Tần Nguyễn cũng không đưa tay ra đón mà vội vàng hỏi: “Tam gia đang ở đâu?”
<1br>Hoắc Chi: “Chủ nhân được đưa trở về phòng rồi ạ.” Có lực Minh Thần làm dịu, Hoắc Vân Tiêu không còn liên tục nôn ra máu nữa.
Anh dựa vào đầu giường, dùng đầu ngón tay ấm áp xoa xoa mu bàn tay Tần Nguyên, yếu ớt dặn dò: “Em đừng quá xúc động.” Cô dùng bàn tay vừa mới lau vết máu trên khóe môi của Tam gia, vuốt nhẹ ba hạt châu bị nứt kia, trái tim cô như bị dây thép trói chặt, tim gần như sắp nổ tung.
“Lâm Hạo!” Cảm giác ngột ngạt áp bách trên người Hoắc Vân Tiêu dần biến mất, anh cụp mắt xuống, và nhẹ giọng ra lệnh: “Những người ở trên lầu hẳn đã quay chụp không ít thứ, bất kỳ hình ảnh và video nào của phu nhân đều không được phép lưu hành, chú dẫn người đi dọn dẹp một chút.”
Hoắc Khương mím chặt môi, cung kính trả lời: “Tôi đã sắp xếp người đi làm rồi ạ.” Tần Nguyễn áp chế ánh mắt hung tàn của mình, cô nhìn Tam gia ngồi dựa vào thành giường, cho dù đang ốm yếu thì trông anh vẫn vô cùng cao quý.
Chờ em trở lại nhé!” Hoắc Vân Tiêu tựa người vào đầu giường, anh quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, đôi môi mỏng nhạt màu mím chặt thành một đường thẳng, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ âm trầm lạnh lùng.
Bên trong đôi mắt sâu thẳm của anh nổi lên sự uy nghiêm, đầu ngón tay khẽ miết chuỗi hạt Khôn Thiên Minh trên cổ tay, đôi môi mỏng khẽ hé mở: “Liên hệ với anh hai, để anh ấy tới đón chúng ta vào sáng sớm mai, thuận tiện tìm một chuyên gia để xoa dịu tất cả người dân ở đây. Cố gắng để chính quyền giải thích, tôi không muốn chuyện này có bất kỳ liên quan gì đến nhà họ Hoắc.” Cô sải chân chạy đến bên giường, nhìn thấy Tam gia đang ghé vào bên giường và nôn ồng ộc ra toàn máu, Hoắc Khương đứng ở bên cạnh lau máu trên người cho anh.
Tần Nguyễn cắn răng nắm chặt tay Tam gia, lực Minh Thần ngưng tụ trong lòng bàn tay điên cuồng hướng về phía cơ thể của anh. Tần Nguyễn như một cơn gió lao lên lầu, vừa nhìn thấy cầu thang bị Đào Ngột đụn2g vỡ, bèn nhảy lên, giẫm lên chiếc bàn gỗ trong sảnh.
Hai tay cô ôm lấy cột gỗ màu đỏ sẫm chống đỡ ngôi nhà, nhanh chóng trèo lên tr7ên, khi lên đến độ cao của tầng hai, cô dùng mũi chân móc vào lan can, cơ thể treo ngược trên lan can. Anh cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì biết có cản cũng vô dụng, chỉ mong muốn vợ của anh bình an trở về.
“Được ạ.” Tần Nguyễn đột nhiên gọi Lâm Hạo.
Âm thanh tức giận đột ngột vang lên khiến tất cả mọi người trong phòng đều sợ hãi. Không phải bắt, mà là đồ sát!
Trong đôi mắt thâm thúy của Tần Nguyễn hiện lên một tia sát ý tàn nhẫn, toàn thân cô toát ra thứ khí thế bá đạo. Một lượng lớn máu đỏ tươi phun ra từ miệng anh.
Hoắc Khương đè thấp giọng kêu lên một tiếng: “Chủ nhân!” Trên người anh ta cũng toát ra một luồng khí tràng man rợ, anh ta xoay người rời đi.
Tần Nguyễn thấy sắc mặt của Hoắc Vân Tiêu đã đỡ hơn rất nhiều, khí tím bị sát khí màu đen áp chế không còn ở vào thế yếu nữa, mà có lực lượng ngang nhau. “Em đây!”
Tần Nguyễn quỳ một gối bên giường, giơ tay lau đi vết máu chói mắt trên khóe môi anh. Tần Nguyễn lắc đầu, cô rũ mắt xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt của hai người.
Đột nhiên, chuỗi hạt Khôn Thiên Minh ở cổ tay của Tam gia đập vào trong mắt cô. Tần Nguyễn lộ vẻ tự trách, áy náy nói: “Đều tại em, nếu em không vội vàng rời đi thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy.”
Trên gương mặt tái nhợt của Hoắc Vân Tiêu nở một nụ cười yếu ớt, anh nhẹ giọng nói: “Là anh đã gây thêm phiền phức cho em.” Lâm Hạo vô thức đứng thẳng người: “Tôi đây.”
Khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn hoàn toàn lạnh lẽo, trên mu bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm nổi đầy gân xanh, hơi lạnh tỏa ra từ người cô, giọng nói của cô càng thêm lạnh lùng: “Đi tập hợp tất cả mọi người trong đội Thiên Hành, tôi muốn bọn họ phối hợp với tôi giết quỷ!” Trước ánh mắt kinh ngạc của H7oắc Chi cùng đám người ở dưới lầu, hai tay Tần Nguyễn nắm chắc lan can, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên, vững vàng đáp xuống hành lang lầu hai.
Tần Nguyễn theo ánh đèn pin trong tay ám vệ canh giữ lầu hai mà chạy nhanh về phía căn phòng.
Trong nháy mắt cửa phòng bị đẩy 0ra, mùi máu tươi nồng nặc xộc vào mũi khiến sắc mặt Tần Nguyễn trở nên tái nhợt.
Bóng lưng của cô gầy yếu nhưng cứng cỏi, toàn thân mang theo lửa giận ngút trời, và hơi thở chết chóc tàn bạo. Hoắc Vân Tiêu giương đôi mắt lạnh lẽo sắc bén trừng ông ta, trên người anh tản ra cảm giác áp bách vô tận.
Anh dùng giọng nói lạnh như băng gằn từng chữ: “Không cho phép kinh động đến phu nhân.” Xem ra trong ngọn núi Vấn Thế này không chỉ có hung thú thượng cổ Đào Ngột, mà còn có lệ quỷ không biết sống chết, gan to bằng trời ẩn núp.
Cô thật sự muốn nhìn xem là con lệ quỷ nào chán sống như thế, dám động vào người của cô ở ngay dưới mí mắt của cô. Đưa mắt nhìn Tần Nguyễn rời khỏi phòng, Hoắc Vân Tiêu không cách nào khống chế được nữa mà ho khan một tiếng.
“Khụ khụ khụ...” “Nguyễn Nguyễn.”
Hoắc Vân Tiêu yếu ớt gọi Tần Nguyễn, anh dùng bàn tay dính đầy máu nắm lấy bàn tay nhỏ bé kia. Chỉ một câu nói đã bao hàm cả lo lắng, lẫn giận dữ đằng đằng sát khí.
Đôi môi mỏng của Hoắc Vân Tiêu cong lên, con ngươi đen láy như viên ngọc dịu dàng nhìn Tần Nguyễn, anh nhẹ nhàng nói: “Trở về bình an, đừng để bị thương.” “Vâng.”
Hoắc Khương quỳ gối xuống đất, cầm khăn trên bàn lên và nhẹ nhàng lau đi vết máu vương vãi trên mặt cho người đàn ông đã mất nửa cái mạng đang dựa vào giường. Cô thu tay lại, cúi sát xuống khuôn mặt tuấn tú tái nhợt của Tam gia, đôi môi đỏ mọng in lên má anh.
Một nụ hôn rất nhẹ, vừa chạm vào là rời đi ngay. “Tại sao nó lại bị nứt?”
Giọng cô run run, bàn tay đang cầm tay Tam gia cũng đang run rẩy. “Khụ khụ khục...” Hoắc Vân Tiêu lại ho mấy tiếng rồi tiếp tục dặn dò: “Làm gọn gàng một chút, tôi không muốn sau đó lại nghe các người nói xin lỗi.”
Hoắc Khương cúi đầu, trầm giọng cam đoan: “Dạ.” Tần Nguyễn cúi đầu nhìn vũng máu trên mặt đất, mùi máu tươi quanh quẩn ở chóp mũi, ánh mắt vốn đã hung tàn của cô nay lại tràn ngập lửa giận.
Đôi môi đỏ mọng của Tần Nguyễn khẽ run rẩy, cô nghiến răng nghiến lợi nói: “Tốt lắm!” Cô thấy rõ ba hạt trong chuỗi hạt này đã bị nứt.
Sắc mặt Tần Nguyễn thay đổi, hai mắt cô mở to, không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm vào chuỗi hạt Khôn Thiên Minh. Gương mặt Lâm Hạo căng ra, anh ta kinh ngạc.
Nhưng ngay lập tức đáp lời: “Vâng!” Giọng anh bắt đầu suy yếu, rõ ràng là sắp không chịu nổi.
Gương mặt bình thường của Hoắc Khương tỏ ra lo lắng, kinh ngạc: “Ngày mai đã về rồi, phu nhân sẽ đồng ý ạ?”