và Quỷ Đế Chử Tử Phượn2g dẫn đầu Âm binh xuất hiện, vậy mà ông ta có thể tận mắt nhìn thấy hai cánh tay phải này của Đại Đế Phong Đô. Tần Nguyễn xé mở gói hàng, đồ vật bên trong rơi xuống đất.
Là một đống xương trắng hếu! Người phụ nữ nằm trên mặt đất, hai tay nâng tấm bài vị nhỏ, hai hàng huyết lệ tuôn ra từ đôi mắt quá đỗi xinh đẹp đó.
Người đàn ông trung niên mặc áo bào xanh đi đầu cung kính hỏi: “Thánh nữ, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Thái Ung Lương cau mày, hỏi: “Không cần chúng tôi hỗ trợ vũ lực?”
Sắc mặt Tần Nguyễn âm trầm, trong mắt lóe lên ánh nhìn hung tợn: “Nhiệm vụ của các người là bảo vệ Tam gia!” Chưa nói đến việc thứ này xuất hiện ở hang ổ của đám lệ quỷ, chỉ riêng việc nó tỏa ra sát khí nồng đậm là biết đây là đồ vật tà ác.
Nếu đã như vậy, thì nó không cần thiết phải tồn tại. Cô đưa tay lắc lắc roi vàng.
Roi va chạm với không khí phát ra tiếng vang đanh thép. Sức mạnh bộc phát ra từ cơ thể Tần Nguyễn đã không cần cô tự mình động thủ, tất cả những lệ quỷ xung quanh chỉ cần hơi đến gần đều sẽ bị tan biến.
Đáng tiếc, cô không biết điều đó nên vẫn còn đang dùng roi vàng tiêu diệt lệ quỷ. Cô đứng dậy, giơ chân giẫm lên đống xương trắng dưới chân.
Ầm ầm!!!” Cơ thể Tần Nguyễn cũng lắc lư vài cái, nhưng rất nhanh liền ổn định lại được.
Cô lạnh lùng nhìn vào lỗ đen bị nổ tung, thấy bên trong bắn ra một gói màu đen, cô vung roi vàng trong tay, cuốn nó đến trước mặt. Cô muốn dùng ngọn lửa Địa Ngục đốt cháy nó, khiến nó phải nhận đủ kiểu tra tấn đau đớn rồi mới tan biến.
Tần Nguyễn không chú ý tới việc những con quỷ này cầu xin tha thứ, nhưng khi há miệng ra lại không nói được lời nào. Vách đá bị đánh ra một cái lỗ lớn, đám đá vụn rơi ầm ầm như tiếng sấm nổ.
Đám lệ quỷ xung quanh vội vàng chạy trốn tứ phía. Các đội viên của đội Thiên Hành tản ra xung quanh, bảo vệ mọi lối ra vào của khu nghỉ dưỡng Long Quân.
Lăng Hiểu Huyên khiêng khẩu súng năng lượng trên vai, lo lắng nhìn về phía Tần Nguyễn, cô ấy muốn bước tới an ủi, nhưng không biết nên nói như thế nào. Hồn thể của lệ quỷ run lẩy bẩy, nó há miệng làm lộ ra lỗ đen làm người ta sợ hãi.
Đây là một con quỷ không có lưỡi, nên nó không nói được. Cô vung tay lên, roi vàng bay múa trong không trung, lấy tốc độ không thể ngăn cản, bổ về phía tấm bia đá.
Soạt một tiếng! Bên dưới tấm bia là một hố đen to bằng quả bóng rổ.
Tần Nguyễn nheo đôi mắt đỏ au, tích tụ ngọn lửa màu xanh đậm trong lòng bàn tay và ném vào lỗ đen. Sự tồn tại của đám lệ quỷ này không khỏi làm cô phải nghĩ ngợi, còn cả gã mặc đồ đen biến mất trong không khí khiến cô ngửi thấy có mùi âm mưu.
Sau khi giết sạch tất cả lệ quỷ, Tần Nguyễn kéo cây roi vàng trong tay, bước từng bước một đi về phía tấm bia đá vỡ nát. Tần Nguyễn giơ cao cây roi vàng trong tay.
Tay nâng roi hạ xuống, mấy con lệ quỷ lại táng thân dưới thân roi. Tần Nguyễn nhíu mày, ngồi xổm trên mặt đất xem xét.
Cô phát hiện bên trên mỗi một đoạn xương đều có một luồng sát khí âm u, nồng đậm hơn rất nhiều so với đám lệ quỷ bị quét sạch trước đó. Tấm bia đá chia năm xẻ bảy, vỡ thành một đống đá vụn.
Tần Nguyễn có thể cảm nhận được, trên tấm bia đá này có hơi thở mờ nhạt của Tam gia, cô đã tìm được đầu xỏ rồi. Núi Vấn Thế có vấn đề, mà còn là vấn đề lớn do Tần Nguyễn sơ sót mà bỏ qua.
Lúc đến, cô không nhìn thấy bất kỳ lệ quỷ nào ẩn nấp ở đây, nhưng sau khi Đào Ngột được thả ra, khắp ngọn núi này đều có bóng quỷ ẩn hiện. Ầm ầm!
Tiếng sấm đinh tai nhức óc, nhưng không thấy một hạt mưa nào. Một tiếng bành thật lớn vang lên!
Hố đen bị nổ tung, mặt đất nứt toác, cả ngọn núi đều rung chuyển. Con lệ quỷ ấy chắc chắn phải nhiễm hơi thở đặc biệt trên người anh, nhưng trong số những lệ quỷ mà cô đã giết, không có con nào nhiễm mùi trên người Tam gia.
Tần Nguyễn càng đi càng xa, cô không để ý một đám lệ quỷ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, cũng không muốn biết vì sao bọn chúng vẫn còn lưu luyến ở nơi đây, cô chỉ muốn tóm được con lệ quỷ đã làm Tam gia bị thương. Chỉ khi người của đội Thiên Hành trấn thủ ở đây, cô mới có thể an tâm tìm ra con lệ quỷ đã làm tổn thương tới Tam gia.
Giông bão bên ngoài đã lắng xuống, ánh trăng bị mây đen che khuất cũng chiếu xuống đỉnh núi Vấn Thế. Tần Nguyễn nhấc chân và đi đến cửa, ở bên ngoài, Minh Vương, Chử Tử Phượng cùng Đào Ngột đã biến mất, cô thu lại roi vàng rơi trên mặt đất.
“Bốp!” Thái Ung Lương thấp giọng nói với cấp dưới: “Có nghe thấy chưa? Lập tức hành động!”
“Rõ!” Trên người cô tỏa ra sát khí màu đen, cô tiêu diệt hết con quỷ này đến con quỷ khác, ra tay tàn nhẫn dứt khoát, không hề mềm lòng chút nào.
Cho đến khi Tần Nguyễn đứng trên đỉnh núi Vấn Thế, nhìn thấy chữ cấm rất to màu đỏ được khắc trên tấm bia đá, đôi mắt đỏ ngầu của cô hiện lên sát khí hung tàn. Ở tộc Pháp Sư xa xa về phía nam.
Một người phụ nữ thân hình gầy gò mặc bộ đồ trắng, đang ngồi quỳ trước bàn thờ chính trong từ đường, cơ thể cô ta bỗng nhiên khẽ run lên. Tần Nguyễn cầm cây roi vàng và bước ra khỏi cửa khu nghỉ dưỡng Long Quân, cô bước từng bước mạnh mẽ rời đi.
Nơi nào cô đi qua, roi vàng bay múa, đám ma quỷ tru lên không ngừng. Cô ta mặc bộ đồ che kín từ đầu đến chân, chỉ để lộ một đôi mắt to cực kỳ xinh đẹp.
Từ dáng người và đôi mắt đẹp kia, có thể mơ hồ nhận ra đây là một cô gái rất xinh đẹp. Cô tức giận đến run người, trong lòng bàn tay tích tụ lực Minh Thần và đánh về phía vị trí mà gã mặc đồ đen vừa đứng.
“Bùm!” Người phụ nữ ôm bài vị vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn xuyên qua đám người vừa xông vào, ánh mắt khóa chặt vào người đàn ông áo đen, cô ta nghiêm nghị hỏi: “Là ai, là ai giết con tôi?!”
Người áo đen cúi đầu, cung kính nói: “Thánh nữ, là vị phu nhân mới cưới của Hoắc Tam gia ở thủ đô ạ.”