Hắn chậm rãi đứng lên, cái đầu 1cực lớn áp sát vào gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tần Nguyễn, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào cô, hắn lạnh lùng chất vấn: “Rốt cuộc2 thì cô là ai?” Cùng Kỳ ở bên này vẫn còn đang ẩu đả với đám âm binh Phong Đô.
Lúc hắn đánh nhau với Tần Nguyễn, vì để ý đến khuôn mặt giống với A Nguyễn của cô, mà hắn không phát huy toàn bộ sức mạnh của mình. Ban ngày Tần Nguyễn cho nó kẹo nhưng bị nó hất xuống đất, sau đó lại ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào kia, nó vẫn nhớ.
Nó hối hận lắm, lúc ấy đáng lẽ nó nên nhận kẹo rồi ăn luôn mới đúng. Tạm thời không có bất cứ quan hệ nào, dù cho có, thì cũng phải chặt đứt!
Chử Tử Phượng híp mắt, che giấu thần sắc trong đáy mắt, không để lộ ra cái gì. Gã phất tay với một đám âm binh ở sau lưng: “Đuối theo cho bản đế!”
“Vâng, đại nhân!” “Tôi muốn trở về.”
Tần Nguyễn thấy hơi nhớ Tam gia nhà cô. Nói rồi, cô đi vượt qua cậu bé và tiếp tục tiến lên.
Đã bỏ lỡ là cho qua luôn, không biết trân trọng thì sẽ không bao giờ có cơ hội có được nữa. Cô không định tiếp tục nhúng tay vào chuyện của thôn Hoa Đào.
Thôn dân ở nơi này cam tâm tình nguyện giao dịch với Cùng Kỳ, hiến mảnh đất này để yêu cầu Cùng Kỳ cho họ được sống lâu, đây là một người đánh, một người muốn bị đánh, cô không có quyền can thiệp. Thấy tình thế không ổn, Chử Tử Phượng lập tức lên tiếng cắt ngang: “Cùng Kỳ, chuyện giữa chúng ta cần gì phải l7ôi người vô tội vào!”
Gã dùng một tay nắm lấy đuôi Cùng Kỳ, rồi dùng sức rất lớn ném hắn về phía âm binh của Phong Đô đang đứng7 chờ lệnh ở phía trước. Viên kẹo này ngọt đến tận đáy lòng cô, mỗi lần nghĩ đến lại khiến trái tim cô cảm thấy ngọt ngào và ấm áp.
Tần Nguyễn ngậm viên kẹo trong miệng, rồi nói gằn từng chữ với cậu bé trước mặt: “Cậu không có cái phúc này.” Chử Tử Phượng đành phải gặp chiêu phá chiêu, gã bình tĩnh nói: “Chỉ có thể nói đó là do cô đang gánh vác sứ mệnh của Địa Phủ, chẳng lẽ cô không phát hiện ra thể chất của mình có vấn đề sao? Trên người cô toát ra hơi thở có khả năng hấp dẫn các sinh vật từ thế giới khác, cho dù cô đang ở nhà, thì vẫn sẽ có một số tai họa từ trên trời rơi xuống, đây là thể chất đặc biệt do cô đang gánh vác sứ mệnh.”
Đôi mắt Chử Tử Phượng hơi rũ xuống, nhìn cây roi vàng trong tay Tần Nguyễn: “Hơn nữa, cây roi trong tay cô là pháp bảo của một vị công chúa thuộc Thần tộc thượng cổ đã tan biến, nó là vật sống đấy. Cô sở hữu nó lâu như vậy, chắc hẳn cũng đã phát hiện ra trong đầu mình thỉnh thoảng lại xuất hiện những hình ảnh xa lạ, đó là vì nó đang nhớ đến chủ cũ.” Mà một khi cô đã im lặng thì tức là một hành động nguy hiểm sắp xảy ra.
Khi đoàn người xuống núi, họ gặp những đứa trẻ đang chơi đùa dưới chân núi. Nếu còn cho nó kẹo nữa thì với cô đó chính là không quý trọng tấm lòng của Tam gia và cô cũng sẽ không làm chuyện như vậy.
Khi còn ở trại trẻ mồ côi khu tây, cô chưa bao giờ được ăn kẹo. Chỉ tiếc là mảnh đất này đã bị khí hung sát của Cùng Kỳ ô nhiễm, mười năm nữa mùa màng thu hoạch cũng sẽ không được tốt, đây chính là cái giá mà bọn họ phải trả.
Lâm Hạo đặt A Hồng nằm trên mặt đất, sau đó đi đến bên cạnh Hoắc Chi, cùng cô ta hộ tống Tần Nguyễn. Lại nhìn những thôn dân xung quanh, không ai còn tỉnh, kể cả A Hồng đang được Lâm Hạo bế cũng rơi vào hôn mê.
Thái Ung Lương nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, hai mắt ông ta trợn tròn, miệng há to nhưng không thể phát ra được chút xíu âm thanh nào. Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của thằng bé, Tần Nguyễn chậm rãi mở gói bên ngoài ra, thản nhiên hỏi: “Cậu muốn ăn nó?”
Thằng bé gật đầu ngay: “Muốn!” Chử Tử Phượng quay đầu, trầm giọng ra lệnh cho các âm binh: “Trói hắn lại cho tôi, kéo đến Luyện Ngục P2hong Đô để Đế Quân tự mình phán xét!”
Gã tuyệt đối không thể để Cùng Kỳ phá hủy kế hoạch của Đế Quân được! Đôi mắt đen láy của Tần Nguyễn nhìn về phía Thái Ung Lương vẫn còn chưa hoàn hồn, cô hỏi: “Trưởng phòng Thái có sắp xếp gì không?”
Thái Ung Lương khô cằn nói: “Toàn bộ xin nghe theo lời Hoắc phu nhân, tôi không có gì dị nghị.” Cô nhìn xuống mặt đất dưới chân, giấu đi sự nhớ nhung trong đáy mắt, không muốn để cho bất cứ ai nhìn thấy được.
Thái Ung Lương đáp ngay: “Vậy chúng ta trở về thôi!” Và đúng là anh đã thật sự làm được, luôn luôn để cô tìm thấy kẹo trong tầm tay.
Bây giờ cô đã không còn quá cố chấp với kẹo nữa và Tam gia đã là viên kẹo độc nhất vô nhị thuộc về cô. Giờ đối mặt với kẻ thù từ nghìn năm trước, hắn sẽ không nương tay, chỉ trong chớp mắt hắn đã dùng sát khí mạnh mẽ của hung thú hạ gục một đám âm binh.
Khi đám âm binh xông lên lần nữa, Cùng Kỳ nhếch môi, hét lớn: “Hống hống hống!!!” Nó bỏ lại đám bạn, chạy chậm đến chỗ Tần Nguyễn.
Thằng bé xòe tay ra với Tần Nguyễn, ngọt ngào nói: “Chị ơi, chị có thể cho em một viên kẹo không?” Chử Tử Phượng thầm nghĩ, đúng là tôi đang lừa cô đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp thoát tục của gã rất nghiêm túc, gã trầm giọng nói: “Tần tiểu thư, tôi cảm thấy là do cô ngày nào cũng tiếp xúc với những sinh vật kỳ lạ nên mới suy nghĩ quá nhiều đấy.” “Oa oa oa!!!”
Cậu bé òa khóc, nó khóc rất đau khổ và ấm ức. Tần Nguyễn hừ lạnh một tiếng, châm chọc nói: “Trường Uyên, Lam Án, Hồ Nhất Ngạn đều vô cớ xuất hiện ở bên cạnh tôi, anh nói bọn họ không có liên quan gì với tôi?!”
Rất nhiều thứ được kết nối thành chuỗi, làm cho cô không muốn nghĩ nhiều cũng không được. Tần Nguyễn cụp mắt xuống, trong mắt là sự xa cách, cô mỉm cười rất nhẹ nhìn đứa nhỏ trước mặt.
Cô thò tay vào túi và lấy ra một viên kẹo sô-cô-la. Dưới ánh nhìn chăm chú của thằng bé, Tần Nguyễn chậm rãi lột giấy gói kẹo, rồi bỏ viên kẹo vào trong miệng của mình.
Ban ngày khi cô đưa kẹo cho thằng bé này, tấm lòng của cô đã bị chà đạp một cách vô tình. Cô không hề nhìn các thôn dân của thôn Hoa Đào lấy một lần, cũng không có tâm tình thưởng thức cảnh núi non đẹp như tranh vẽ dưới ánh trăng, cô chỉ giữ im lặng.
Hoắc Chi và Lâm Hạo liếc nhìn nhau, trên mặt họ đều lộ ra vẻ nghiêm túc. Khi nó mô tả với các bạn của mình rằng những viên kẹo đó được đóng gói đẹp mắt và ngọt ngào thơm ngon như thế nào, bọn chúng lại không tin nó.
Lúc này nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, trong mắt nó tràn đầy chờ mong cùng khát vọng. Những đứa trẻ không tham gia vào nghi lễ hiến tế tối nay và bị người lớn bỏ lại dưới chân núi.
Cháu trai của trưởng thôn Triệu nhìn thấy Tần Nguyễn xuất hiện, hai mắt thằng bé sáng lên. Tần Nguyễn liếc mắt nhìn sang, cô lạnh giọng hỏi: “Chử Tử Phượng, anh như thế này không cảm thấy rằng mình đang vô cùng chột dạ sao?”
Chử Tử Phượng quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú vào Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, Minh Vương ban cho cô quyền năng là để cô xử lý tà ma ở Nhân Gian, chứ không phải để cô nhúng tay vào chuyện của Địa Phủ. Chúng tôi là phụng lệnh của Đế Quân đến bắt Cùng Kỳ, còn về người mà hắn nhắc đến chẳng có bất cứ quan hệ nào với cô cả!” Bọn họ phát hiện, có điều gì đó không ổn với Tần Nguyễn.
Cô rất ít khi im lặng như vậy Tần Nguyễn nhìn bóng dáng của bọn họ tan biến trong bóng tối.
Khí âm sát lạnh lẽo xung quanh rút đi, và những ngọn đuốc đã tắt trước đó lại được thắp sáng trở lại. Ông ta nhặt cái túi màu đen trên mặt đất lên, phủi bụi bẩn trên đó, khoác lên vai phải, rồi đi về phía Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn yên lặng xoay người, đi trên con đường mình đã đến. Đến ngay cả ngũ phương Quỷ Đế cũng phải nghe theo cô, cô còn có thể nói chuyện trực tiếp với Minh Vương nữa.
Phải có phúc thế nào mới có được bối cảnh hùng hậu như thế, chẳng trách dưới Địa Phủ muốn đội Thiên Hành bọn họ toàn lực phối hợp hành động với Tần Nguyễn. Tiếng gầm đầy giận dữ, giải phóng ra lực lượng mạnh mẽ, làm cho đám âm binh đang xông lên không có cách nào tiến lên được nửa bước.
Cùng Kỳ quay đầu lại, hắn mở cặp mắt thú to như chuông đồng nhìn chằm chằm vào Chử Tử Phượng và Tần Nguyễn: “Bản tôn không tin tưởng các người, tất cả những chuyện tôi làm ở thôn Hoa Đào này đều là đôi bên cùng có lợi với các thôn dân ở đây, và tôi chưa bao giờ làm hại tính mạng của bọn họ! Ngoại trừ Thần Quân ra thì không ai có đủ tư cách để phán xét tôi!” Ông ta vừa nghe cái gì vậy?!
Ông ta biết Tần Nguyễn có lai lịch, nhưng không ngờ lai lịch của cô lại khủng bố đến vậy. Ánh mắt Tần Nguyễn rất bình tĩnh, trong lòng cô mò mẫm một lúc nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Cô cau mày nói: “Tại sao tôi lại có cảm giác là anh đang lừa tôi nhỉ?” “Vâng, đại n0hân!”
Trên trăm tên âm binh đồng thời vung ra xích tỏa hồn, bắt giữ Cùng Kỳ đang định chống cự. Vẻ mặt Lâm Hạo bình tĩnh, bế người trong tay đi đến bên cạnh Tần Nguyễn và hỏi cô: “Phải làm sao với cô gái này bây giờ?”
Tần Nguyễn thản nhiên nói: “Nếu thôn Hoa Đào đã không có Đào Hoa tiên tử, cũng không có Cùng Kỳ quấy rối thì không cần đặc biệt để ý tới cô bé đâu, để cô bé xuống đi.” Kẹo là một thứ vô cùng xa xỉ đối với trẻ em trong trại trẻ mồ côi.
Nhưng Tam gia đã từng nói sẽ cho cô rất nhiều rất nhiều kẹo.