Tần N1guyễn nghe vậy thì dừng lại, cô quay đầu sang hỏi: “Nhanh như vậy mà sắp đến 26 tháng 4 rồi à?”
Bên trong đôi mắt lạnh của 2cô lóe lên tia nghi hoặc. Cậu chủ của gia tộc Boleyn chẳng phải chính là bạn thân kiêm bạn học, con trai thứ sáu của gia tộc Boleyn – Nicolas Boleyn sao.
Tần Nguyễn hỏi: “Là Nicolas?”
Hoắc Khương gật đầu: “Gần đây gia tộc Boleyn có một công việc làm ăn cần hợp tác với Nhị gia.” Với cơ thể hiện tại, anh còn có thể kiên trì sống chưa đến hai năm nữa.
Anh híp mắt, tựa đầu vào thành giường phía sau và khẽ thở dài.
Tiếng thở dài này bộc lộ đủ loại cảm xúc phức tạp. Trong giọng nói của hắn ta có mang theo một chút cảm xúc hóa, rõ ràng là đang rất oán niệm.
Cùng trải qua trận đại chiến nghìn năm trước, vậy tại sao bây giờ mấy người đó lại được sống hưởng thụ như vậy.
Hoắc Vân Tiêu liếc nhìn Minh Vương, đôi con ngươi thâm thúy ánh lên sự xa cách cùng thờ ơ, anh trầm giọng ra lệnh: “Trước khi Nguyễn Nguyễn tiếp xúc với Thao Thiết, thì đưa hắn đến núi Kỳ đi.” Chăm sóc y tế ở nơi này không tệ, nhưng dù sao cũng không thể tốt bằng ở thủ đô được.
Ở thủ đô còn có người đang lo lắng cho Lăng Hiểu Huyên, để cô ấy ở lại đây là không thích hợp.
... Chủ nhân lại ho ra máu rồi!
Đây đã là lần thứ ba trong tháng này.
Nếu còn tiếp tục như vậy, cơ thể của chủ nhân sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. “Cốc cốc.” Hoắc Khương đứng canh ở bên ngoài gõ cửa phòng.
“Chủ nhân, ngài ổn chứ ạ?”
Ánh mắt ảm đạm không có cảm xúc gì của Hoắc Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào chỗ máu tươi trong lòng bàn tay mình, anh lạnh nhạt trả lời: “Không có việc gì.” Minh Vương vô thức đi lên trước muốn hỗ trợ, nhưng lại bị Hoắc Vân Tiêu phất tay xua đuổi.
“Đừng tới đây! Khục khục... Không có việc gì thì cậu đừng lên báo cáo với tôi nữa. Tôi tự biết phải làm gì với Nguyễn Nguyễn, mấy cậu cứ đi tìm Cùng Kỳ, Thao Thiết, Hỗn Độn, Đào Ngột và đưa bọn họ đến chỗ Tiêu Vân Sâm đi. Bốn tên hung thú đó có quan hệ khá tốt với Tần Nguyễn, đừng để bọn họ làm hỏng kế hoạch của chúng ta.”
Anh vừa nói vừa ho, cơ thể đã suy yếu đến mức bị nhiễm sát khí, các nội tạng trong cơ thể sẽ xuất hiện hành vi đào thải. Thái Ung Lương giật mình, không dám tin, ông ta nói: “Ý của cô là thôn dân ở nơi này giở trò quỷ?”
Ông ta đoán rằng có thể những cô gái kia bị tà ma khác bắt đi, hoặc là Cùng Kỳ đang nói dối, chứ không hề nghĩ đến những thôn dân kia.
Tần Nguyễn áp chế sự nguy hiểm trong đáy mắt, cô nói bằng giọng châm chọc: “Ngoại trừ bọn họ thì còn có thể là ai?” Minh Vương khổ sở nói: “Thao Thiết vô cùng giảo hoạt, nếu phải ra tay để bắt hắn thì có khả năng sẽ gây ra động tĩnh khá lớn đấy ạ.”
Đến lúc đó để người của Nhân giới nhìn thấy thì chắc chắn không thể nào dùng cái cớ hiện tượng khoa học để giải thích được.
Gương mặt đẹp trai đến mức gần như yêu nghiệt của Hoắc Vân Tiêu hơi trầm xuống, đôi con ngươi thâm thúy trầm như nước, bên trong đáy mắt là băng sương nghìn năm không thay đổi. Hắn ta chắp tay hành lễ, giọng điệu cung kính nói: “Chủ thượng, Cùng Kỳ đã bị Chử Tử Phượng khống chế, bước tiếp theo nên làm gì ạ?”
Hoắc Vân Tiêu cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Ném vào núi Kỳ, chỗ của Tiêu Vân Sâm.”
Giọng anh mát lạnh, không có chút cảm xúc nào. Lúc trở lại biệt thự riêng, Tần Nguyễn nhìn thấy Hoắc Khương đi từ trên lầu xuống.
Cơn buồn ngủ trong mắt cô biến mất, cô cực kỳ khổ não nhíu mày: “Tam gia còn chưa ngủ à?”
Hoắc Khương đi đến trước mặt Tần Nguyễn, khom người hành lễ rồi đáp: “Bẩm phu nhân, chủ nhân đã ngủ rồi, tôi vừa nhận được mệnh lệnh của Nhị gia phải đi đón cậu chủ của gia tộc Boleyn ạ.” Giọng nói lười biếng và gợi cảm của Hoắc Vân Tiêu đột nhiên vang lên từ trong phòng.
Tần Nguyễn không kịp nghĩ nhiều mà đẩy cửa phòng đi vào trong.
Hoắc Chi đứng ở ngoài cửa, cung kính khom người với bóng lưng của Tần Nguyễn. Hoắc Chi: “Hôm nay là 22 tháng 4 ạ.”
Tần Nguyễn đưa tay ấn một bên trán, trên khuôn mặt x7inh đẹp hiện lên một chút phiền muộn.
Khoảng thời gian này cô quá bận rộn, thiếu chút nữa đã quên mất sinh nhật của Tam gia7. Nếu thật sự là do con người làm, vậy thì chuyện này lớn lắm.
Thái Ung Lương lập tức liên hệ với người phụ trách ở địa phương và ra lệnh cho họ điều tra nghiêm ngặt việc này.
Trước khi trở về thủ đô, Tần Nguyễn cử người đi đón Lăng Hiểu Huyên đã được băng bó vết thương trở về. Nhìn thấy sắc mặt chủ thượng càng ngày càng tái nhợt, hắn ta không còn dám ở lại thêm một giây nào nữa.
“Khục khục...”
Hoắc Vân Tiêu che miệng, kiềm chế âm thanh ho khan. “Vâng, chủ thượng!”
Minh Vương tự biết mình còn tiếp tục đứng ở chỗ này sẽ khiến cho chủ thượng càng thêm khó chịu.
Hắn ta lùi lại và nói: “Chủ thượng, Thao Thiết cũng đã tỉnh, hẳn là đang ở phía nam, nghe nói hắn sưu tập các món ăn ngon và phụ nữ đẹp ở nơi đó, cuộc sống trôi qua khá sung sướng!” Hoắc Khương gật đầu, bước nhanh rời đi.
Tần Nguyễn đứng ở đầu bậc cầu thang, không nhìn thấy trước khi đi Hoắc Khương có liếc mắt với Hoắc Chi, trong mắt cả hai lóe lên ý tứ sâu xa chỉ có hai người bọn họ biết.
Hoắc Chi hiểu ý, sắc mặt cô ta hơi tái nhợt, cô ta ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng sợ hãi. Nhà họ Hoắc.
Hoắc Vân Tiêu mặc bộ đồ ngủ màu lam nhạt, tư thế lười biếng dựa vào đầu giường, nhìn xem tất cả các công việc trong công ty mà gần đây Tần Nguyễn xử lý.
Đúng lúc này, Minh Vương đột nhiên xuất hiện ở trong phòng. Khoảnh khắc Hoắc Chi cúi xuống, trên khuôn mặt của cô ta lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn.
Vừa rồi ở dưới lầu, ánh mắt Hoắc Khương nhìn cô ta rõ ràng cho thấy tình huống của chủ nhân không ổn, bảo cô ta hành sự tùy theo hoàn cảnh.
Một khi bị phu nhân phát hiện Tam gia ho ra máu, thì chuyện này có thể lớn cũng có thể nhỏ. Qua sinh nhật năm nay Tam gia đã bước sang đầu ba rồi.
Đàn ông ở tuổi ba mươi mới thật sự bắt đầu cuộc đời.
<2br>Tần Nguyễn hỏi Hoắc Chi: “Năm nay Tam gia định làm sinh nhật như thế nào?”
Cô đã bỏ lỡ sinh nhật năm ngoái của Tam gia, 0nên cô không biết nhà họ Hoắc đã làm gì. Năm nay cô nên thể hiện điều gì đó với tư cách là vợ của Tam gia. “Cứ để cô ấy làm ầm ĩ đi, yên tĩnh nhiều năm như vậy, cũng nên náo nhiệt một chút.”
Hoắc Vân Tiêu thả văn kiện trong tay ở tủ đầu giường, anh giơ một tay che miệng và bắt đầu ho: “Khục khục...”
Tiếng ho khàn khàn, suy yếu. Sau khi trao đổi với nhau, hai người quyết định đưa Lăng Hiểu Huyên đến chỗ Lăng Trạch Hằng, sau đó anh ta sẽ tự mình đưa Lăng Hiểu Huyên đến bệnh viện làm kiểm tra toàn diện.
Việc này Hoắc Chi cũng biết, bây giờ cô ta đột nhiên nhắc đến làm Tần Nguyễn cảm thấy vô cùng kỳ quái.
“Nguyễn Nguyễn về rồi à em?” Cô thò tay vào trong túi lấy một viên kẹo, hơi do dự một chút, cuối cùng cô vẫn không lấy viên kẹo ra.
Thấy Tần Nguyễn im lặng, Thái Ung Lương bước nhanh tới đuổi kịp cô và hỏi về những cô gái từng bị thôn Hoa Đào hiến tế: “Hoắc phu nhân, nhìn thái độ liều mạng kháng cự của cô gái tên A Hồng, và liên hệ với những lời cô bé nói trước đấy thì có thể thấy, tất cả những cô gái bị chọn trúng đều biến mất. Cùng Kỳ nói hắn chưa bao giờ chạm vào những cô gái bị đem đi hiến tế, vậy thì những cô gái trước đó đã đi đâu? Bọn họ chết thật rồi sao?”
Tần Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Người sẽ không vô duyên vô cớ biến mất hay là chết. Tìm ra người chủ trì nghi thức tế lễ là ai, nhờ cảnh sát địa phương điều tra, tôi tin tưởng rất nhanh sẽ có kết quả thôi.” Toàn thân anh tỏa ra hơi lạnh tự nhiên, đôi môi mỏng hơi mím nhẹ tỏ vẻ không vui, giọng điệu chắc nịch: “Cứ làm đi, xảy ra chuyện gì nhà họ Hoắc cùng đội Thiên Hành sẽ giải quyết hậu quả cho mấy cậu.”
“Vâng.”
Vừa dứt lời, bóng dáng Minh Vương đã biến mất. Hoắc Chi nói: “Những năm trước đều chỉ làm đơn giản thôi ạ, năm nay thì vẫn chưa biết.”
“Tôi biết rồi.”
Tần Nguyễn tiếp tục tiến lên, viên kẹo sô-cô-la nhanh chóng tan chảy trong miệng cô. Hiện tại ngoại trừ Nhị gia cùng chủ nhân ra, thì cũng chỉ có mấy thuộc hạ thân tín bọn họ biết được sự thật rằng, sức khỏe của Tam gia đang ngày càng tồi tệ.
Hoắc Chi đứng thẳng người lên, cụp mắt xuống, nhẹ nhàng đóng cánh cửa trước mặt lại.
Trong phòng ngủ. “Thuộc hạ không mệt.”
Hoắc Chi theo sát phía sau.
Đứng trước cửa phòng ngủ, Tần Nguyễn đặt tay lên nắm cửa. Minh Vương len lén nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, hắn ta nhỏ giọng nói: “Phu nhân và Cùng Kỳ suýt nữa đã nhận ra nhau, nhưng Chử Tử Phượng nhanh trí dùng chiếc roi vàng trên tay phu nhân làm lý do, nói chiếc roi vàng này đã từng là pháp bảo cực kỳ quý giá của chủ nhân cũ, nên những ký ức thỉnh thoảng hiện lên trong đầu phu nhân đều là do roi vàng cố ý dẫn dắt.”
Bàn tay cầm văn kiện của Hoắc Vân Tiêu hơi buông lỏng, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, bên trong đôi mắt đen láy lộ ra ý cười.
Đôi môi mỏng gợi cảm của anh khẽ hé mở, anh cất giọng nói trầm thấp mang theo lời khen ngợi: “Chử Tử Phượng làm việc này rất tốt.” Tần Nguyễn lê bước chân mệt mỏi lên lầu, Hoắc Chi nhìn theo bóng lưng của cô và vội vàng đuổi theo.
Cô ta sốt sắng hỏi: “Phu nhân, cô có cần tôi chuẩn bị nước nóng cho cô tắm không?”
Tần Nguyễn ngáp một cái, miễn cưỡng nói: “Không cần đâu, cũng muộn rồi, cô đi nghỉ ngơi đi.” Thấy vậy, Hoắc Chi kêu lên hỏi: “Phu nhân, có phải Lăng tiểu thư còn chưa gọi điện thông báo đã về nhà an toàn cho cô không?”
Tần Nguyễn kỳ quái liếc cô ta một cái, vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Vừa rồi không phải tôi đã tận tay giao chị ấy cho Lăng Trạch Hằng rồi à, còn gọi điện thông báo về nhà an toàn cái gì?”
Trước khi về nhà họ Hoắc, cô đã liên hệ với bên Lăng Trạch Hằng. Thần sắc của Tần Nguyễn vẫn mệt mỏi, nhưng cơn buồn ngủ đã tiêu tan đi rất nhiều rồi, cô tò mò hỏi: “Donald có đến không?”
Hoắc Khương: “Bẩm phu nhân, thuộc hạ không biết ạ.”
Tần Nguyễn trầm tư một lát, sau đó phất tay với Hoắc Khương: “Chú đi đi.” Có vẻ như Hoắc Vân Tiêu vừa bị đánh thức, lúc Tần Nguyễn đi vào anh vẫn còn duy trì tư thế từ trên giường ngồi dậy.
Anh cởi áo sơ mi, eo đắp một tấm chăn mỏng, nửa kín nửa hở, vòng eo rắn chắc mờ mờ ảo ảo.