Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1067: Nguyễn nguyễn tự báo thân phận, tôi là a nguyễn của hồ tộc!



Chiếc đèn trong tay Hoắc Vân Tiêu quét qua chữ lớn màu đỏ như máu trên cánh cửa, đôi môi anh mím chặt.

Tần Nguyễn tiến lên trước, nhìn chằm1 chằm chữ trên cửa rồi trầm giọng nói: “Nơi này rất nhiều sát khí.” Tần Nguyễn dựa vào lòng Tam gia, đôi mắt hồ ly nheo lại, nhìn thấy bóng dáng của một sinh vật to lớn lóe lên trong bóng tối.

Tần Nguyễn mơ hồ nhìn thấy một bóng đen có hình dáng giống một con hổ, nhưng lại có khuôn mặt người với những chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra từ miệng.
Nhưng so với tiếng động nghe được bên ngoài thì rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều.

Tần Nguyễn hơi nhướng mày, khác với vẻ cả2nh giác thường ngày, cô cười tự phụ nói: “Không đi vào làm sao biết bên trong là cái gì, dù sao cũng phải xem ma quỷ nào đang làm loạn ở đây.”
Tần Nguyễn luôn quyết đoán trong mọi việc, chưa từng do dự.
“Rầm!”

Cánh cửa gỗ bị Tần Nguyễn đá văng.
Đào Ngột đột nhiên gầm lên giận dữ.

Nó bị bao vây bởi hàng ngàn âm binh, móng vuốt táo bạo cào mặt đất, sẵn sàng lao ra khỏi vòng vây bất cứ lúc nào.
Minh Vương nói đầy thuyết phục: “Chuyện này rất phức tạp, liên quan đến các thành viên trong nội bộ Minh giới, chúng tôi điều tra càng tiện hơn.”

“Rống!”
Thấy đối phương sắp lao vào đêm mưa đen kịt, Tần Nguyễn buông chiếc roi vàng trong tay ra, nó tự giác bay về phía con quái vật.

Ngay khi chiếc roi vàng chuẩn bị chạm vào con quái vật rồi trói nó lại, Minh Vương và Chử Tử Phượng bỗng xuất hiện trong đêm mưa.
Ánh mắt Tần Nguyễn sắc bén, lực Minh Thần bao phủ quanh người tỏa ra ánh sáng vàng, đồng thời giải phóng sát khí chẳng thể phân cao thấp với sinh vật vô danh.

Trực giác nói cho Tần Nguyễn biết, sinh vật chạy trốn nhất định không đơn giản.
Đôi mắt sợ hãi của ông ta lóe lên, nhìn chằm chằm vào con quái vật trước mặt.

Nó trông hơi giống hổ, nhưng to hơn gấp mấy lần, lông rất dài, mặt người, bốn chân giống chân hổ, răng nanh trong miệng giống răng lợn, trông vô cùng hung dữ.
Tần Nguyễn còn chưa kịp thăm dò thêm, một khí thế mạnh mẽ và hung hãn đã ập tới.

Tần Nguyễn thấy hoa mắt, có một con quái vật khổng lồ nào đó lao ra từ bên trong.
Minh Thiên Hành không ngạc nhiên khi Tần Nguyễn nhận ra Đào Ngột, hắn ta cười gượng gạo rồi nói với giọng thương lượng: “Nếu cô biết nó là hung thú thượng cổ thì cũng biết Đào Ngột nguy hiểm đến mức nào, nó từng phạm tội ác tày trời ở Minh giới, chúng tôi đến đây để bắt nó theo lệnh của Đế Quân, chuyện này thật trùng hợp đúng không.”

“Rống!”
Minh Vương nói chắc nịch: “Không phải!”

Đôi quỷ vương và hung thú này giằng co với nhau cứ y như thật vậy.
Tần Nguyễn không tự chủ được lùi về phía sau, cơ thể nhào vào lòng Tam gia.

Hoắc Vân Tiêu vòng tay qua eo Tần Nguyễn, nghiêng người dựa vào tường để tránh cho cô bị sinh vật không biết làm bị thương.
Cô sẽ không lấy tính mạng của mình ra để đùa cợt, nhưng hành động bây giờ có vẻ hơi kiêu ngạo.

Hoắc Vân Tiêu cụp mắt xuống, ánh mắt nghiêm túc không tán đồng nhìn cô: “Lần nào em cũng bốc đồng thế này à?”
Trong sảnh rộng lớn chỉ còn lại đội Thiên Hành và ám vệ nhà họ Hoắc.

Mọi người trong đội Thiên Hành thi nhau rút pháp khí ra để chống lại kẻ thù, ám vệ nhà họ Hoắc cũng rút vũ khí ra, chỉ thẳng vào con quái vật to như một ngọn núi nhỏ trước mặt.
Bắt gặp ánh mắt đen láy như ngọc của Hoắc Vân Tiêu, Tần Nguyễn phản bác: “Đây đâu phải là bốc đồng.”

Vừa dứt lời, Tần Nguyễn nhấc chân đá về phía cánh cửa gỗ có viết chữ cấm, lực Minh Thần quanh quẩn dưới chân cô.
“Rống rống!”

Một tiếng rống giận dữ vang lên.
Bọn họ càng như vậy, Tần Nguyễn càng cảm thấy có vấn đề.

Khóe miệng cô nở một nụ cười không hề ấm áp: “Đào Ngột là do tôi phát hiện, chẳng phải tôi nên tự mình kiểm tra sao?”
Mái tóc Tần Nguyễn trong nháy mắt bị nước mưa làm cho ướt sũng, ánh mắt cô hơi rũ xuống, nhìn chiếc roi vàng rơi dưới chân con quái vật.

Chiếc roi vàng được nước mưa cọ rửa, vẫn còn lưu lại sức mạnh Minh Thần yếu ớt.
Phía sau hai người dày đặc âm binh của Phong Đô, ít nhất phải vài nghìn binh lính.

Minh Vương và Chử Tử Phượng hợp sức đánh rơi chiếc roi của Tần Nguyễn, bọn họ bảo vệ phía trước con quái vật, trầm giọng nói với Tần Nguyễn vừa bước ra khỏi cửa: “Tần Nguyễn, hắn là trọng phạm mà Minh giới muốn bắt, chúng tôi muốn đích thân đưa hắn về địa ngục U Minh.”
Tiếng gầm giận dữ của Đào Ngột đã thu hút sự chú ý của mọi người, bao gồm cả những du khách của khu nghỉ dưỡng Long Quân đã trở về phòng mình.

Một số người hưng phấn dùng điện thoại di động quay chụp lại cảnh tượng trong đêm mưa.
Đào Ngột gầm lên phấn khích.

Nó giẫm bước chân hổ đến gần Tần Nguyễn, hỏi: “Cuối cùng cũng gặp lại, bao giờ cô mới trả tôi trận chiến còn nợ?”
Khi họ đang nói chuyện, Đào Ngột tức giận gầm lên.

Con ngươi khổng lồ của động vật nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, miệng nói tiếng người: “Cô là ai?”
Minh Vương nhìn về phía Đào Ngột đang đi đến gần, hắn ta phi thân lên, với tay từ xa chụp về phía đầu của Đào Ngột, một bàn tay màu đen lập tức ấn xuống cái đầu hổ.

Hắn ta tức hổn hển mắng: “Cậu đúng là ngu xuẩn! Cô ấy nói cái gì là cậu tin ngay cái ấy à?! A Nguyễn của Hồ tộc đã tan biến từ lâu rồi, thần hồn đều không thể tụ lại được, cô gái đang đứng trước mắt cậu là người, là nhân loại!”
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Tần Nguyễn hiện lên một tia sáng tàn nhẫn.

Tần Nguyễn để mặc cơn mưa trút nước vào người, chớp mắt để bỏ đi nước mưa rơi vào trong mắt, cô bước về phía Minh Vương và Chử Tử Phượng.
“Các người có thể đưa Đào Ngột đi, nhưng trước lúc đó, tôi muốn hỏi nó về hàng trăm vụ án mạng trên núi Vấn Thế.”

Nhìn Tần Nguyễn đang đi tới, Chử Tử Phượng tỏ ra như gặp kẻ thù, gã giải thích: “Có một con quỷ chiếm giữ núi Vấn Thế trong nhiều năm, những án mạng ở đây không liên quan gì đến Đào Ngột.”
Đối đầu với con ngươi đỏ rực của nó, Tần Nguyễn vuốt ve sợi tóc ướt sũng che khuất tầm mắt, bình tĩnh cười nói: “A Nguyễn của Hồ tộc.”

Chử Tử Phượng tức giận không thể kiềm chế được: “Tần Nguyễn!”
Khi hai bên đối đầu với nhau, Tần Nguyễn từ tầng hầm lao ra.

Tần Nguyễn đứng sau lưng con quái vật, chiếc roi vàng xuất hiện trong tay, tranh thủ lúc con quái vật không đề phòng, chiếc roi quất mạnh lên người nó.
Mới vừa rồi lúc bị quất trúng, nó còn tưởng là ảo giác cơ, cho đến khi tận mắt nhìn thấy cây roi vàng, nó mới biết hóa ra thật sự là vật của người cũ.

Nhìn thấy cây roi, máu trong người nó lập tức sôi sục, muốn cùng người bạn cũ này đánh một trận.
Lăng Hiểu Huyên vác khẩu súng năng lượng trên vai, nhắm vào con quái vật đột nhiên xuất hiện, nhỏ giọng hỏi Thái Ung Lương ở bên cạnh.

“Trưởng phòng Thái, đó là cái quái gì vậy?”
Minh Vương cũng đau đầu: “Bà cô à, điều này không thể nói lung tung được đâu!”

“Rống!”
Sinh vật vô danh lao tới phòng khách tầng một, tiếng gầm chói tai khiến tất cả mọi người ở đây phải kinh hãi.

May mắn thay, những khách du lịch trước đó đều bị đội Thiên Hành cưỡng ép đuổi về phòng.
Ngay sau đó, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên từ trong cửa gỗ.

Hơi thở hung hãn dâng trào, tiếng gầm trầm đục như sấm rền bên tai, khiến linh hồn người ta không tự chủ được run lên.
Đào Ngột đột nhiên ngừng gầm rú, nó bị chiếc roi vàng trên mặt đất thu hút, sau khi nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, xác định pháp khí quen thuộc này là của người xưa, đồng tử thú khổng lồ của nó trợn tròn xoe.

Đào Ngột giơ chân hung hăng giẫm lên chiếc roi vàng để trút giận, cứ như thể nó nhìn thấy một tồn tại vô cùng chán ghét.
Cánh cửa cũ kỹ lung lay sắp đổ, phát ra âm thanh kẽo kẹt chói tai.

“Rống!”
Tần Nguyễn đưa tay muốn đẩy cánh cửa trước mặt nhưng bị Hoắc Vân Tiêu 2giữ lại.

“Đừng di chuyển.”
Bọn họ không nhìn thấy Minh Vương và Chử Tử Phượng, nhưng lại có thể thấy cuộc đối đầu giữa Tần Nguyễn và Đào Ngột.

Trong đêm mưa, cô gái vô cùng xinh đẹp đối đầu với con thú xấu xí, chỉ cần nghĩ đến tiêu đề này thì biết nó sẽ mang lại lượng truy cập lớn đến mức nào.
Giọng nói của cô ấy căng thẳng, kèm theo đó là sự rung động.

Thái Ung Lương không trả lời mà vỗ nhẹ vào vai Lăng Hiểu Huyên, ra hiệu cô ấy đừng lên tiếng.
Con quái vật mạnh mẽ lao tới, phá hủy cầu thang lên tầng trên, sau đó điên cuồng chạy ra ngoài.

“Trốn đi đâu!”
Trên mặt Tần Nguyễn hiện ra vẻ chế giễu, cô không chịu buông tha: “Đào Ngột bị trấn áp ở tầng hầm của khu nghỉ dưỡng núi Long Quân, chuyện này có nhiều điểm rất đáng ngờ, tôi cảm thấy cần phải điều tra một chút.”

Minh Vương đứng bên cạnh Chử Tử Phượng, nghiêm túc hứa hẹn: “Chúng tôi sẽ đích thân điều tra chuyện này.”
Có một số người trên lầu, tay cầm di động đều run rẩy, bọn họ giống như linh cẩu ngửi thấy mùi thịt, không dám bỏ qua bất kỳ cảnh tượng nào dưới lầu.

Cũng may có tiếng mưa che lấp nên những người đó không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Tần Nguyễn và Minh Vương, nếu không không biết sẽ gây náo động đến mức nào.
Sau khi nhìn rõ bản thể con quái vật, trong đầu Tần Nguyễn hiện lên hai chữ Đào Ngột rất to.

Đào Ngột cực kỳ hiếu chiến, sức chiến đấu của nó cũng là mạnh nhất trong số các hung thú thượng cổ.
Nhưng theo Tần Nguyễn thấy thì Đào Ngột vẫn luôn suy nghĩ theo hướng Minh Vương dẫn dắt.

“Phu nhân, chủ nhân nôn ra máu ạ!”
“Thùng, thùng, thùng.”

Tiếng thùng thùng từ cửa vọng vào, âm thanh rất trầm và cũng rất7 có tiết tấu.
Sát khi hung hãn trên người đối phương cùng lực lượng mạnh mẽ dâng trào khiến cô phải rùng mình, nếu thật sự thoát ra ngoài sẽ khiến rất nhiều người phải chết.

“Hống hống hống!”
Tần Nguyễn quay đầu nhìn anh với vẻ khó hiểu: “Tại sao?”

Hoắc Vân Tiêu ôm eo cô, khom người ghé7 sát vào tai, nhẹ giọng nói: “Em nghe đi.”
Hoắc Vân Tiêu đứng phía sau tức giận hô.

Tần Nguyễn không quay đầu lại: “Đợi em bắt được nó đã!”
Nhìn tàn ảnh của đối phương lao đi, Tần Nguyễn đẩy tay của Tam gia ra rồi nhanh chóng đuổi theo.

“Nguyễn Nguyễn, quay lại đi!”
Khí thế quanh người Tần Nguyễn sắc bén và khắc chế, đôi môi đỏ mọng cong lên một vòng cung vô cảm, nụ cười trên mặt cũng khiến người ta rùng mình.

“Minh Vương, Quỷ Đế, thật là trùng hợp, gần đây tại sao tôi luôn gặp phải các người? Lần trước Cùng Kỳ bị các người hớt tay trên, lần này Đào Ngột cũng muốn nhúng tay vào, tại sao tôi cứ cảm thấy các người đang cố tình chống đối tôi thế nhỉ?”
Nó trông giống một con hổ, nhưng lại lớn hơn hổ nhiều lần, bộ lông cực dài, mặt người, bốn chân giống như chân hổ, răng nanh trong miệng giống răng lợn, trông vô cùng hung dữ.

Con hung thú thượng cổ Đào Ngột trong truyền thuyết giống hệt con quái vật trước mặt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.