Đôi mắt ktrầm tĩnh của anh đầy dịu dàng và trìu mến, tư thế ung dung vừa tao nhã lại cao quý. Anh ngồi ở bên giường, đặt gối trở lại vị trí ban đầu, mặc kệ Tần Nguyễn giãy giụa mà ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói: “Đừng nóng giận, anh sẽ không trêu chọc em nữa đâu.”
Tần Nguyễn tức quá bật cười: “Anh cảm thấy em sẽ tin à?” Cô đang quay người chuẩn bị tránh né thì bị người ở phía sau ôm lấy.
“Cô bé, lúc này muốn chạy? Muộn rồi.” Khi làn môi ấm áp chạm vào làn da của Tần Nguyễn, cơ thể của cô vô thức run lên.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng ngay lúc cô vừa mới nảy sinh ý nghĩ phản kích, trong đôi mắt hoa đào của Tam gia lập tức hiện lên một tia nguy hiểm, cặp mắt kia như có thể nhìn thấu tâm tư của cô. Cô thật sự không thể hiểu được khát vọng của Tam gia đối với chuyện có con gái.
Rõ ràng là bọn họ đã có A Diêu và An Kỳ rồi, tại sao lại phải sinh thêm một đứa con gái nữa. Lần này, Tần Nguyễn thật sự trở thành con mồi dưới móng vuốt thợ săn, không hề có khả năng phản kháng.
Mà kẻ đầu têu, Hoắc Tam gia, thì lặng lẽ nhếch khóe môi. Giọng nói trầm thấp vui vẻ của người đàn ông vang lên bên tai Tần Nguyễn, khiến toàn thân cô tê dại.
Tần Nguyễn chớp đôi mi dài, nói: “Em vừa trở về, còn chưa tắm rửa đâu.” Tần Nguyễn vừa mới chuẩn bị đi xuống đất, thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tần Nguyễn vô thức đưa tay kéo chăn bên cạnh lên. Cảm nhận được một loại xâm lược nào đó của Tam gia, Tần Nguyễn tự biết mình chạy không thoát, bèn vòng hai tay ôm lấy cổ anh.
Hoắc Vân Tiêu thuận thế áp sát. Một cái tay khác của anh đặt ở trước ngực Tần Nguyễn, chậm rãi giúp cô cởi quần áo.
Toàn thân Tần Nguyễn thả lỏng, trong mắt cô hiện lên một tia khó hiểu, cô hỏi: “Anh muốn có con gái như vậy cơ à?” Anh dùng phương thức của mình để cho Tần Nguyễn hiểu rõ quyết tâm muốn có con gái của anh.
Có một số việc một khi mở ra giới hạn, thì tất cả những chuyện tiếp theo đều sẽ ngày càng trở nên mất kiểm soát. Theo thời gian trôi qua, lại có thêm mùi hương hoa đỗ quyên nhàn nhạt.
Ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc, Tần Nguyễn cảm thấy vô cùng an tâm, lúc này, cô cảm giác phía sau lưng tê rần. Tần Nguyễn ngửi mùi trầm hương trong phòngc mà trái tim nhung nhớ được xoa dịu.
Cô lấy lại tinh thần, khoanh tay trước ngực, đường hoàng thưởng thức dáng người cực đẹp củaa Tam gia, cô lại còn huýt sáo. “Xong đời, em bị trúng tên rồi!”
Hoắc Vân Tiêu hoàn toàn bị cô chọc cười, anh cất tiếng cười vui vẻ, trêu ghẹo cô: “Trúng tên của thần tình yêu hả?” Hoắc Vân Tiêu nheo lại đôi mắt đen láy sáng rực, một tay anh đỡ đầu Tần Nguyễn, kéo cô vào trong lòng.
Không có khoảng cách giữa hai người. Vì để xác minh xem đó có phải là ảo giác hay không, Tần Nguyễn dùng hai tay đỡ lấy đầu của Tam gia, dùng sức nâng khuôn mặt của anh lên.
Khuôn mặt vô cùng tuấn tú của người đàn ông đập vào mắt Tần Nguyễn, chỉ một cái nhìn thôi cũng khiến cô chìm đắm. Những ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo nắm lấy chiếc cúc áo trên cùng, động tác thưởng thức ung dung chậm rãi.
Tần Nguyễn cảm thấy hô hấp của mình trì trệ, cổ họng cũng căng lên. Nếu như lúc ấy không trêu ghẹo anh, thì cô sẽ không đến mức mở mắt ra đã là buổi chiều.
Lúc đó, thủ phạm Hoắc Tam gia đã không còn ở trong phòng. Vẻ mặt của Tần Nguyễn trở lại bình thường, cô híp mắt hỏi lại anh: “Tam gia đang mời chào em đấy hả?”
Lần này Tam gia không đáp lời cô nữa mà trực tiếp xốc chăn lên, lộ ra một cơ thể hoàn mỹ gợi cảm. Thời điểm mí mắt Tần Nguyễn nặng trĩu, cô ngửi được mùi máu tươi thoang thoảng.
Cô khẽ cau mày, lại đưa chóp mũi ngửi một lần nữa, lần này ngửi thấy mùi trầm hương quen thuộc. Hoắc Vân Tiêu thuận thế nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, cả hai đan tay vào nhau, ánh mắt dịu dàng tràn đầy nghiêm túc: “Mỗi câu anh nói đều là lời từ đáy lòng, tuyệt đối không có nửa câu nói ngoa.”
Anh hơi nhướng mắt, nhìn chằm chằm vào cúc áo của Tần Nguyễn, nhìn thế nào cũng thấy chướng mắt. Tần Nguyễn cảm nhận được nụ hôn bá đạo mà điêu luyện của anh.
Cả hai cùng đòi hỏi nhiệt độ của nhau, cảm thụ nỗi nhớ nhung khi xa nhau chưa đầy 24 giờ. Cô giống như một con mồi bị nhắm tới, bị thợ săn khống chế, chờ đợi đối phương từ từ lột sạch và ăn thịt mình.
Hoắc Vân Tiêu cũng không cởi chiếc cúc áo kia ra, ngón tay xinh đẹp như ngọc của anh đưa lên, chạm vào chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh tinh tế của Tần Nguyễn. Đôi con người vốn đã hơi tối xuống của Hoắc Vân Tiêu tối sầm lại, anh lập tức bế ngang cô lên và đi về phía nơi duy nhất có thể cung cấp địa điểm hành động cho bọn họ.
Ở góc độ của Tần Nguyễn vừa vặn có thể nhìn thấy đường cong quai hàm gợi cảm của anh, lại hướng mắt lên trên là gương mặt còn đẹp hơn cả phụ nữ. Nhưng, khi nghe thấy lời khen của Tần Nguyễn, anh không khỏi cười khẽ một tiếng.
Âm thanh đầy từ tính, nghe sâu lắng và du dương như tiếng đàn Cello. Cô lấy hết can đảm đưa tay lên khẽ vuốt cơ bụng gợi cảm của anh, có vẻ rất yêu thích không nỡ rời tay.
Vừa rồi cô đã muốn làm thế này rồi, chỉ là vẫn luôn kiềm chế thôi. Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt vừa trong sáng vừa quyến rũ của Tần Nguyễn giống như một con hồ ly mê hoặc, toát ra sức hút của riêng cô.
Đột nhiên, cô phát ra một âm thanh mũi. Cô muốn dùng lý do này để tránh né, đỡ cho cái eo lại phải nếm trải nỗi khổ đau nhức.
Hoắc Vân Tiêu xoay người Tần Nguyễn lại, ánh mắt ngập tràn ý cười đánh giá cô, sau đó anh nghiêng người ghé sát vào cổ cô nhẹ nhàng ngửi ngửi. Một giây trước, cô vừa dùng chăn che đi những dấu vết không đành lòng nhìn thẳng trên người, giây tiếp theo đã bị người đàn ông trêu ghẹo: “Toàn thân Nguyễn Nguyễn có chỗ nào mà anh chưa từng nhìn thấy, sao em còn thẹn thùng như thế.”
Nhìn thấy Hoắc Tam gia ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ nho nhã lịch sự, gương mặt vừa tỉnh ngủ của Tần Nguyễn lập tức lộ ra thần sắc vặn vẹo. Đầu óc Tần Nguyễn trống rỗng, mặt tự dưng nóng lên.
Nỗi khao khát của cô đối với Tam gia ở thời khắc này như được mở van, không còn kiềm chế được nữa. Cô nâng ngón tay xinh đẹp lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của anh, sau đó cảm thán: “Gương mặt này của Tam gia thật là đẹp mắt.”
Đôi mắt như đầm sâu không thấy đáy của Hoắc Vân Tiêu tràn đầy đủ loại khát vọng không còn che giấu được đối với Tần Nguyễn. Khi ý thức của Tần Nguyễn dần dần biến mất, bên tai cô hình như nghe thấy một tiếng ho nhẹ.
Âm thanh rất nhỏ không thể nghe thấy được và khi cô nghe lại thì nó đã im lặng. Anh đặt Tần Nguyễn lên trên chiếc giường được trải chăn lông vũ, cúi người tới gần, cọ mũi vào gò má của Tần Nguyễn. Anh nói, giọng nói vừa dịu dàng vừa mập mờ: “Trên đời này có mấy ai có thể so sánh với sắc đẹp của Nguyễn Nguyễn, có được một người vợ như thế là may mắn của anh.”
Tần Nguyễn bị chọc cười, cô đưa tay đập nhẹ vào bả vai của anh, mỉm cười nói: “Không ngờ Tam gia cũng có lúc ngọt ngào như thế.” Bên trong đôi mắt đáng lẽ phải vừa lạnh lùng vừa dịu dàng ấy lại bất chợt tràn ngập sự quyến rũ, tình cảm và sự gợi cảm hoang dã không bị trói buộc.
Hoắc Vân Tiêu dùng lòng bàn tay xoa xoa bụng Tần Nguyễn, anh khàn giọng hỏi: “Cô bé, tại sao nơi này không có động tĩnh gì, khi nào thì chúng ra mới có thể sinh con gái?” Cô chộp lấy chiếc gối và nhanh chóng ném nó về phía người đàn ông đứng ở cửa.
Hôm nay tâm tình của Hoắc Vân Tiêu vô cùng tốt, anh giơ tay bắt được cái gối, sau đó bước về phía Tần Nguyễn. Biểu cảm trên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Nguyễn thay đổi liên tục, cô vừa buồn bực vừa xấu hổ.
Hoắc Vân Tiêu cứ như bị đâm trúng cái huyệt nào đó vậy. Một lúc sau, anh lên tiếng cảm thán: “Nguyễn Nguyễn vẫn thơm như vậy.”
Tiếng nói khàn khàn lại gợi cảm, lộ ra một chút khiêu khích ở âm cuối. Tần Nguyễn ngồi dậy, vết đỏ trên cánh tay đập vào mắt cô, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ buồn bực.
Cô nhìn xuống đống quần áo lộn xộn chưa được thu dọn trên mặt đất, ký ức về vài giờ trước khi đi ngủ nhanh chóng tràn vào trong tâm trí cô. Tay anh như đang chơi một bản nhạc hay, khẽ chạm, mang theo tiết tấu khiến Tần Nguyễn bối rối.
Lúc cô đang muốn phản kích, chế ngự Tam gia để leo lên trên, thì Hoắc Vân Tiêu lại đột nhiên cúi đầu vùi mặt vào hõm vai của Tần Nguyễn. Tần Nguyễn cũng không che giấu việc mình bị sắc đẹp của Tam gia dụ dỗ.
Ánh mắt dịu dàng của Hoắc Vân Tiêu lưu luyến ở trên người Tần Nguyễn, anh cất giọng nói êm dịu khàn khàn. “Huýt.”
Thấy đuôi lông mày của đối phương hơi nhướng lên, cô lên tiếng khen ngợi: “Tam gia có dáng người rất đẹp, đêm hôm khuya khoắt mà quyến rũ như thế này là đang muốn dụ dỗ em phạm tội sao?” Hoắc Vân Tiêu cười nhẹ không nói, khi Tần Nguyễn nở rộ nét xinh đẹp quyến rũ của mình, anh đưa tay lên tắt đèn ở tủ đầu giường.
Trong phòng ngủ chỉ còn lại đèn sàn ấm áp, ánh đèn mờ ảo mang theo một tầng sương mù, bao phủ lấy bầu không khí đang dần nóng lên giữa hai vợ chồng. Dùng nụ hôn để an ủi và tận hưởng nhau một cách vui vẻ nhất.
Trong phòng ngủ thoang thoảng một mùi trầm hương. Tất cả mọi thứ vừa rồi giống như ảo giác của Tần Nguyễn vậy, cuối cùng cô vẫn không thể chống lại được ý chí của mình, từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.
Tần Nguyễn thật hối hận vì đã đùa giỡn với Tam gia. Giờ có cơ hội, cô đương nhiên sẽ không buông tha rồi.
Chỉ có điều, hành vi của Tần Nguyễn giống như là truyền đạt cho Tam gia một loại tín hiệu nào đó. Anh khẽ chớp mắt giống như đang liếc mắt đưa tình với Tần Nguyễn, vẻ mặt anh nhàn nhã lười biếng, miệng nói ra câu hỏi mập mờ: “Vậy Nguyễn Nguyễn có thích không?”
Ánh mắt của Tần Nguyễn hơi híp lại, cô làm động tác che tim khoa trương, chân cũng lùi lại hai bước Anh giẫm chân trần trên thảm, bước từng bước thong dong, cố ý quyến rũ mà đi đến trước mặt Tần Nguyễn.
Khi Tần Nguyễn cảm nhận được nguy hiểm tới gần, eo của cô cảm thấy hơi nhức. Ngay sau đó, hô hấp bỗng nhiên siết chặt.
Khi Tần Nguyễn há mồm chuẩn bị lên tiếng, thì bị Tam gia thừa cơ đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô.