Bành!
Cơ thể Lăng Hiểu Huyên ngã xuống đất, sau lưng bị móng vuốt sắc 2bén cào trúng, da thịt bị xé toạc, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Các thôn dân xung quanh cũng rối rít nói: “Đúng rồi! A Hồng, cháu đừng có mà không biết tốt xấu!”
“Bao nhiêu người muốn hầu hạ Đào Hoa tiên tử mà không có cơ hội, cháu có được cái phúc này thì nên biết mang ơn chứ.”
“Đào nhà tôi cũng muốn được hiến tế cho Đào Hoa tiên tử đấy, nhưng trưởng thôn không thích nó, cháu sắp được sống những ngày tháng tốt lành rồi!” Hai tay cô gái trẻ nắm lấy dây thừng, liều mạng lùi về phía sau, cô gái quay đầu nhìn chằm chằm một người phụ nữ trung niên trong đám người, khóc lóc nói: “Mẹ ơi, con không muốn đi, mẹ cứu con với, con không muốn chết!!!”
Tiếng gào thét thảm thiết khiến người ta nghe ra cô gái đang khao khát được mẹ thương hại, và sự tuyệt vọng muốn được cứu rỗi.
Nhưng, người phụ nữ trung niên lại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô gái, bà ta nghiêm túc nói: “A Hồng, có thể hiến tế cho Đào Hoa tiên tử là phúc của con.” “Khụ khụ...” Lăng Hiểu Huyên lại ho ra một ngụm máu, lưng đau nhói khiến toàn thân cô ấy run rẩy.
Chung Tả thấy tình trạng của cô ấy không ổn, bèn đỡ cô ấy từ dưới đất đứng lên, sau đó ra lệnh cho những người phía sau: “Tất cả mọi người cảnh giác một chút, chúng ta xuống núi trước.”
Bất kể là nguyên nhân gì khiến Cùng Kỳ đưa bọn họ ra ngoài, thì điều quan trọng nhất trước mắt là có thể thoát khỏi sự khống chế của con hung thú, nói thế nào giữ mạng vẫn là quan trọng nhất. Sau khi vào đội Thiên Hành một thời gian, được mở rộng tầm nhìn và trải nghiệm đủ loại sinh tử, Lăng Hiểu Huyên đã không còn là cô tiểu thư cao sang của nhà họ Lăng nữa.
Thái Ung Lương liếc mắt về phía gương mặt không đồng ý của Tần Nguyễn, ông ta trầm giọng nói: “Nghe lời, đây là mệnh lệnh!”
Không cho Lăng Hiểu Huyên cơ hội phản bác, ông ta ra lệnh cho hai người con trai nuôi: “Chung Tả, Chung Hữu, hai đứa đưa con bé đi bệnh viện.” Trước đó bọn họ đã thử một lần trong hang động của Cùng Kỳ, đáng tiếc không thành công, thiết bị liên lạc bị hỏng.
Thôn Hoa Đào ở dưới chân núi.
Tần Nguyễn và Thái Ung Lương trở lại trong xe, bàn bạc xem đêm nay phải bắt Cùng Kỳ như thế nào mà không làm thôn dân bị thương. Chung Tả trầm giọng nói: “Thử một lần đi, nhỡ thành công thì sao.”
Đội viên kia lập tức gửi tin nhắn và vị trí của bọn họ cho trưởng phòng Thái.
Loại thiết bị liên lạc nhỏ và thô sơ này chỉ có thể sử dụng một lần và nó chỉ được sử dụng vào những thời điểm cứu mạng quan trọng. Cô ấy thật lòng cảm kích Tần Nguyễn: “Chị biết là em đã đến mà.”
Lăng Hiểu Huyên vui mừng khôn xiết, lần này nhờ khả năng dự đoán, cô ấy đã cược thắng!
Tần Nguyễn đỡ Lăng Hiểu Huyên từ dưới đất lên, cau mày nhìn cô ấy từ trên xuống dưới. Cô sẽ để cho Cùng Kỳ biết, thế nào là hối hận.
Thái Ung Lương thấy đội viên đầy đủ cả thì mặt mũi đầy vui mừng, ông ta vỗ vỗ vai hai cậu con nuôi.
Thấy Tần Nguyễn và Lăng Hiểu Huyên đang thì thầm nói chuyện với nhau, ông ta bước nhanh đến: “Hiểu Huyên, cô không sao chứ?” Tần Nguyễn lại không suy nghĩ về chuyện ấy.
Cô liếc mắt về phía Thái Ung Lương, nghi ngờ hỏi: “Cùng Kỳ thích phụ nữ đẹp à?”
“Cái gì cơ?!” Thái Ung Lương không hiểu cô đang nói gì. Nửa đêm hôm đó.
Mọi ngôi nhà ở thôn Hoa Đào đều thắp đèn sáng trưng, lẽ ra đây là thời gian đi ngủ, nhưng tất cả những thôn dân này đều mặc quần áo chỉnh tề bước ra khỏi nhà.
Họ còn mang theo rất nhiều đồ vật như gà, vịt, cá, có hai gia đình còn mang hai con lợn vừa mới giết. Nói rồi ông ta nhanh chân đi đến, giơ tay tát cô gái một cái.
“Bốp!”
Cái tát này khiến cô gái ngã lăn ra đất. Người đàn ông trung niên kéo sợi dây thừng nhưng không kéo được, quay đầu lại nhìn thấy con gái ngồi dưới đất thì sắc mặt ông ta lập tức tái mét, lớn tiếng quát mắng: “Con nhóc chết tiệt này, đứng dậy!”
Cô gái cứng cổ hô lên: “Con không muốn, con muốn đi học!”
Sắc mặt người đàn ông trung niên tối sầm, ông ta lập tức nổi giận: “Mày muốn ăn đòn đúng không?!” Lăng Hiểu Huyên được đỡ 7dậy, cô ấy không nhịn được ho mấy tiếng, miệng ho ra máu tươi.
Cùng Kỳ đứng trên bậc thang của ao rượu, từ trên cao2 nhìn xuống mọi người: “Bản tôn cùng A Nguyễn của Hồ tộc là nước sông không phạm nước giếng, các người đến từ đâu thì mau l0ăn về đấy cho bản tôn!”
Vừa dứt lời, trong hang nổi lên một cơn gió lớn, bụi mù mịt bay lên. Trưởng thôn Triệu nhìn trò hề trước mắt thì cụp mi, trầm giọng nói: “Đại Lực, bịt miệng nó lại, tìm thêm hai người khiêng nó lên núi.”
“Tôi biết rồi, trưởng thôn!”
Người đàn ông tên Đại Lực thu lại bàn chân chuẩn bị đá con gái mình. “Mẹ ơi, con không muốn đi!”
“Mẹ cứu con! Hu hu hu...”
Tiếng kêu khóc thảm thiết của cô gái vang lên, khiến những người thôn dân đang sôi nổi bàn tán xôn xao lập tức im bặt. “Hiểu Huyên!”
Chung Tả, Chung Hữu, cùng các t7hành viên của đội Thiên Hành vội vàng chạy tới chỗ Lăng Hiểu Huyên.
“Khục khục...” “Chờ một chút!” Lăng Hiểu Huyên lên tiếng ngăn mọi người lại.
Khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô ấy, Lăng Hiểu Huyên lau vết máu trên khóe môi, yếu ớt nói: “Vừa nãy tôi có dự báo Tần Nguyễn tới, cô ấy chính là phu nhân của vị Hoắc Tam gia kia. Tôi đoán Tần Nguyễn đến thôn Hoa Đào là bởi vì trưởng phòng Thái tới tìm cô ấy. Cùng Kỳ thả chúng ta ra ngoài, rất có thể là bởi vì sự xuất hiện của cô ấy. Chúng ta không thể tùy tiện hành động được, phải nghĩ biện pháp liên lạc với cô ấy trước đã, ai trong số mọi người có thiết bị liên lạc?”
Bị Cùng Kỳ bắt đi mấy ngày nay, tất cả mọi người đều suy nghĩ cẩn thận về quá trình toàn quân bị tiêu diệt. “Vâng, thưa cha!”
Hai người tiến lên đỡ lấy Lăng Hiểu Huyên, muốn rời đi.
Trước khi đi, Lăng Hiểu Huyên nắm lấy ống tay áo của Tần Nguyễn, rồi nói bằng giọng nghiêm túc: “Em cẩn thận một chút, con thú Cùng Kỳ kia vô cùng hung bạo, mà hình như còn rất là khó chịu với em.” Nhưng, chưa đi được hai bước, ông ta quay đầu nhìn về phía Tần Nguyễn đang thờ ơ ngồi ở trong xe, ông ta hỏi: “Hoắc phu nhân không đi cùng tôi sao?”
Tần Nguyễn đang cầm di động chuẩn bị liên hệ với Tam gia, nhưng nghĩ đến chuyện Lăng Hiểu Huyên vẫn đang gặp nguy hiểm, cô bèn cất điện thoại đi và xuống xe.
Hoắc Chi và Lâm Hạo thấy cô xuống xe thì lập tức đuổi theo. Tần Nguyễn đưa mắt theo bóng lưng rời đi của bọn họ, cho đến khi họ đi khuất rồi, cô mới ngửa đầu nhìn lên ngọn núi trước mắt, một tia u ám thấp thoáng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp.
Thái Ung Lương đi hỏi thăm các thành viên của đội Thiên Hành, xem trong khoảng thời gian bị Cùng Kỳ bắt đi, họ đã gặp phải chuyện gì.
Lúc Tần Nguyễn nghe người của đội Thiên Hành nói bọn họ ở trong hang động ngày đêm hái hoa đào, đổ hoa vào trong cái ao chứa đầy loại rượu không biết tên, trong đầu cô đột nhiên hiện lên bốn chữ lớn, Cùng Kỳ nghiện rượu. Một thành viên của đội Thiên Hành lấy ra một con chip có kích thước bằng ngón tay cái từ túi áo khoác của anh ta.
Sau đó anh ta lại lục ra một số bộ phận khác từ bộ quần áo huấn luyện trên người và chỉ trong một phút, anh ta đã lắp ráp chúng thành một thiết bị liên lạc nhỏ.
Người kia cười khổ, nói: “Không biết nơi này có tín hiệu để liên lạc với trưởng phòng Thái hay không.” Rõ ràng là bọn họ đang tìm kiếm manh mối trong các con hẻm nhỏ ở thôn, nhưng lại bất ngờ bị Cùng Kỳ bắt đi, kết quả cuối cùng có thể là do có người mật báo.
Chung Tả tỏ ra nghiêm túc, đồng ý với đề nghị của Lăng Hiểu Huyên: “Đúng vậy, chúng ta không thể tin được thôn dân ở đây, nên không thể tùy tiện xuống núi.”
“Tôi có thiết bị liên lạc đây.” Tần Nguyễn đi ở phía sau, nhìn thấy Lăng Hiểu Huyên đang ngồi trên mặt đất, sắc mặt cô ấy tái nhợt, trên người bê bết máu.
Cô vội vàng tiến lên: “Đàn chị, chị không sao chứ?”
Đôi môi tái nhợt của Lăng Hiểu Huyên chậm rãi cong lên, lộ ra nụ cười nhợt nhạt của người sống sót sau tai nạn, phần eo căng cứng hơi gập xuống. Nhóm Lăng Hiểu Huyên, Chung Tả, Chưng Hữu bị gió và bụi thổi cho không mở nổi mắt.
Khi mắt của mọi người có thể nhìn được, bọn họ phát hiện mình đang ở trong rừng hoa đào.
Chung Tả vẫn còn duy trì động tác đỡ Lăng Hiểu Huyên, cảnh tượng quen thuộc đập vào mắt khiến anh ta mừng rỡ: “Chúng ta ra ngoài rồi?” Tần Nguyễn vỗ vỗ tay cô ấy, trấn an: “Chị cứ yên tâm đi chữa trị vết thương đi, mọi chuyện còn lại cứ giao cho em.”
Trong khoảng thời gian này, Lăng Hiểu Huyên ngày đêm bận rộn hái hoa, còn phải sống trong lo lắng hãi hùng, nên cơ thể đã sớm đến giới hạn rồi.
Lần này cô ấy không tiếp tục cự tuyệt nữa, cùng Chung Tả và Chung Hữu xuống núi. Ngay lúc này, chiếc túi màu đen Thái Ung Lương mang theo bên người đột nhiên phát ra những tiếng tích tích.
Thái Ung Lương vốn đang ngồi ở tư thế thoải mái, nhưng khi vừa nghe thấy âm thanh đặc biệt này, ông ta lập tức ngồi thẳng dậy, nhanh chóng lấy một thiết bị từ trong túi đen ra, nhìn thấy một chấm đỏ hiển thị trên màn hình radar, hai mắt ông ta sáng rực.
Thái Ung Lương chỉ tay vào điểm đỏ trên màn hình, kích động nói với Tần Nguyễn: “Có tin tức của bọn Chung Tả rồi, chính là ở đây!” Cô gái nằm trên mặt đất, khóc lóc thảm thiết: “Các người thế này là mê tín dị đoan, là tư tưởng phong kiến, dùng người hiến tế là giết người, là phạm pháp các người có biết không?!”
“Mày còn nói nữa là ông đánh chết mày!”
Người đàn ông trung niên giơ chân đá cô gái. Tần Nguyễn nghiêng người xích lại gần và nhìn.
Nghe thấy âm thanh nhắc nhở từ thiết bị, cô khẽ nhướng mày: “Vậy còn chờ gì nữa, đi tìm bọn họ thôi.”
Thái Ung Lương đeo chiếc túi màu đen, một tay nắm chặt thiết bị, tay kia đẩy cửa xe rồi lao ra khỏi xe bằng tốc độ nhanh nhất. Cô đưa tay ra dùng lực Minh Thần chữa lành vết thương cho Lăng Hiểu Huyên và đảm bảo với cô ấy: “Em sẽ giúp chị báo thù.”
Cảm thấy sau lưng không còn đau như dao cắt nữa, Lăng Hiểu Huyên chậm rãi nới lỏng hàm răng cắn chặt, thấp giọng nói với cô: “Tần Nguyễn, hình như Cùng Kỳ biết em đấy, lúc nó về hang ổ đã vô cùng tức giận. Nó hỏi ai trong số bọn chị biết A Nguyễn của Hồ tộc, có lẽ là do chị không cẩn thận bị bại lộ, nên nó biết chị có quen biết với em. Sau khi làm chị bị thương thì nó ném bọn chị ra ngoài.”
Thấy cái tên A Nguyễn của Hồ tộc, bên trong đôi mắt cụp xuống của Tần Nguyễn hiện lên một tia kỳ quái. Dưới sự hướng dẫn của Thái Ung Lương, cả nhóm lại đi bộ đến khu rừng hoa đào mà họ đã đến xem trước đó.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, họ đã nhìn thấy các thành viên của đội Thiên Hành hoặc ngồi hoặc đứng ở trong rừng đào.
Những người này ban đầu vẫn còn đầy cảnh giác, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng của Thái Ung Lương, họ lập tức xông về phía trước. Lăng Hiểu Huyên quay lại, đứng thẳng người và chào Thái Ung Lương: “Thưa trưởng phòng Thái, tôi không sao.”
Gương mặt xinh đẹp của cô ấy tái nhợt, đôi môi không còn chút sắc máu nào, trên người còn có mùi máu khá nồng, nhìn thế nào cũng thấy không ổn lắm.
Tần Nguyễn rút tay ra khỏi lưng của Lăng Hiểu Huyên, rồi lườm Thái Ung Lương một cái. Nhìn thấy một vệt máu tươi trước ngực đối phương, cô lạnh lùng hỏi: “Ai làm chị bị thương?”
Lăng Hiểu Huyên nghiêng người để lộ vết thương sau lưng, cô ấy cắn răng nói: “Cùng Kỳ.”
Tấm lưng da tróc thịt bong của Lăng Hiểu Huyên đập vào mắt Tần Nguyễn, đôi mắt lạnh lùng của cô tràn ngập sát khí, toàn thân cô như được bao phủ bởi một luồng khí tràng uy nghiêm đáng sợ. “Trưởng phòng Thái!”
“Cha nuôi!”
Cảm xúc căng thẳng của Chung Tả và các thành viên trong nhóm cuối cùng cũng được giải tỏa khi họ nhìn thấy bóng dáng của Thái Ung Lương. Ông ta lập tức vẫy gọi hai người đàn ông lực lưỡng, tìm một miếng giẻ rách bẩn thỉu, mặc kệ con gái mình khóc lóc van xin mà bịt chặt miệng cô ta lại.
Mấy người Tần Nguyễn, Thái Ung Lương đang nấp ở phía xa nhìn thấy cảnh này thì đều nhíu chặt mày.
Khi trưởng thôn Triệu dẫn các thôn dân lên núi, Thái Ung Lương tức giận mắng: “Những thôn dân ngu muội này!” Những thôn dân xung quanh nhìn chằm chằm vào cô gái bằng ánh mắt lạnh lẽo thấu xương, như thể mỉa mai cô không biết tốt xấu vậy.
Cô gái biết lúc này mình có nói cái gì cũng đều vô dụng, nhưng cô ta không cam tâm mà ngồi phịch xuống dưới đất.
Cô ta hét lên với những thôn dân xung quanh: “Các người làm thế này là đang giết người, là phạm pháp! Tôi không muốn lên núi, không muốn hầu hạ Đào Hoa tiên tử chết tiệt kia! Tôi muốn trở về đi học!!!” “Ông nhìn xem chị ấy tốt ở chỗ nào? Trong số những người này, chị ấy là người bị thương nặng nhất.”
Thái Ung Lương biết mình đang bị giận cá chém thớt, ông ta bèn sờ lên chóp mũi, nói: “Tôi đã liên hệ với bệnh viện rồi, giờ đưa Lăng Hiểu Huyên qua đó luôn.”
Lăng Hiểu Huyên sờ ra sau lưng, thấy vết thương đã bắt đầu khép lại thì nói với ông ta: “Trưởng phòng Thái, không cần đâu, tôi vẫn có thể chịu được.” Một người đàn ông trung niên lôi một sợi dây thừng to bằng ngón tay cái, kéo một cô gái mặc váy đỏ thẫm đi vào trong đám đông.
Cô gái khóc lóc thê thảm, hình thành sự tương phản so với bộ quần áo mới trên người cô ta.
Cô ta bị kéo mạnh đến giữa sân, bước chân mấy lần lảo đảo suýt ngã xuống đất. Tần Nguyễn sờ cằm, đôi lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại, cô chậm rãi nói: “Cùng Kỳ nghiện rượu mà, nhưng tôi chưa từng nghe nói hắn cũng thích gái đẹp, vậy tại sao thôn Hoa Đào lại hiến tế phụ nữ cho hắn?”
Cô cảm thấy khó hiểu vì điều này.
Thái Ung Lương nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô thì dở khóc dở cười, nói: “Khoan đã, Hoắc phu nhân, làm sao cô biết Cùng Kỳ nghiện rượu và không thích gái đẹp?”
Tần Nguyễn mờ mịt lắc đầu, thuận miệng nói: “Tôi không biết, tôi chỉ có cảm giác Cùng Kỳ là một tên đần, nghiện rượu, thích đánh nhau mà lần nào cũng thua, mỗi lần thua đều sống mơ mơ màng màng. Đúng rồi, hắn không thích gái đẹp như Thao Thiết, Thao Thiết vừa thích ăn lại còn thích cả gái đẹp nữa.”