Khi Thái Ung Lương nghe thấy điều này, đôi mắt ông ta nhìn thẳng tắp, 7không thể tin được mà nói: “Hoắc phu nhân, cô lấy kết luận này từ đâu ra thế?” Lực Minh Thần tỏa ra từ cơ thể Tần Nguyễn, ánh sáng vàng càng ngày càng dày đặc.
Tần Nguyễn ở bên trong thánh quang, giống như một vương giả trời sinh, nhìn người dân thôn Hoa Đào bằng ánh mắt sắc bén và cao ngạo. Đám người trưởng thôn Triệu vẫn chưa rời đi, bọn đứng tại chỗ cung kính nhìn về phía hang động.
Thấy cô gái bị trói trên tế đàn đang ra sức giãy giụa, nghĩ đến việc vừa rồi cô bé còn kêu gào muốn quay về trường học, cơn tức giận trong lòng Tần Nguyễn bùng lên. Khi biển hoa sắp tiếp xúc với thôn dân đầu tiên, Tần Nguyễn đã ra tay trong sự phấn khích và mong đợi của đối phương.
Tần Nguyễn giơ cao chiếc roi vàng trong tay, tàn nhẫn đánh vào biển hoa đang phát ra năng lượng dao động kỳ dị. Đại Lực đáp lời, xách A Hồng như xách một con vật chết rồi tiện tay ném lên tế đàn.
Đại Lực ném khá chính xác, chỉ tiện tay quăng ra mà cô gái đã rơi vào giữa hai con lợn. Thái Ung Lương lần đầu tiên nhìn thấy tế lễ mê tín như thế này, ông ta thấp giọng hỏi Tần Nguyễn: “Bọn họ đang chờ cái gì?”
Tần Nguyễn tức giận nói: “Có trời mới biết!” Ánh mắt của Tần Nguyễn lạnh lùng khó tả, toàn thân cô toát ra khí thế mạnh mẽ khiến người khác phải sợ hãi, ngay cả khi ánh mắt lạnh lùng của cô liếc qua, cũng lộ ra sự uy nghiêm kinh người.
“Nói linh tinh!” Giọng điệu của Tần Nguyễn tràn ngập sự tức giận đối với thôn dân thôn Hoa Đào, cô nhìn chằm chằm vào cô bé tên A Hồng, nghĩ cách cứu người trước.
Tuyệt đối không nên chờ đến lúc Cùng Kỳ xuất hiện, hai bên chiến đấu sẽ khiến cô bé đó bị thương. Thôn dân thôn Hoa Đào vốn đã phẫn nộ, nghe trưởng thôn nói như vậy thì thi nhau lao về phía Tần Nguyễn.
“Đoàng!” Tần Nguyễn chỉ vào huyệt thái dương của mì7nh và cười nói: “Chỗ này nói cho tôi biết.”
Thông tin hiện lên trong đầu cô một cách khó hiểu. “Tướng sĩ Phong Đô bái kiến Tần tiểu thư!”
Chử Tử Phượng đích thân dẫn hơn trăm âm binh Phong Đô tới đây. Một tiếng súng vang lên.
Hoắc Chi hạ cánh tay đang giơ lên trời xuống, chĩa nòng súng bốc khói về phía đám đông đang khiếp sợ. Bọn họ đâu có làm gì, nói cũng rất nhỏ, không đến mức để đối phương nghe thấy chứ.
Nếu đã bị phát hiện, bọn họ cũng không trốn tránh nữa mà chậm rãi nhấc chân chuẩn bị đi ra. Trưởng thôn Triệu đứng trên tế đàn dựng tạm, bày gà, vịt, thịt, cá và hai con lợn lên.
Ông ta quay mặt về phía hang động nhỏ hẹp trước mặt, lẩm bẩm nói: “Đào Hoa tiên tử ở trên, tất cả thôn dân của thôn Hoa Đào đều đến bái tế ngài, dâng lên cho ngài một cô gái, cầu xin Đào Hoa tiên tử phù hộ cho thôn dân của thôn Hoa Đào.” Những bóng đen này mang theo sát khí và tử khí nồng đậm, ngũ quan mơ hồ khiến người ta không thể nhìn ra gương mặt thật, sát khí trên người họ còn đáng sợ hơn cả ma quỷ của Địa Phủ.
“Ngũ Phương Quỷ Đế Chử Tử Phượng, bái kiến Tần tiểu thư!” Thấy Tần Nguyễn ra tay, Thái Ung Lương, Hoắc Chi và Lâm Hạo cũng không nhàn rỗi.
Thái Ung Lương và Lâm Hạo lao tới tế đàn để cứu cô bé tên A Hồng. Thái Ung Lương tính toán một lúc, sau đó cam chịu đuổi theo.
Đoàn người Tần Nguyễn đi theo thôn dân của thôn Hoa Đào lên đỉnh núi, đỉnh núi sáng rực ánh đuốc. “Xin Đào Hoa tiên tử phù hộ!”
“Xin Đào Hoa tiên tử phù hộ!” Đại Lực đứng dậy, nhấc cô gái bị trói tay chân, miệng cũng bị bịt kín trên mặt đất lên, sau đó đi thẳng về phía tế đàn.
Trưởng thôn Triệu chỉ vào trung tâm, nơi đặt hai con lợn rồi nói với Đại Lực: “Đặt nó ở đó đi.” Nhìn thấy Hoắc Chi và Lâm Hạo theo sát phía sau Tần Nguyễn, ông ta mới bỏ suy nghĩ đó đi.
Hai người này đều là ám vệ của nhà họ Hoắc, là người do Hoắc Tam gia sắp xếp cho Tần Nguyễn. Nhìn thấy cảnh này, thôn dân thôn Hoa Đào hét lên đầy phấn khích, thậm chí còn có vài người kích động bật khóc.
Tần Nguyễn và Thái Ung Lương đang chuẩn bị bước ra thì bây giờ hơi lúng túng. Khi tất cả mọi người lùi bước, Tần Nguyễn ngạo nghễ nhìn từ trên xuống, rồi nói với giọng đầy bá đạo: “Tôi là thần! Là thần sứ chuyên đi bắt ma quỷ ở Nhân Gian! Thôn Hoa Đào căn bản không có Đào Hoa tiên tử, chỉ có hung thú thượng cổ lưu luyến nơi này, nó phá hoại mọi loại cây cỏ ở đây, thậm chí ngay cả đất dưới chân các người cũng từng ngày mất đi sức sống!”
Đôi mắt hồ ly tinh xảo của Tần Nguyễn hơi chau lên, dường như coi thường tất cả những sinh vật trước mặt. Cho dù các thôn dân trước mắt ngu dốt thiếu hiểu biết đến nhường nào, nhưng họ vẫn là những sinh mệnh và không phải người xấu.
Nếu ở trước mặt là những kẻ xấu xa độc ác, Hoắc Chi sẽ bắn chết ngay. Nhưng nhóm người này không phải, bọn họ chỉ là những kẻ ngu ngốc bị lừa gạt mà thôi. Hoắc Chi nghiêm nghị quát: “Tôi xem ai dám động!”
Trưởng thôn Triệu giậm chân, mất lý trí quát với nhóm người đang hoảng sợ: “Đào Hoa tiên tử mà tức giận, đến lúc đó chúng ta cũng sẽ bị liên lụy! “Ai thế?”
Đột nhiên, một người dân đứng ở cuối hàng hét lên khi nghe thấy tiếng động ở rừng cây sau lưng. Âm thanh đinh tai nhức óc, vang vọng cả ngọn núi.
Trưởng thôn Triệu bỗng quay người, vẫy một người đàn ông cường tráng tên Đại Lực: “Dẫn A Hồng lên đây.” Biết Tần Nguyễn lo lắng cho cô bé trên tế đàn, Thái Ung Lương lên tiếng trấn an: “Đừng lo lắng, khi Cùng Kỳ xuất hiện, tôi sẽ bảo vệ cô bé ấy trước.”
Nghe thấy câu nói này, Tần Nguyễn thở phào nhẹ nhõm, cô giải thích: “Cô bé đó rất tốt, là người hiếm hoi có đầu óc tỉnh táo ở cái thôn này.” Tiếng bước chân nặng nề dày đặc vang lên, giống như hàng vạn binh lính bước ra từ trong bóng tối.
Âm thanh này lọt vào tai mọi người khiến bọn họ run lên sợ hãi. Thấy tình thế không thể khống chế, Tần Nguyễn kéo Hoắc Chi ra phía sau, thiết lập kết giới xung quanh khu vực hai người đang đứng.
Các thôn dân đã lao tới, mấy gã thanh niên to khỏe phía trước va phải kết giới, bọn họ ôm đầu lùi lại, hoảng sợ nhìn chằm chằm Tần Nguyễn và Hoắc Chi. Một số người bị thương khác cũng sợ hãi và liên tiếp kêu lên.
Những người này nhìn chằm chằm Tần Nguyễn như nhìn ác ma, bọn họ lần lượt lùi về phía sau. Hóa ra vừa rồi chỉ là hiểu lầm, bọn họ không bị phát hiện.
Tần Nguyễn ngẩng đầu nhìn biển hoa đào bay trên bầu trời, cô khẽ cau mày, cô cảm thấy ở trong biển hoa có một luồng năng lượng kỳ quái. Hoắc Chi đi tới trước mặt Tần Nguyễn, hai tay cầm hai khẩu súng, chĩa thẳng vào đám thôn dân đang tỏ vẻ căm phẫn trước mặt.
Trưởng thôn Triệu thấy nhóm Tần Nguyễn đi ra quấy rối thì tức giận đến run rẩy, ông ta chỉ vào Tần Nguyễn rồi tức tối nói: “Các người dám phá hoại tế lễ, đây là xúc phạm Đào Hoa tiên tử, mọi người hãy đuổi những người này ra ngoài!” Tất cả mọi người như phát điên, liều lĩnh lao về phía Tần Nguyễn và Hoắc Chi.
Lúc này, Hoắc Chi không dám nổ súng. Trong bóng tối, chỉ có ánh sáng vàng bao quanh Tần Nguyễn, chiếu sáng khu vực nhỏ bé mà cô đang đứng.
Vô số bóng đen lao ra từ trong bóng tối, bọn họ đứng trước mặt Tần Nguyễn. Đám người trưởng thôn Triệu thi nhau quay đầu, nhìn chằm chằm vào rừng hoa đào tối đen như mực.
Tần Nguyễn và Thái Ung Lương liếc nhìn nhau, không ngờ lại bị phát hiện. “Là Đào Hoa tiên tử!”
“Thật sự là tiên tử xuất hiện!” Biển hoa khắp trời trong nháy mắt mất đi từ trường dao động, những cánh hoa rơi lả tả xuống đất, khung cảnh vô cùng đẹp mắt.
Nhìn thấy cảnh tượng này, những người dân thôn Hoa Đào lại hằm hằm nhìn Tần Nguyễn bằng ánh mắt căm thù, ánh mắt đó như thể chỉ muốn giết cô thật nhanh. Trưởng thôn Triệu căn bản không tin lời nói một chiều của Tần Nguyễn, ông ta từ tế đàn bước xuống, sải bước đến chỗ cô: “Mày là ma quỷ đến đây để phá hoại thôn Hoa Đào của bọn tao!”
Ông ta không tin nên nhặt một cục đất lên ném về phía Tần Nguyễn. Hai tay Tần Nguyễn nhanh chóng bấm pháp quyết, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: “Theo lệnh của quỷ tổ Bắc Thái Đế Quân, chiếu diệt quỷ sát thần, thần linh Minh giới đều nghe lệnh của ta, âm binh Phong Đô mau tới đây! Đại Đế Bắc Âm Phong Đô lập tức tuân lệnh!”
Từng câu nói lạnh lùng của Tần Nguyễn vang vọng bên tai tất cả mọi người có mặt trên đỉnh núi này. Một gã đàn ông vạm vỡ trong nhóm người lao tới mà không thèm để ý đến khẩu súng trong tay Hoắc Chi.
“Xông lên!” Nhưng cục đất đó bị kết giới đánh bật ra, nó lại văng trúng người trưởng thôn Triệu.
Ông già bị một đòn bắn ngược dập mông xuống đất, con trai cả của ông ta vội chạy tới. Nhưng đúng vào lúc này, rừng cây hoa đào phía sau họ bỗng nhiên đung đưa, từng mảng lớn hoa đào từ trên cây bay lên không trung, tạo thành một biển hoa xinh đẹp.
“Đào Hoa tiên tử xuất hiện!” Đừng sợ bọn họ! Trước khi chết cũng phải kéo bọn họ làm đệm lưng! Cho dù giết họ cũng không đủ, lên hết cho tôi! Hãy đánh chết họ để chuộc tội với Đào Hoa tiên tử!”
Khi dân làng nghe thấy Đào Hoa tiên tử sẽ trừng phạt, cả đám đều tức đến đỏ cả mắt. “Cha, cha không sao chứ?”
Tần Nguyễn lặng lẽ nhìn trưởng thôn Triệu và dân làng xung quanh, khí thế kiêu ngạo của cô tỏa ra ngoài: “Nếu các người không tin, vậy tôi sẽ cho các người thấy thế nào là thần lực, thế nào là âm binh trấn áp và ma quỷ là như thế nào!” Gió nổi lên trên đỉnh núi, từng cơn gió lạnh ập tới.
Những ngọn đuốc trong tay thôn dân đều bị sát khí đáng sợ của Minh giới thổi tắt, cả ngọn núi chìm trong bóng tối. Nói xong, trưởng thôn Triệu vái ba vái với cái hang động mà chỉ trẻ con mới có thể chui vào.
Tất cả thôn dân phía sau cũng quỳ xuống và hô lên. Khi biển hoa lao về phía người dân thôn Hoa Đào, Tần Nguyễn vẫn không nhịn được phải xuất hiện.
Cầm chiếc roi vàng có khắc dấu ấn hoa Bỉ Ngạn, Tần Nguyễn lao về phía biển hoa. Những người này có biết họ đang làm gì không, một học sinh tốt như vậy lại bị họ làm hại.
Đây chính là nghiệp chướng, là kết ác quả đấy! Nếu lúc quay về thủ đô, bọn họ mách với Tam gia là ông ta bắt nạt Tần Nguyễn, có lẽ đội Thiên Hành sẽ vì ông ta mà phải chịu tội mất.
Những năm qua, phần lớn kinh phí của đội Thiên Hành đều do nhà họ Hoắc hỗ trợ, ông ta không thể vì chuyện nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn được. “Đánh chết bọn họ!”
“Đánh! Hãy chuộc tội với Đào Hoa tiên tử!”