Trưởng thôn Triệu giơ tay lên với những thôn dân đang ồn ào, những người kia ngay lập tức im lặng.
Có thể tchấy rằng, uy tín của vị trưởng thôn này ở thôn Hoa Đào là không thể khinh thường được.
Trưởng thôn Triệu hơi nâng acằm, nhìn về phía Tần Nguyễn và nghiêm túc nói: “Cô cũng đã thấy sức mạnh đoàn kết của thôn Hoa Đào chúng tôi rồi đấy, cho dù các người có là quý tộc ở thủ đô, thì tất cả thôn dân thôn Hoa Đào cũng sẽ không cho phép các người có bất kỳ suy nghĩ bất kính hay bẩn thỉu nào đối với Đào Hoa tiên tử.” Hoắc Chi nắm lấy cục đất kia, còn Lâm Hạo trong nháy mắt nắm chặt lấy tay cô ta, ánh mắt hai người họ va chạm trong không trung, giây tiếp theo hai người đồng thời tách ra.
Cục đất kia bị thả xuống đất.
“Ui da!” Tần Nguyễn lạnh lùng nhìn trưởng thôn Triệu, cô dùng giọng lạnh như băng nói: “Nghe ông nói cứ như các người rộng lượng và vô tư lắm vậy, các người chẳng qua chỉ là đang ủng hộ một con hung thú thôi, tôi phải nói bao nhiêu lần các người mới tin?!”
Trong đám người có một ông lão tuổi khá cao, ông ta lớn tiếng giận dữ hét lên: “Rõ ràng là bọn người ngoài các người ghen tị vì thôn Hoa Đào chúng tôi có tiên tử, nên muốn đến tiêu diệt Đào Hoa tiên tử của chúng tôi!”
Trưởng thôn Triệu cũng lộ ra vẻ mặt khinh thường, ông ta nhìn chằm chằm vào Tần Nguyễn: “Đây chẳng qua là cái cớ để các người phá hủy thôn Hoa Đào mà thôi!” Tần Nguyễn quay đầu tìm trưởng thôn Triệu, phát hiện người nhà này đã biến mất từ lâu.
Cánh cửa trước mặt cô đã đóng, và cô còn có thể nghe thấy trưởng thôn Triệu hét lên bên trong: “Chuyển trụ gỗ sang bên kia và chống nó lên!”
“Con biết rồi thưa cha!” Cô ấy biết bóng dáng quen thuộc vừa nãy xuất hiện ở màn sương trắng trong tâm trí mình là ai rồi.
Là Tần Nguyễn!
Nhất định là Tần Nguyễn đã tới. “Đám người hạ đằng ti tiện! Cút ngay!”
“Thôn Hoa Đào chúng tôi không chào đón các người!”
“Lần này con trai tôi được Đào Hoa tiên tử chọn trúng, nếu nó không về được thì tôi sẽ giết tất cả các người!” Sau khi được cải thiện thể chất ở trong đội Thiên Hành, Lăng Hiểu Huyên không chỉ có năng lực nhìn thấy ma quỷ, mà cô ấy còn có năng lực dự đoán yếu.
Tuy loại năng lực này rất yếu, thỉnh thoảng còn không có tác dụng, nhưng dù sao có còn hơn không.
Nghe Chung Tả hỏi, Lăng Hiểu Huyên đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai. Nghe được nửa câu nói sau của ông ta, Tần Nguyễn bật cười: “Trưởng phòng Thái nói bọn họ mê tín, vậy chúng ta xuất hiện ở chỗ này không phải cũng rất xấu hổ sao?”
Thái Ung Lương nói bằng giọng đương nhiên: “Đâu có giống nhau, đội Thiên Hành là Cục quản lý những sự kiện phi tự nhiên, chúng tôi chịu trách nhiệm duy trì trật tự bình thường của Nhân Gian, không bao giờ cho phép bất kỳ hiện tượng siêu nhiên nào xảy ra, và chúng tôi sẽ không để đám tà ma làm hại con người. Ma quỷ khác với con người, cả hai tồn tại theo kiểu nước giếng không phạm nước sông, bảo vệ Nhân Gian là trách nhiệm của đội Thiên Hành chúng tôi, và cắt đứt mối liên hệ giữa hai bên càng là sứ mạng của chúng tôi.”
“Bốp bốp bốp.” Cùng Kỳ là hung thú thời thượng cổ, sát khí ở trên người nó nhuộm dần mảnh đất này và đã gây ra ảnh hưởng đến cây nông nghiệp.
Người của thôn Hoa Đào nghe vậy thì bắt đầu nghị luận ầm ĩ, có một số người trên mặt lộ ra vẻ chợt hiểu, cũng có người nhìn về phía Tần Nguyễn bằng ánh mắt hồ nghi.
Thấy sự việc phát triển ngoài tầm kiểm soát, trưởng thôn Triệu như bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt ông ta lạnh lùng hạ lệnh trục xuất đám người Tần Nguyễn: “Xin mời các người rời khỏi thôn Hoa Đào, chúng tôi ở đây không chào đón các người!” Nguy hiểm ập đến, Lăng Hiểu Huyên nhanh chóng mở mắt ra.
Làm như không có chuyện gì xảy ra, cô ấy bình tĩnh đón lấy chiếc xẻng đầy hoa đào từ tay các thành viên trong đội.
Cùng Kỳ nện những bước chân nặng nề chậm rãi đi vào bên trong hang động, ngửi được mùi hương hoa đào thơm ngọt nồng nàn trong hang, cái lưỡi to như cái chậu rửa mặt thè ra liếm liếm những chiếc răng nanh sắc nhọn. Nếu không tại sao Cùng Kỳ chỉ nhắc đến cái tên A Nguyễn.
Tay cầm cái xẻng quét rác của Lăng Hiểu Huyên run lên, không phải vì sợ hãi mà là vì kích động.
Cô ấy cố gắng hết sức để kiềm chế cảm xúc kích động của mình, tiếp tục cầm xẻng tiến về phía trước. Cả nhà trưởng thôn Triệu vừa nhìn thấy súng trong tay bọn họ là hai chân bắt đầu nhũn ra.
Chứ đừng nói gì là những thôn dân khác đều đang rất sợ hãi, tất cả mọi người cùng quay đầu bỏ chạy, thậm chí ném hết cả cuốc xẻng mang theo xuống đất.
Nhìn những bóng dáng chạy trốn tán loạn, Tần Nguyễn nhướng mày. Đáng tiếc đã quá muộn, đôi con ngươi khổng lồ sắc bén của Cùng Kỳ đã khóa chặt những biến hóa vi diệu trên người cô ấy.
Từ trong lỗ mũi của nó thở ra một hơi mạnh và nó di chuyển bằng bốn chân đến chỗ Lăng Hiểu Huyên
“Hiểu Huyên, cẩn thận!” Những thôn dân có người thân bị Cùng Kỳ bắt đi đều đứng ra tỏ thái độ, tạo thành một lực lượng để bài xích nhóm Tần Nguyễn.
Đột nhiên, trong đám đông có người ném một vật gì đó về phía Tần Nguyễn.
Tần Nguyễn còn chưa kịp nhìn rõ là thứ gì, thì Hoắc Chi và Lâm Hạo đã đồng thời ra tay. “Vậy thì chờ đến đêm, chúng ta sẽ gặp lại Cùng Kỳ.”
...
Mà Cùng Kỳ ở trên núi hoa đào thì đang điên cuồng chạy về hang động của nó. Tần Nguyễn nghe được hai chữ này mà trong lòng có dự cảm không lành.
Thái Ung Lương khẽ thở dài: “Dùng thiếu nữ hiến tế ấy, thời đại nào rồi còn mê tín như vậy.”
Sau khi Tần Nguyễn đến, ông ta vẫn luôn giữ im lặng lúc ở trong nhà của trưởng thôn Triệu, bởi vì ông ta đã moi ra được một ít thông tin làm đảo lộn nhận thức của ông ta. Tất cả mọi người trong hang đều run bần bật.
Đôi đồng tử khổng lồ của Cùng Kỳ quét qua những con người yếu ớt trong hang, đặc biệt là hai nhóm thành viên của đội Thiên Hành bị bắt làm tù binh cuối cùng.
A Nguyễn của Hồ tộc đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không phải là vì đám thôn dân ở nơi này. Thái Ung Lương thì không được may mắn như vậy, cục đất đập vào phía bên trái đầu của ông ta.
Lúc này, ông ta giơ một tay che đầu, lia ánh mắt lạnh lẽo nhìn đám thôn dân ngu muội trước mắt, ông ta nhìn thấy rõ sắc mặt xấu xí dữ tợn của bọn họ.
Ông ta không còn giữ vẻ hiền lành ôn hòa nữa, mà nhìn vài đám thôn dân trước mắt bằng đôi mắt chứa đầy sát khí, ánh mắt ấy không phải đang nhìn người sống, mà là nhìn những sinh vật ngu xuẩn. Trên người Tần Nguyễn tỏa ra khí thế sắc bén, cô trầm giọng nói: “Đợi tôi xử lý Cùng Kỳ, tìm được người bạn bị mất tích thì không cần ông tiễn khách đâu!”
Ánh mắt của cô cũng không nhìn trưởng thôn Triệu, mà nhìn về phía ngọn núi xa xa, trên người cô phủ đầy khí thế uy nghiêm khiến những người xung quanh thấp thỏm.
Trên người Tần Nguyễn có một loại cảm giác xa cách trời sinh, gương mặt lạnh lẽo hiện ra vẻ nghiêm nghị, khiến một số người bắt đầu cảm thấy bồn chồn. Thái Ung Lương trở lại hình tượng hiền lành tốt bụng, ông ta cất giấy chứng nhận và vũ khí vào trong túi đen.
Ông ta phất tay với Tần Nguyễn: “Thôi! Cô đừng nói nữa! Đầu óc của người nhà này toàn là cơ bắp, cứ cố chấp nói có Đào Hoa tiên tử, còn nói cái gì mà không thể quấy nhiễu tiên tử. Thôn dân ở nơi này hàng năm đều sẽ làm tế lễ Đào Hoa tiên tử, rất không may là chúng ta lại đến đúng lúc đêm nay bọn họ sẽ cử hành nghi thức tế lễ, nếu không cô nghĩ xem tại sao bọn họ lại sốt ruột đuổi chúng ta đi như vậy.”
“Tế lễ?” Tần Nguyễn chỉ tay về phía rừng đào phủ kín ngọn núi phía trước và nói: “Các người có biết, thổ nhưỡng và chất dinh dưỡng trong đất ở trên ngọn núi kia sắp hết rồi không! Nếu còn để cho Cùng Kỳ ở lại đây thêm vài năm nữa, thì trong vòng một trăm năm tới vùng đất này sẽ không trồng được bất kỳ loại thực vật nào. Chẳng lẽ các người không phát hiện ra, những năm gần đây hoa đào nở rộ dày đặc đấy, nhưng số lượng kết quả lại ngày càng ít đi, thậm chí ngay cả cỏ dại dưới đất cũng trở nên khó sống?!”
Những lời cô nói ngay lập tức khiến đám đông trở nên im lặng.
Ngay cả Thái Ung Lương cũng kinh ngạc nhìn Tần Nguyễn. Đúng là vừa rồi ông ta đã trách nhầm Tần Nguyễn rồi, chỉ ở trong khoảng thời gian ngắn mà cô đã xác định được tà ma đang làm loạn chính là hung thú Cùng Kỳ, thậm chí ngay cả việc thổ nhưỡng ở thôn Hoa Đào không bình thường mà cô cũng có thể phát giác ra được.
Một ông già trong đám thôn dân phản bác lại: “Cô nói bậy! Rừng đào trên núi là nơi Đào Hoa tiên tử tu luyện, vì để không quấy rầy đến tiên tử mà chúng tôi không bao giờ lên núi tỉa cành đào, vì thế mới có ít quả. Còn những quả đào ở dưới chân núi của chúng tôi, hàng năm vẫn vận chuyển một số lượng lớn ra bên ngoài đấy!”
Ánh mặt rét lạnh của Tần Nguyễn nhìn vào ông lão vừa lên tiếng: “Chỉ biết lừa mình dối người, thổ nhưỡng ở trên núi đã bắt đầu trải rộng xuống núi, từ năm ngoái số lượng quả thu hoạch được ở dưới chân núi cũng đã bắt đầu giảm bớt!” Trưởng thôn Triệu nháy mắt với người con trai cả đang đứng trong đám đông, sau khi nhận được động tác ra hiệu của cha mình, người này hét lớn: “Chúng ta không thể để cho con nhóc vắt mũi chưa sạch này lừa gạt được!”
Anh ta đi đến trước mặt đám đông và hét lên: “Những người đợt trước bị Đào Hoa tiên tử mang đi còn chưa trở lại, một khi con bé này chọc giận tiên tử, những người kia không trở về được thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho việc này? Nhất định phải đuổi những người ngoài này ra khỏi thôn, không cho phép bọn họ tới gần thôn Hoa Đào của chúng ta!”
“Đúng! Đuổi bọn họ đi đi!” Lăng Hiểu Huyên nhìn những bông hoa đào bị tiếng gầm của dã thú làm cho sợ hãi mà rơi xuống đất, đành cam chịu mà cúi người kéo cái xẻng bắt đầu nhặt hoa.
Nhìn thấy cảnh này, các thành viên khác của đội Thiên Hành vội vàng tiến lên giúp đỡ, nếu để Cùng Kỳ ở bên ngoài nhìn thấy thì còn không biết sẽ nổi giận như thế nào đây.
Trong lúc nhặt hoa, Chung Tả xích lại gần Lăng Hiểu Huyên và hỏi: “Trông Cùng Kỳ tức giận như vậy, cô nói xem có phải là người của chúng ta đến không?” Nếu hoa đào được bọn họ vất vả cần cù hái xuống, cùng loại rượu thơm ngọt không biết tên ở trong ao bị ô nhiễm, thì nhóm người lao dịch như bọn họ sẽ phải làm lại từ đầu.
Đầu tiên là dọn dẹp sạch sẽ ao nước, sau đó lại hái hoa đào, tiếp tục thả từng đợt hoa đào vào ao chứa đầy rượu ngọt.
Cùng Kỳ bị nhân loại uy hiếp thì giận dữ cào đất bằng hai chân trước. Muộn như vậy cơ à?”
Thái Ung Lương nhăn mặt: “Một lũ kỳ kỳ quái quái, ai mà biết bọn họ chọn thời gian như thế nào.”
Khóe môi Tần Nguyễn cong lên, nở nụ cười xấu xa. Tần Nguyễn nhẹ nhàng lắc đầu: “Tạm thời tôi còn chưa biết rõ, nhưng ở thôn Hoa Đào này không chỉ có hoa đào kỳ quái, mà thôn dân cũng có cái gì đó rất kỳ lạ, càng đừng nói đến ở đây có Cùng Kỳ bắt đi nhiều người như vậy.”
Cô lập tức hỏi Thái Ung Lương: “Ông có biết thời gian thôn dân cử hành tế lễ không?”
“Tầm rạng sáng.” Cơ mặt của Thái Ung Lương rung rung, ông ta nói bằng giọng khát máu: “Nếu như các người còn làm ầm ĩ nữa, tôi sẽ liên hệ với cục quản lý địa phương, đến lúc đó các người vẫn phải ngoan ngoãn phối hợp thôi. Đây là nhiệm vụ do lãnh đạo cấp cao ở phía trên giao cho chúng tôi, đến ngay cả lãnh đạo cao nhất của thành phố Yến cũng không có tư cách can thiệp. Các người chỉ là một đám thôn dân vô tri, có tư cách gì khoa tay múa chân ở đây!”
Chuyện lần này không chỉ liên quan đến các thành viên của đội Thiên Hành bị bắt cóc, mà còn liên quan đến sự mất tích của một thành viên tham gia vào một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Sự biến mất của đối phương liên lụy đến thế lực ở khắp nơi, và nếu không tìm thấy người thì sẽ tạo thành tổn thất rất lớn.
Thái Ung Lương lấy ra giấy chứng nhận và vũ khí lạnh từ chiếc túi đen mang theo bên mình. Nếu biết sớm hơn thì cô đã dùng vũ lực trấn áp rồi, cần gì phải phí miệng lưỡi với mấy người đàn gảy tai trâu này.
Có một số người thích tin vào tín ngưỡng sai lầm, một sự lừa dối, một điều bịa đặt của trí tưởng tượng, nhưng họ vẫn tin điều đó.
Nếu như không để bọn họ tận mắt nhìn thấy Cùng Kỳ, thì chắc chắn những người này sẽ không tin tưởng chuyện thôn Hoa Đào không hề có Đào Hoa tiên tử. Người con trai cả của trưởng thôn đè thấp giọng đáp lại.
Khóe môi Tần Nguyễn khẽ giật một cái, cô nói với Thái Ung Lương: “Vất vả cho ông nói chuyện với bọn họ lâu như vậy.”
Cô nói đến chuyện vừa rồi cô lên núi, còn Thái Ung Lương vào thôn nói chuyện với gia đình của trưởng thôn Triệu. Cô ấy nhẹ nhàng nhắm mắt lại, làm trống đại não và bắt đầu tiến hành dự đoán.
Đột nhiên, một hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tâm trí trắng xóa của cô ấy.
Mí mắt của Lăng Hiểu Huyên giật giật dữ dội, cô còn chưa kịp tiến lên trong sương mù, đang muốn nhìn xem là ai xuất hiện trong màn sương trắng, thì phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề. Ông ta lạnh lùng nói: “Đây là giấy chứng nhận của tôi. Giấy chứng nhận này cho tôi quyền thực hiện bất kỳ hình thức hành động tuyệt đối nào ở bất cứ đâu. Nếu các người tiếp tục gây rối, tôi có quyền để cho tất cả thôn dân ở thôn Hoa Đào rời khỏi đây cho đến khi nhiệm vụ của chúng tôi kết thúc, các người mới có thể quay lại!”
Hoắc Chi cũng vẫy tay với mấy ám vệ của nhà họ Hoắc ở cách đó không xa đang chạy tới, trên vai những người này khiêng những vũ khí mới nhất do Tập đoàn HEA phát triển.
Ám vệ của nhà họ Hoắc tạo thành vòng vây bảo vệ xung quanh Tần Nguyễn và Thái Ung Lương, vũ khí trong tay họ nhắm ngay vào những người xung quanh. Ngay lập tức, sắc mặt của ông ta thay đổi: “Hình như đúng là thế thật, phải đến 80% là người già.”
Tần Nguyễn cau mày, nói: “Mà chân tay của bọn họ đều rất nhanh nhẹn, chạy cũng không chậm hơn so với thanh niên.”
Thái Ung Lương đưa ra một phỏng đoán táo bạo: “Chẳng lẽ có liên quan đến Cùng Kỳ?” Nó đứng sừng sững trước cửa hang, giận dữ giậm hai chân trước, phát ra tiếng gầm trầm thấp về hướng đi xuống núi.
Gần trăm người đang làm việc trong hang không khỏi run sợ trước tiếng gầm.
Bên trong hang động lớn bằng sân bóng rổ có hơn một trăm cây hoa đào to lớn hơn những cây ngoài rừng, trên cành cây nở đầy những bông hoa đào tuyệt đẹp. Con ngươi của Cùng Kỳ lóe lên một tia sát khí, nó há to mồm gầm lên.
Lăng Hiểu Huyên đã chạy đến chỗ ao nước, nơi có một lớp cánh hoa đào dày đặc trôi nổi ở bên trong, cô ấy giẫm lên thành ao làm bằng ngọc bích và rộng khoảng 20 mét vuông, một chân bước vào khoảng không để làm động tác nhảy vào.
Đôi mắt xinh đẹp quyến rũ của cô ấy lạnh lùng nhìn Cùng Kỳ, che giấu sự sợ hãi sâu trong đáy mắt, Lăng Hiểu Huyên bình tĩnh nói: “Mày mà tới là tao nhảy vào đấy!” Thấy vậy, các thành viên của đội Thiên Hành lập tức lên tiếng nhắc nhở Lăng Hiểu Huyên.
Phát giác tình thế không ổn, Lăng Hiểu Huyên ném cái hót rác mà cô ấy đang cầm bằng cả hai tay ra sau lưng, sau đó co cẳng chạy đến chỗ ao nước.
“Nhân loại kia, dừng lại!” Đây tuyệt đối là uy hiếp trần trụi.
Trước đó có một thôn dân của thôn Hoa Đào, lúc đổ hoa xuống ao thì không cẩn thận bị rơi vào trong ao.
Sau khi biết được chuyện này, Cùng Kỳ đã vô cùng tức giận và ném thôn dân đã gây rắc rối kia lên không trung, tung hứng mấy lần cho đến khi người kia sợ hãi gần chết thì nó mới buông tha cho đối phương. Như vậy, vấn đề chỉ có thể là ở nhóm người sống mà mình bắt được.
Cái miệng đỏ lòm của Cùng Kỳ khẽ mở ra, nó nói tiếng người: “Ai trong số các người nhận biết A Nguyễn?”
Lăng Hiểu Huyên cầm cái xẻng quét rác, đang đi về phía ao nước trong hang động, nghe Cùng Kỳ nói đến cái tên A Nguyễn, cơ thể cô ấy khựng lại một cái, giống như bị điện giật vậy. Nó tức giận nói: “Ngươi dám nhảy vào, bản tôn sẽ xé xác ngươi!”
Lăng Hiểu Huyên biết nó để ý đến cái ao rượu này đến mức nào, cô ấy giả vờ hạ bàn chân xuống, như muốn chọc vào ao rượu.
Cùng Kỳ thấy một nhân loại yếu đuối như Lăng Hiểu Huyên lại có can đảm đe dọa nó.