Hoắc Gia Phu Nhân Lại Mở Sạp Bói Rồi

Chương 1054: Nguyễn nguyễn



Nhờ ánh sáng vàng trên người Tần Nguyễn, người dân thôn Hoa Đào được nhìn thấy rõ Chử Tử Phượng và hàng trăm âm binh phía sau lưng gã1.

Những sinh vật đột nhiên xuất hiện không biết là người hay ma quỷ này, toàn thân đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù, khiế2n người khác rất khó nhìn thấy bộ mặt thật.

Nhưng khí thế uy nghiêm tỏa ra từ họ lại khiến người khác phải run sợ. Tần Nguyễn nhớ rằng Tam gia cũng gọi cô là A Nguyễn, nhưng anh thường gọi cô là Nguyễn Nguyễn hoặc cô bé.

Thấy thái độ Tần Nguyễn lạnh nhạt và xa cách như vậy, Cùng Kỳ lập tức biến thành người dưới ánh mắt chăm chú của những người xung quanh.

Mái tóc dài đỏ rực như lửa của Cùng Kỳ tung bay trong gió, khuôn mặt với các đường nét sắc bén, sống mũi cao thẳng, dáng người tuấn tú.
Nhìn một lúc, gã giơ một tay che mặt, biểu cảm trên mặt kiểu không đành lòng nhìn thẳng.

Rõ ràng là Tần Nguyễn đang đùa bỡn với Cùng Kỳ.

Thế mà tên này lại còn thích thú, không hề phát giác ra được.
Tất cả sự nghi ngờ trong đầu Tần Nguyễn đều bị lời nói của Chử Tử Phượng phá vỡ.

Tần Nguyễn thoáng ngừng thở trong chốc lát, cô hỏi: “Đại Đế Phong Đô ở Minh giới à?”

Nếu Đại Đế Phong Đô ở Minh giới, vậy suy đoán của cô về thân phận của Tam gia trước đó sẽ bị lật đổ.
T7hôn dân thôn Hoa Đào chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sát khí dày đặc khủng khiếp khiến bọn họ không thể đứng vững, phần l7ớn đều quỳ rạp xuống đất.

Những người này hèn mọn cúi đầu, không dám nói lời nào.

Hầu hết những người này đều bị sát2 khí mạnh mẽ và luồng khí lạnh lẽo quét qua cơ thể, bọn họ bị dọa phát sợ, không biết phải làm gì.
Tần Nguyễn đã từng tưởng tượng khả năng Tam gia chính là Đại Đế Phong Đô.

Mặc dù khả năng của loại suy đoán này rất nhỏ, nhưng đó là chân tướng duy nhất mà cô có sau khi kết hợp tất cả các thông tin.

Chử Tử Phương cười gật đầu: “Đương nhiên.”
Nếu trước đó Cùng Kỳ coi Tần Nguyễn là A Nguyễn của Hồ tộc, trong lòng còn một chút e ngại, nhưng bây giờ hắn nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt đầy khó chịu.

Người này không chỉ có khuôn mặt giống A Nguyễn, lại còn cầm bảo vật roi vàng mà năm xưa Tần Nguyễn đã dùng để quét ngang thần giới thượng cổ.

Bảo vật của người xưa lại hạ mình dưới bàn tay con người, khiến Cùng Kỳ vừa phẫn nộ lại vừa khó chịu và đau khổ.
“...” Cùng Kỳ chớp chớp đôi mắt khổng lồ, vẻ tức giận trên mặt rút đi, chỉ còn lại sự mờ mịt.

Tần Nguyễn thu roi vàng, gỡ cành đào ở đuôi roi rồi ném về phía Cùng Kỳ.

Thân hình đồ sộ của Cùng Kỳ linh hoạt nhảy lên, nhanh chóng tóm lấy cành cây bằng hai chân trước.
Hai người đánh túi bụi, tạm thời không ai hơn ai.

Đột nhiên, Tần Nguyễn dùng đầu roi cuốn một cành hoa đào, sau đó đưa tới đung đưa trước mắt Cùng Kỳ.

Không biết chuyện này chọc vào chỗ nào của Cùng Kỳ, hắn lập tức hóa thành dã thú, hai chân trước chộp lấy cành cây trên đầu chiếc roi.
Đôi mắt đẹp của Tần Nguyễn hờ hững nhìn Cùng Kỳ, đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc roi vàng trong tay, bình tĩnh nói: “Tôi quen anh à? A Nguyễn là để anh gọi sao?”

Tần Nguyễn không thích bị gọi là A Nguyễn, từ sâu trong lòng cô cảm thấy ghét nó.

Không có lý do, nhưng không hiểu sao rất ghét.
Hắn ta thật sự bị đánh đến phát sợ.

Thấy bọn họ nhỏ giọng nói chuyện, Tần Nguyễn cau mày, không vui nói: “Hai người đang thì thầm cái gì thế? Không thể nói thẳng ra à?”

Chử Tử Phượng dùng ánh mắt ngăn chặn Cùng Kỳ, để hắn không nói linh tinh.
Mặc dù Tần Nguyễn cảm thấy khó hiểu, nhưng đã nhanh chóng quyết định thử một lần.

Không ngờ cuộc thử nghiệm này lại khiến Cùng Kỳ bại lộ nguyên hình.

“Hống!!!”
Cùng Kỳ trừng mắt nhìn chằm chằm người quen cũ Chử Tử Phượng, trong mắt hắn tràn ra sát khí, nhưng sau đó lại trợn mắt khi nghe thấy câu nói của Chử Tử Phượng.

Miệng của Cùng Kỳ bị bịt nên không thể nói, đôi mắt hắn dường như đang hỏi, anh nói cái quái gì thế?

Chử Tử Phượng lại trầm giọng nói: “Cô ấy tên là Tần Nguyễn, là con người chứ không phải là người quen cũ mà cậu biết đâu. Đế Quân biết cậu đã tỉnh nên sai chúng tôi đến mời cậu xuống Minh giới, đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi theo chúng tôi!”
Sau đó gã ho khan một tiếng, cười nói với Tần Nguyễn: “Tần tiểu thư, không thể coi thường mức độ nguy hiểm của Cùng Kỳ, chúng tôi sẽ đưa hắn đi, tiểu thư có mệnh lệnh gì khác nữa không?”

Tần Nguyễn chỉ vào những thôn dân đã ngất xỉu của thôn Hoa Đào: “Những người dân này thì sao? Còn thổ nhưỡng đã mất đi sức sống ở nơi đây phải giải quyết như thế nào? Còn cả những người bị Cùng Kỳ bắt đi nữa, cùng với những cô gái hàng năm bị người dân thôn này hiến tế, hắn phải giải thích thế nào? Đây đều là những sinh mệnh, vậy mà lại để Cùng Kỳ phủi mông rời đi, chẳng lẽ Minh giới muốn bảo vệ hắn?”

Cùng Kỳ không muốn làm bẩn mắt nên chẳng thèm nhìn Tần Nguyễn.
Cùng Kỳ mím chặt môi, cắn răng nói: “Anh nói dối! Sớm muộn gì cô ấy cũng sẽ tỉnh lại!”

Thần Quân dùng thân thể của mình hiến tế mười vạn ác quỷ, cái giá đắt như vậy mà vẫn có thể tái tạo thần hồn rồi tỉnh lại, chắc chắn sẽ có ngày A Nguyễn tỉnh lại.

Cùng Kỳ tức giận nhìn chằm chằm Tần Nguyễn, đôi mắt đỏ hoe không còn sự kiềm chế như trước mà lộ ra sát khí dày đặc.
Do Cùng Kỳ không hề đề phòng, nên chiếc roi vàng đã tiếp xúc thân mật với khuôn mặt đẹp trai của hắn.

Cùng Kỳ choáng váng.

Hắn giơ tay lên sờ má, cảm thấy ươn ướt.
Bây giờ lại muốn hắn đi Minh giới?

Đừng có mơ!

Chử Tử Phượng híp mắt, trầm giọng nói: “Thần Quân của Hồ tộc có lệnh, cậu dám không nghe à?”
Cùng Kỳ đang trốn trong bóng tối, nghe thấy Tần Nguyễn nói như vậy thì không nhịn được phải xuất hiện, nó từ trên trời hạ xuống.

Nó có một đôi cánh, dáng vẻ trông giống như một con hổ, lông trên người như con nhím, trông vô cùng oai phong và bá đạo.

Khi những thôn dân xung quanh nhìn thấy con thú hung dữ như vậy xuất hiện, một số người nhút nhát đã ngất đi vì sợ hãi, trong đó có trưởng thôn Triệu, còn phần lớn thì tiến sát lại gần nhau và cùng run lẩy bẩy.
Tần Nguyễn lạnh lùng liếc mắt nhìn đối phương, cô trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc thì anh tới đây làm gì?”

Tần Nguyễn không tin mình có năng lực kêu gọi Chử Tử Phượng.

Chử Tử Phượng cười nói: “Nghe nói Cùng Kỳ đã xuất hiện, chúng tôi nhận được mệnh lệnh của Đế Quân, đến đây bắt nó về Minh giới.”
Cứ như thể nếu nhìn thêm thì sẽ xúc phạm đôi mắt của hắn vậy.

Trong lòng Cùng Kỳ rất khó chịu, năm đó vì ham muốn sắc đẹp của A Nguyễn Hồ tộc, hắn đã từng theo đuổi cô một thời gian.

Quá trình đó khiến những người nghe thấy phải thương cảm và rơi lệ vì nó quá thảm thiết!
Hơi thở của Tần Nguyễn rối loạn, cô không biết những suy đoán lúc trước là lãng phí cảm xúc hay là tự tìm buồn rầu nữa.

Tần Nguyễn lạnh lùng liếc nhìn thôn dân thôn Hoa Đào, cảm nhận sát khí lạnh lẽo trong không khí, cô trầm giọng nói với Chử Tử Phượng: “Nếu anh đến đây vì Cùng Kỳ, vậy hãy đưa nó đi, đừng để nó lừa gạt người dân thôn Hoa Đào nữa.”

“A Nguyễn, cô lại tung tin đồn thất thiệt về tôi! Tôi chưa từng lừa gạt các thôn dân này!”
Chỉ vì tộc Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn là lãnh đạo của tất cả các thần thú thượng cổ, không chỉ Thần Quân có pháp lực vô biên, ngài ấy còn là bá chủ trong số các thần thú.

Chử Tử Phượng nói với Cùng Kỳ: “Thần Quân vừa tỉnh lại được một thời gian, ngài ấy đang tìm kiếm những đồng loại khác và cần sự giúp đỡ của cậu.”

Trong mắt Cùng Kỳ lộ vẻ vui mừng: “Thật sao?”
Cùng Kỳ thở hổn hển, mở miệng nói những chuyện mà Tần Nguyễn đã làm: “Cô đã…”

Ngay khi năm từ kia sắp được thốt ra, Chử Tử Phượng từ phía sau đi tới bịt chặt miệng hắn.

Chử Tử Phượng tức giận mắng: “Nói linh tinh gì thế, Tần Nguyễn là sứ giả dẫn độ do Minh Vương từ nhân gian tìm tới, cô ấy là con người!”
Nghe thấy cô hắt cả chậu nước bẩn lên đầu mình, trong nhất thời Cùng Kỳ không thể nhịn được.

Hắn mở to đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn, tức giận nói: “Rõ ràng trưởng thôn giao dịch với tôi, ông ta phái người đến làm việc cho tôi, tôi sẽ kéo dài mạng sống cho họ! Còn về vụ hiến tế, đó là vì trì hoãn sự già nua của họ, ông đây chưa từng đụng đến những tế phẩm đó, giải thích với cô cái con khỉ! Cô là cái quái gì chứ!”

Nghe thấy lời chửi rủa của Cùng Kỳ, Tần Nguyễn vung chiếc roi vàng trong tay.
Lại một lần nữa nhào bắt nhánh đào thất bại, Cùng Kỳ há mồm gầm lên.

Hắn cực kỳ tức giận, bất mãn nhe ra bộ răng nanh sắc nhọn với Tần Nguyễn.

Đôi mắt của Tần Nguyễn cong lên thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, cô mỉm cười nhìn Cùng Kỳ, rồi nhẹ giọng nói: “Có phải tôi đã từng gặp anh rồi không? Tại sao vừa nhìn thấy anh tôi lại có cảm giác thân thiết?”
Cùng Kỳ trợn mắt: “Thần Quân cũng còn sống à?”

Năm đó Cùng Kỳ tận mắt chứng kiến Minh giới chấn động, Thần Quân của Cửu Vĩ Hồ Đồ Sơn dùng chính cơ thể của ngài ấy để hiến tế mười vạn ác quỷ tội ác tày trời.

Để cứu Đại Đế Phong Đô, ngài ấy đã khiến rất nhiều thần tộc thượng cổ hy sinh, bỏ ra cái giá đắt như vậy nhưng không có tộc nào buông lời oán hận.
Nghe thấy tên của Đại Đế Phong Đô, lúc này Cùng Kỳ dùng sức thoát khỏi sự khống chế của Chử Tử Phượng.

Cùng Kỳ lùi về phía sau hai bước, tức giận mắng: “Cút!”

Trái đắng mà Cùng Kỳ nếm phải ở Minh giới, đã khiến hắn ngủ say gần một nghìn năm.
Mỗi khi móng vuốt của Cùng Kỳ sắp chộp được cành cây, chiếc roi trong tay Tần Nguyễn lại nhanh chóng né tránh.

Cùng Kỳ không ngừng cố gắng dùng móng vuốt bắt nhánh cây.

Cảnh tượng này làm Chử Tử Phượng trợn tròn cả mắt.
Biết tính cách của Cùng Kỳ rất bốc đồng, Chử Tử Phượng sợ hắn lại để lộ điều gì đó, vì vậy ghé sát vào tai Cùng Kỳ rồi thì thầm: “Chuyện cậu theo đuổi A Nguyễn của Hồ tộc Đồ Sơn, toàn bộ Thần giới và Minh giới đều biết. Chẳng lẽ cậu thật sự hy vọng cô ấy là A Nguyễn, sau đó dùng roi đánh cậu à? Nếu cậu hy vọng như vậy, tôi có thể giúp cậu thỏa mãn nguyện vọng đó, để Tần Nguyễn tạm thời biến thành A Nguyễn, rồi giúp cậu giải tỏa cơn nghiện bị đòn roi.”

“Biến đi, ông đây không thèm!”

Cùng Kỳ quay đầu, không nhìn chằm chằm Tần Nguyễn nữa.
Thái Ung Lương và Lâm Hạo0 bế cô bé tên A Hồng từ tế đàn xuống, khi hai người nhìn thấy thần tướng của Minh giới đứng trước mặt Tần Nguyễn, bọn họ đã cố hết sức để kiểm soát vẻ mặt vặn vẹo của mình.

Thủ đoạn này của Tần Nguyễn, đừng nói đến việc có thể trấn áp thôn dân thôn Hoa Đào, mà ngay cả hai người bọn họ cũng phải trợn mắt há hốc mồm.

Tần Nguyễn nhìn Chử Tử Phượng toàn thân được bao bọc bởi tiên khí đang đứng trước mặt mình, cô biết thần linh cũng không thể ra lệnh cho gã vì gã chỉ nghe theo lệnh của một người, đó là vua của Minh giới, Bắc Thái Đế Quân của Phong Đô.
Chử Tử Phượng khẽ hếch cằm, kiên định nói: “Tôi tuyệt đối không nói dối!”

Cùng Kỳ chỉ vào Tần Nguyễn và hỏi: “Vậy cô ấy là ai? Tại sao lại có bảo vật của Hồ tộc?”

Cùng Kỳ đang nói đến chiếc roi vàng trong tay Tần Nguyễn.
Chử Tử Phượng liếc nhìn rồi hời hợt nói: “Ranh giới giữa Minh giới và Nhân giới đang ngày một yếu đi, cô ấy cần một vũ khí để đi lại ở Nhân giới, Minh Vương đã trao chiếc roi vàng cho cô ấy, hy vọng cô ấy sớm ngày dọn dẹp sạch sẽ ma quỷ ở Nhân giới.”

Cùng Kỳ tức giận nói: “Đó là báu vật của Hồ tộc, lại còn là đồ của A Nguyễn nữa!”

Chử Tử Phượng rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “A Nguyễn đã vĩnh viễn ngã xuống.”
Cùng Kỳ vừa há miệng đã làm hỏng hình ảnh đẹp trai của hắn.

Vẻ mặt Cùng Kỳ đầy phẫn nộ, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo, nhìn chằm chằm Tần Nguyễn như thể muốn nuốt chửng cô.

Tần Nguyễn khẽ mỉm cười, bình tĩnh nói: “Vậy anh nói cho tôi biết, tôi mặt dày và khốn nạn như thế nào?”
Đôi mắt đỏ lạnh lùng và đầy đe dọa của Cùng Kỳ ngập tràn khí thế, sức uy hiếp mạnh mẽ từ cơ thể hắn bộc phát ra ngoài.

Cùng Kỳ như đang oán trách Tần Nguyễn, hắn thân mật kêu lên: “Giỏi lắm A Nguyễn, vậy mà giả vờ không quen biết tôi! Tôi chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như cô!”

Cô gái này năm xưa suốt ngày quất roi hắn, cũng trộm khá nhiều rượu ngon của hắn để uống, bây giờ lại trở mặt không quen biết, đổi lại là ai thì cũng phải tức giận thôi.
Tần Nguyễn thấy dáng vẻ bắt nhánh cây vụng về của Cùng Kỳ mà cũng phải cười trộm.

Ngay lúc vừa rồi khi giao chiến, trong đầu cô bỗng hiện lên một hình ảnh quen thuộc mơ hồ.

Cùng Kỳ giống như một con mèo, bị người ta trêu bằng những thứ dùng để đùa mèo, nhưng cái con hung thú này lại rất thích điều đó.
Lần nào gặp A Nguyễn, Cùng Kỳ cũng bị cô quất roi, sau một thời gian dài, hắn đã bị quất cho phát sợ.

Sau đó, mỗi khi nhìn thấy Tần Nguyễn, Cùng Kỳ đều chạy mất dép.

Đó cũng là lý do tại sao khi nhìn thấy chiếc roi vàng quen thuộc trong tay Tần Nguyễn, Cùng Kỳ lập tức bỏ chạy.
Chử Tử Phượng đã ngăn không cho cô moi được gì từ miệng Cùng Kỳ, vậy thì chỉ có tiếp xúc gần, Tần Nguyễn mới có cơ hội nói chuyện.

Trực giác nói cho cô biết, Cùng Kỳ có quan hệ với mình.

Nếu không, tiềm thức của Tần Nguyễn sẽ không tự nhiên xuất hiện cảm giác quen thuộc với hắn.
Nhìn hai người đánh nhau, Chử Tử Phượng lập tức bay tới ngăn cản: “Cùng Kỳ, mau dừng tay!”

Tuy nhiên, đã quá muộn.

Chiếc roi trong tay Tần Nguyễn liên tục quất về phía Cùng Kỳ, mỗi lần Cùng Kỳ đều có thể miễn cưỡng né tránh, ngay giây tiếp theo, hắn lại kiên trì lao về phía Tần Nguyễn.
Cô nhẹ nhàng nói: “Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi, tại sao vừa nhìn thấy anh là tôi lại muốn quất roi vào anh nhỉ?”

“Hống!!!”

Cùng Kỳ ngẩng đầu và bất mãn gầm lên với Tần Nguyễn.

Đôi mắt xinh đẹp của Tần Nguyễn đảo một vòng, trong mắt lộ ra tia kiều diễm.

Cô lẩm bẩm: “Tôi luôn có cảm giác như đã quen biết với anh từ lâu, chẳng lẽ chúng ta đã từng gặp nhau?”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.